Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sakura ngồi bó gối trong phòng. Syaoran muốn về địa phủ, trước đây không phải là Sakura chưa từng nghĩ qua. Nhưng không ngờ lại sớm như vậy. Syaoran muốn cô đi với cậu. Chuyện này thì quả thật Sakura có chút lo lắng. Không phải cô không muốn. Chỉ cần đi với Syaoran, bất chấp đi đâu, cô cũng sẽ theo tới cùng. Thế nhưng sau này đi rồi, chẳng phải không thể làm tròn chữ hiếu với cha mẹ cô sao? Chẳng phải sẽ không gặp được Tomoyo với Eriol nữa sao?

Sakura thở dài. Cửa phòng đột nhiên nhẹ nhàng mở ra. Tomoyo cùng mẹ Sakura bưng theo một đĩa trái cây bước vào, cười với cô. Từ hôm ra tết tới giờ, Sakura chỉ ở chơi với Syaoran vào buổi ngày. 6h tối lại về nhà cô. Tomoyo một mình ở với 2 người con trai thì không tiện. Nhà cũng chẳng muốn về. Có về nhà thì bố mẹ cô bé cũng chưa chắc đã về. Thế nên sang nhà Sakura ở với cô.

-"Con gái đang có chuyện gì à?"

Bà Nadeshiko cười hồn hậu với cô. Bao năm này bà vẫn vậy. Dù là vợ tài phiệt nổi tiếng nhưng lại không hề như những bà xồn xồn chảnh chọe khác. Mẹ cô rất đẹp. Những lúc cần thiết theo ba cô đi tiệc tùng, bà thường ăn mặc khá giản dị, thế nhưng lại rất quý phái. Ở tuổi 40, sắc đẹp như bà quả là hiếm thấy. Lúc nhỏ Sakura có nghe nói, mẹ cô và ba cô lần đầu gặp nhau là ở một gốc cây hoa anh đào rất đẹp. Vừa nhìn thấy mẹ cô, ba cô đã ngơ ngẩn.

-"Không có gì. Ba về chưa hả mẹ?"

-"Chưa. Ba con gọi về nói phải tiếp khách. Con gái đang có tâm sự gì sao?"

Mẹ cô ngồi xuống bên giường, còn Tomoyo chẳng nề hà gì chui luôn vào chăn Sakura, cuộn tròn chiếc chăn lại. Sakura nhìn con bạn mà bật cười.

-"Không có gì đâu. Mẹ đừng lo."


Bà Nadeshiko nghe con gái nói thế cũng im lặng. Trước nay Sakura hiếm khi tâm sự với bà. Dù rằng cô rất yêu bà. Thế nhưng Sakura không phải là dạng người thích tâm sự với người khác. Bà nhìn cũng biết, Sakura chắc chắn đang có chuyện gì phiền lòng. Thế nhưng bà cũng chỉ cười, dặn dò 2 đứa con gái ngủ nhứ đóng cửa sổ rồi cũng bước ra ngoài.

Tomoyo lôi chiếc laptop màu hồng của mình ra, bắt đầu gõ gõ những con chữ. Một lúc sau dường như cũng chán ngán, cô nàng bắt đầu nhấm nháp trái cây.

-"Sakura. Cậu với Syaoran cãi nhau sao?"

-"Không có."

-"Vậy sao lúc chiều thấy cậu ta hằm hè vậy?"

-"Àk..." Sakura bất giác nhớ lại, mỉm cười. "anh ấy trách tớ gặp Ngao Cẩu Cerberus mà không gọi anh ấy."

-"Ngao Cẩu? Chẳng phải là chó địa ngục sao?"

-"Ừkm."

-"Sakura." Tomoyo kinh hãi nhìn cô. "Vậy sao cậu không nói với tớ? Có làm sao không?"

-"Không sao. Chỉ bị Syaoran mắng té tát thôi."

-"Vậy... Con chó nhỏ lúc chiều là..."

-"chính là nó đấy."

Nhìn Sakura gật gù, Tomoyo tái mét mặt.

-"Mẹ ơi. Có thật không? Tớ đã ôm chó địa ngục trong lòng? Sau này nhất định sẽ kể lại cho con tớ nghe. Mẹ nó rất oai dũng, đã từng ôm cả Ngao Cẩu trong lòng."

-"Haha" Sakura bật cười. "Vậy lúc đó nhớ nói với nó, dì của con còn oai hùng hơn, đã bắt nó ngủ ngon nên mẹ con mới có thể oai như thế."

-"Sakura." Tomoyo cũng bật cười, ném một chiếc gối vào cô. "Nhưng mà chắc không phải vì chuyện này mà thẫn thờ cả người thế chứ?"

-"thực ra, Tomoyo này. Syaoran nói sẽ trở về địa ngục. Còn muốn tớ đi cùng."

-"Gì chứ? Không phải muốn cậu xuống địa phủ luôn đấy chứ?"

-"Tất nhiên là không. Chỉ tới khi nhốt được Quỷ Vương vào địa lao, xóa bỏ truyền thống của Địa ngục thôi. Thế nhưng, cũng chẳng biết bao giờ mới có thể được. 1 năm, 2 năm, 5 năm, 10 năm? Chuyện này quả thật không thể đoán được."

-"Vậy... Cậu có định đi không?"

Sakuraquay sang nhìn con bạn, sau đó cũng trèo lên giường, chui vào chăn bên cạnh cô bé.

-"Theo cậu tớ có nên đi không?"

-"Tất nhiên là tùy theo trái tim cậu thôi. Huống chi Syaoran cũng rất lợi hại. Nhất định có thể hoàn thành chuyện này sớm."

Cả tối hôm đó Sakura không nói thêm một câu nào nữa. Tomoyo vốn suy nghĩ đơn giản. Quỷ Vương nếu có thể đối phó dễ dàng như thế, chắc chắn không phải dễ đối phó. Huống chi là truyền thống xưa này của Quỷ Vương vốn là phải tàn bạo. Chuyện bãi bỏ truyền thống này, nhất định gặp không ít phản đối từ Quỷ giới. Thế nhưng chuyện càng khó khăn, Sakura càng không thể bỏ mặc Syaoran một mình đối phó. Đã quyết định đeo chiếc nhẫn này, Sakura đã xác định ở bên Syaoran cả đời. Thốt nhiên, Sakura khe khẽ mỉm cười. Phải rồi. Chuyện này chẳng phải cô đã xác định từ trước rồi sao? Sao bây giờ còn phải tốn công suy nghĩ. Cả đời này, Sakura sẽ theo Syaoran. Chỉ cần là với Syaoran, Sakura nhất định sẽ theo cậu tới tận cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro