Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái tết nhà Sakura trôi quá khá là êm. Ngoại trừ việc đưa Syaoran ra ngoài chơi ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt. Tomoyo quyết định ở lại ăn tết trong nhà Syaoran vì nhà cô bé tết nào cũng đầy ắp người tới nịnh nọt bố cô bé. Bọn người đó, theo lời Tomoyo, "Cứ làm um sùm lên như một lũ ruồi làm tớ chóng hết cả mặt". Sakura cũng không có nhiều bạn lắm. Thế nên ngày nào cũng đi với Syaoran về nhà cậu chơi. Eriol bây giờ chẳng khác gì một con người chính gốc. Chỉ có điều, dù là con người nhưng vẫn xuất chúng tới mức chói loà. Chẳng hiểu cậu ta học từ bao giờ mà nấu ăn phải gọi là cao thủ. Chẳng bù cho Syaoran, suốt ngày gào Kun rằng đói quá. Trước nay Sakura chưa từng biết ác quỷ nào lạ như Syaoran. Cậu nói thường thì Ác Quỷ thích máu hơn. Thế nhưng từ nhỏ cậu chưa từng thử. Đơn giản chỉ vì cậu không thích màu đỏ.


Vừa ra tết khoảng một tuần, Sakura với Tomoyo đã rục rịch rủ nhau chuẩn bị sô cô la. Phòng bếp lập tức được trưng dụng. Kun trở thành thầy dạy. 2 cậu chàng kia bị cấm không cho vào bếp không thương tiếc, mặc cho 2 cậu năn nỉ cỡ nào, dẻo miệng cỡ nào, Sakura cũng nghiêm mặt nhất quyết không cho 2 người vào.

-"Này. Cậu có thấy hai người này đang âm mưu gì đó không?"

Syaoran khều khều Eriol lúc vừa mò vào phòng bếp đã bị Sakura đá cho bay thẳng ra ngoài, đáp xuống chiếc ghế mà Eriol đang nằm dài lười biếng đọc báo.

-"Âm mưu gì cơ?"

-"Tôi cứ thấy nghi nghi. Không phải 2 người đó định pha chế thuốc độc đấy chứ? Hồi tôi còn ở địa ngục, thỉnh thoảng cũng thấy cha chui vào cái phòng to to, pha pha chế chế mấy ngày, sau đó hớn hở ló mặt ra bắt bọn tiểu quỷ uống thử. Kết quả là đứa nào cũng lăn ra chết giấc. Có khi nào..."

-"Không có đâu." Eriol cười cười, gấp tờ báo lại. "Chắc là học nấu bánh trái gì chứ gì?"

-"Học thì cần gì phải giấu chứ?"

-"Chắc là ngại."

Eriol vừa dứt lời, trong bếp đã vang lên một tiếng Bùm, kèm theo đó là tiếng của Kun.

-"Ối giời ơi, tôi đến chết mất thôi. Sao tiểu thư lại dùng phép chứ???????"

Syaoran với Eriol trợn tròn mắt. Mãi một lúc sau, Syaoran mới nói nhỏ, đủ cho Eriol nghe thấy mà bật cười.

-"Tôi không vào đó nữa đâu. Tính mạng của tôi rất quý giá. Không thể hi sinh trong nhà bếp được."

.................

Sakura lấm la lấm lét nhìn Kun. Mặt cậu nhóc bây giờ chuyển thành đen sì. Hai chiếc răng nanh nhe ra doạ nạt. Quần áo thì cháy xém, tóc tai thì dựng ngược. Kun lườm lườm Tomoyo đang ôm bụng cười lăn lê ra trong góc nhà bếp, sau đó ném cho Sakura một cái nhìn căm hờn. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, cậu chưa thấy ai làm sô cô la mà lại dùng phép. Bảo Sakura đun nóng sô cô la, cô cũng bẻ bẻ sô cô la, cũng cho vào chiếc nồi thuỷ tinh xinh xắn, thế nhưng thay vì dùng bếp, Sakura lại lầm rầm đọc thần chú gọi lửa. Nếu chỉ gọi thôi thì ok. Không sao hết. Đằng nào chẳng phải đun cho nó chảy ra. Thế nhưng Sakura lại đọc lộn thần chú gọi sét. Lúc Kun phát hiện ra, hét lên một cái thì đã muộn. Sakura giật mình, chĩa thẳng ngón tay đang chỉ vào chiếc nồi thuỷ tinh vào Kun. Thế là cậu nhóc hứng hết tất tật cái cảm giác tê tê, cái mùi khét khét.

Sakura nhe răng cười với Kun. Cô đâu biết là mình đọc nhầm chứ. Chỉ định làm thế cho nhanh thôi. Ai dè...

Sau mấy ngày vật lộn với 2 cô nương hậu đậu nhất trần, Kun cuối cùng cũng có thể chỉ dạy cho 2 cô nàng làm nên sản phẩm. Lúc 2 cô nàng cười toe đưa cho Syaoran với Eriol 2 bịch sô cô la được gói rất đẹp mắt, Kun cũng nhận được một bịch của 2 cô học trò.

Eriol đón gói sô cô la từ tay Tomoyo. Hồi trước ở trên thiên đường, nhìn xuống trần gian ngày Valentine, thấy mấy đôi trai gái hay tặng nhau sô cô la, cậu cũng có lúc thèm muốn được nếm thử. Hôm nay là Valentine. Lúc đầu Eriol không biết. Lúc tặng sô cô la cho Eriol, Tomoyo nói quà Valentine, cậu mới biết. Eriol không nói gì, chỉ cười cười ôm Tomoyo vào lòng, thì thầm lời cảm ơn.

Trái với Eriol, lúc Syaoran nhận được sô cô la của Sakura, cậu ngẩn người một lúc, sau đó nhìn Sakura với ánh mắt trong veo, hỏi cô.

-"Sakura. Không có độc đấy chứ?"

Sakura đến bó tay với Syaoran. Cô đảo tròn con mắt. Mặc dù biết cậu nhóc ngờ nghệch này không biết valentine là gì, thế nhưng công sức cô bỏ ra mà dám bảo thuốc độc, đúng là không chấp nhận được. Cô thở dài, thôi không tặng sô cô la nữa. Thế nhưng chưa kịp rút bịch sô cô la lại, Syaoran đã nhanh tay chụp mất, mở ra ăn ngon lành, còn cười híp mắt, nói với cô.

-"Quà của Sakura thì dù có là thuốc độc anh cũng ăn. Huống hồ là quà cho tình nhân."

Sakura nguýt dài một cái. Chắc là đã được Eriol rỉ tai về ngày Valentine. Vậy mà còn làm ra vẻ trêu ghẹo cô. Mặc dù vậy, Sakura cũng cảm thấy rất vui. Tấm lòng của mình có người đón nhận nồng nhiệt như vậy, Sakura cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Nhưng có lẽ cũng vì vui, Sakura không để ý, trong đáy mắt Syaoran có chút gì đó, cơ hồ như buồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro