Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Syaoran mấy hôm nay cặm cụ làm thứ gì đó, có vẻ rất bí mật. Cậu chàng nhất định không cho Sakura đến nhà. Còn nói là nếu đến chắc chắn sẽ giận Sakura đến hết năm. Gò vậy chứ? Đường đường là Syaoran nổi tiếng lạnh lùng, vậy mà bây giờ cứ như trẻ con. Mấy hôm trước con bám lấy Sakura, bây giờ thì đến nhà cũng không cho cô đến.

Sinh nhật Sakura đang tới gần. Chỉ mấy ngày nữa thôi là Sakura đủ tuổi kết hôn. Chuyện này thật ra trước đây Sakura cũng chẳng quan tâm là bao. Kì thi đại học diễn ra đúng như mong muốn của cô. Chẳng khó khăn gì để Sakura có thể hoàn thành được bài thi đúng như ý nguyện. So ra thì đề đại học cũng chẳng thể làm khó được Sakura. Thế nhưng chẳng biết cô thi làm gì. Có đậu thì cũng hai tháng nữa là phải đi học. Mà kế hoạch của Syaoran thì có vẻ rất lâu. Nói tới chuyện kết hôn, không biết là quỷ thì có cần phải đăng kí kết hôn hay không nữa. Sakura lúc vừa nghe Tomoyo thủ thỉ cô bạn với Eriol sẽ đăng kí kết hôn đã nhìn cô bé như thể cô bé là người ngoài hành tinh vậy. Thế nhưng nghĩ lại, dù sao 2 người đó cũng là người. Yêu nhau đăng kí kết hôn là đương nhiên.

Gần một tuần rồi Sakura chưa gặp Syaoran. Ba cô đã dặn là nếu rảnh thì ra công ty làm thư kí giúp ba. Sakura cũng chẳng có chuyện gì làm, hơn nữa công việc làm thêm của cô cũng mang lại cho cô kha khá kinh nghiệm, thế nên vừa thi xong, Sakura đã đến công ty giúp ba cô giải quyết một số chuyện lặt vặt.

-"Con gái."

Ba Sakura tươi cười, gõ cửa phòng thư kí lúc Sakura đang đánh máy giúp ba tập tài liệu về công ty. Cô ngẩng lên, cười lại với ba.

-"Dạ?"

-"Sắp sinh nhật rồi. Muốn quà gì để ba còn chuẩn bị?"

-"Hi. Vậy thôi hả ba. Con thì quà gì cũng được. Chỉ cần ba chuẩn bị là con đều thích hết."

-"Chắc không? E rằng bây giờ chỉ có gói Syaoran lại tặng con thì con mới thích."

-"Ba."

Sakura đỏ mặt. Ba cô cười to thành tiếng. Ông bao giờ cũng gần gũi với con gái như vậy. Dù ít khi gặp mặt con gái, thế nhưng tình yêu của ông dành cho cô là vô tận. Chỉ cần có thể làm cô và vợ ông vui, ông nhất định sẽ không nề hà gì.

-"Sao? Ba nói sai sao? Thế ngày mốt Syaoran sẽ tới dự tiệc sinh nhật con chứ?"

-"Dạ? ơ..."

Sakura khẽ ngập ngừng. mấy hôm nay cô có gặp được Syaoran đâu. Còn chẳng biết liên lạc với cậu bằng cách gì. Syaoran đáng ghét, không có điện thoại, đến nhà thì không cho. Cô chẳng biết làm thế nào để báo cho Syaoran.

-"Sao thế? Con cãi nhau với nó hả?"

-"Dạ không ạk. chỉ là dạo này con không gặp anh ấy thôi."

-"Vậy sao? Nhưng mà con gái này. Sinh nhật này của con sẽ có thêm giới báo chí tham dự đấy."

-"Dạ? Sao lại thế ạk?"

-"Chẳng lẽ con định cả đời này không công bố thân phận con gái tài phiệt này sao?"

-"Dạ? Con không có ý đó. Chỉ là..."

-"còn chỉ là gì nữa. Cứ thế đã nhé. Ba về phòng đây. Chút nữa bảo thư kí mang cho ba tách cà phê nhé."

Ba Sakura nói xong lập tức chuồn êm ra ngoài, không để cho cô kịp nói thêm gì. Ba cô cũng thật là... Thế nhưng nhắc đến Syaoran. Mấy ngày không gặp, Sakura cứ như là mất hết sức sống vậy. Từ nhớ đâm bực mình. Trước giờ làm gì có chuyện Syaoran tránh mặt Sakura như thế này. Sakura vốn dĩ là người không thích tò mò. Thế nhưng như thế này thì quá lắm.

Chiều hôm đó, Sakura nhất quyết đến nhà Syaoran hỏi cho ra lẽ. Gì thì gì, cô cũng không thể để mập mờ như thế này được. Vừa đến cửa biệt thự đen, Sakura đã hung hăng bấm chuông, tưởng tượng đến cảnh cô mắng Syaoran té tát ngay khi cậu ta lò dò mặt ra. Thế nhưng đời có mấy khi được như ta toan tính. Chuông vừa kêu một hồi, Sakura đã thấy Kun te te bay ra, khuôn mặt bơ phờ như mấy ngày chưa được ngủ.

-"Kun. Mở cửa cho tôi. Tôi phải tìm Syaoran"

-"Tiểu thư Sakura." Nhìn thấy Sakura, Kun có chút ngạc nhiên. "Sao tiểu thư lại ở đây?"

-"Tôi tới tìm Syaoran. Nhanh nhanh mở cửa cho tôi."

-"Tiểu thư. Rất xin lỗi. Mấy hôm nay thiếu gia chẳng chịu gặp ai hết."

-"Sao lại thế?"

-"chuyện này tôi không thể nói."

-"Kun. Nói cho tôi biết. Có phải Syaoran gặp chuyện gì không?" Sakura lo lắng hỏi Kun.

-"Không phải đâu. Thiếu gia có chút chuyện. Thiếu gia xong chuyện sẽ tìm gặp tiểu thư sau."

-"Không được. Hôm nay tôi nhất định phải gặp Syaoran. Mở cửa cho tôi."

-"Tiểu thư. Rất xin lỗi."

Kun nói xong, quay mặt bay thẳng vào nhà. Sakura dứng đó tức xì khói. Syaoran dám tránh mặt cô sao? Còn không cho cô vào nhà. Không phải là đang hú hí với em nào đấy chứ? Không được. Nhất định cô phải vào. Chỉ là không mở cửa thôi. Có gì to tát cơ chứ. Cô còn có đường khác.

Sakura đi quanh quanh biệt thự. Biệt thư gì mà to kinh. Đi mỏi cả chân mà vẫn không nhìn thấy chô nào có thể leo vào. Duy chỉ có một chỗ sau vườn là được rào lại bằng hàng rào sắt. Tuy có hơi cao nhưng vẫn có thể trèo qua. Sakura hí hửng mừng thầm. Lão Syaoran này đánh giá cô thấp quá. Đường đường là nữ quỷ Sakura cơ mà. Sao có thể chịu thua cậu dễ dàng như thế. Môi Sakura nhếch lên một chút. Sau đó cô xắn xắn tay áo, chuẩn bị trèo lên.

Có một điều Sakura không thể ngờ tới. Nơi dễ trèo như thế đương nhiên phải có cảnh giác. Tay Sakura vừa chạm vào song sắt, lập tức đã giật phắt ra.

-"Ối AAAAAAAAAAAAAAAAA"

Sakura hét ầm lên. Quái gì. Syaoran đáng ghét. Song sắt mà cũng thủ sẵn điện. Làm cô xém chút mất mạng. Sakura nhìn đoạn rào mà tức trào máu. Nhìn thấy mà không thể hành động. Quả thật làm máu Sakura phải kiềm chế lắm mới không biến thành khói bốc lên trên đầu.

-"Không cho vào chứ gì. Được lắm Syaoran. Tôi không thèm vào nữa. Cả đời không vào nữa. Tôi thề!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Sakura cay cú quay đi, nước mắt chảy dài. Cô đưa tay quệt mạnh. Syaoran đáng ghét, Không cần hắn nữa. Sinh nhật này cô ăn với bạn bè của cô, với báo chí Nhật Bản.

Bóng đen ngẩ ngớn lướt qua những ngọn cây. Ngôi biệt thự sáng bừng những ánh đèn như huyền thoại. Âm nhạc nhẹ nhàng như chào đón những người khách sang trọng bước ra từ những chiếc xe đắt tiền. Sakura cùng ba đứng ngoài chào khách. Những người khách giới thượng lưu cứ trầm trồ khen ngợi con gái ngài chủ tịch xinh đẹp tới mê người. Sakura thì cứ cười cười. Khuôn mặt chẳng có chút hứng thú. Bạn của cô vẫn chưa tới. Tomoyo với Eriol đang giúp mẹ Sakura tiếp khách.

-"Này. Có phải chỗ này không?"

-"Hình như thế. Mà.... Sao lại thế?"

Sakura đang đứng tiếp một ông khách thì nghe tiếng xì xào. Cô ngước mắt lên nhìn. Cả lớp 12A1 đang đứng lớ xớ ngoài đường, một vài đứa ngóng cổ nhoi vào trong. Sakura mỉm cười, chào xã giao ông khách rồi đi qua chỗ bọn bạn.

-"Tới rồi sao không vào? Định cho tớ leo cây hả? chờ mọi người lâu quá đi."

-"Sakura."

Nhìn thấy Sakura, cả bọn há hốc miệng, trợn mắt kinh ngạc.

-"Sakura. Phải cậu không đấy?"

-"Sakura. Nhà cậu đây hả? Giàu thế này sao?"

-"Sakura. Cậu giấu bọn tớ hả? Giàu như này mà cứ làm ra vẻ nhà ta chỉ khá giả thôi thế hả?"

Sakura nhìn mấy đứa bạn phụng phịu mặt mà bất giác ngại ngùng.

-"Xin lỗi. Tớ cũng là bất đắc dĩ thôi. Tớ sợ mọi người biết tớ là con gái tài phiệt, đối xử lạnh nhạt với tớ."

Cả bọn nhìn Sakura, tròn mắt đợt hai. Sakura cả đời không sợ trời, không sợ đất. Bây giờ lại có vẻ mặt hối lỗi này. Vài đứa con gái cười xòa, mấy tên con trai bước lên phía trước, trịnh trọng.

-"Không sao. Chuyện qua rồi. Sakura. Chúc sinh nhật 18 vui vẻ. Chúc mừng cậu đỗ đại học."

-"Cảm ơn mọi người."

Sakura cười bẽn lẽn. Những món quà xa xỉ. Những thứ đắt tiền nãy giờ Sakura nhận không ít. Nhưng chẳng có món quà nào làm Sakura ấm lòng như món quà này. Bạn bè học với nhau 3 năm rồi. Bây giờ sắp mỗi đứa một nơi. Quả thật nghĩ lại, nhiều khi thấy mình vô tâm với lớp quá.

-"thôi. Mọi người vào đây đi."

Sakura cười tươi với đám bạn. Khách khứa cũng vào nhà gần hết rồi. Tiệc cũng sắp bắt đầu. Không thể thiếu được nhân vật chính. Sakura dẫn bọn bạn vào chỗ Eriolvới Tomoyo đang đứng. Sau đó ra cửa ngóng thêm một lượt.

Ngốc nghếch. Sakura tự mắng mình. Syaoran làm gì biết hôm nay là sinh nhật cô chứ? Cô đã báo cho cậu ấy đâu. Mà Syaoran chắc cũng chẳng quan tâm đâu. Sakura đánh một cái vào đầu. Không nghĩ nữa. không thèm quan tâm lão Syaoran chết tiệt đó nữa. Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, trong lòng Sakura vẫn trào lên cảm giác thật vọng, nước mắt chực trào trên mi.

-"Kính thưa quý vị khách quý. Hôm nay tôi tổ chức bữa tiệc này, thứ nhất là để kỉ niệm ngày vợ tôi hạ sinh một thiên thần. Thứ 2 là để giới thiệu thiên thần đó của vợ chồng tôi."

Mọi người đồng loạt vỗ tay. Sakura bước lên đứng cạnh ba cô, cố nặn ra một nụ cười.

-"Hôm nay là sinh nhật thứ 18 của tôi. Kính mong quý khách quý có thể vui vẻ hưởng thụ."

Sakura chỉ nói được như thế. Cô chẳng biết nói gì thêm. Trước nay ăn nói vốn không phải là sở trường của cô. Hơn nữa, bây giờ Sakura cũng chẳng có tâm trạng mà nói gì hết. Đang mỉm cười một cái, chuẩn bị bước xuống, Sakura bỗng nhiên nghe tiếng của một đứa con trai

-"Sakura."

Sakura sững người. Cô ngẩng mặt lên nhìn. Chàng trai đó đứng mỉm cười rạng rỡ với Sakura. Nước mắt Sakura bỗng trào ra. Khuôn mặt đó, khuôn mặt mà cả tuần nay cô mong muốn nhìn thấy, khuôn mặt mà cô vừa giận vừa yêu. Syaoran đứng đó, nhìn thẳng vào cô. Anh mặc một bộ comle. Sau này Sakura mới biết. Lúc đầu Syaoran chỉ định mặc tông đen như mọi ngày, thế nhưng Kun chẳng biết tìm đâu ra bộ comle này, Ép Syaoran mặc cho bằng được.

Syaoran bước đi từng bước thong thả về Sakura. Suốt một tuần không nhìn thấy Sakura. Cậu nhớ cô đến gần chết. Cậu bước tới, đứng đối diện với Sakura, nhìn vào đáy mắt long lanh của cô.

-"Sakura. Sinh nhật vui vẻ."

Sakura không nói được câu nào. Syaoran đã đeo lên cổ Sakura một sợi dây. Chiếc cổ cao trắng ngần của Sakura như nổi bật với chiếc vòng đính kim cương. Chiếc vòng tinh xảo ánh lên như pha lê trong suốt. Màu chủ đạo là màu của Kim Cương đen và trong trẻo. Sakura nhìn chằm chằm vào chiếc vòng, sau đó ngước lên nhìn Syaoran. Syaoran đưa tay vuốt lấy những sợi tóc lòa xòa, mỉm cười.

-"Không giận anh chứ? Công sức hơn một tuần của anh đấy."

-"Vì cái này mà anh không chịu gặp em sao?"

-"Ừk... Thật ra không dám gặp. Anh muốn chú tâm vào chiếc vòng này."

Syaoran bối rối vuốt vuốt những sợi tóc của cậu, mặt có phần hơi đỏ. Lúc này Sakura mới để ý, xót xa. Đầu ngón tay thuôn dài của Syaoran mười ngón thì băng lại cả mười băng urgo. Sakura khe khẽ đau lòng, nắm lấy tay cậu, đặt lên đó một nụ hôn ấm. Sau đó, ngước lên nhìn cậu. Syaoran lúc này cười toe toét. Cậu cúi xuống, hôn lên đôi môi Sakura, nhẹ nhàng.

Sakura mặc kệ những ánh đèn flash nháy lên lia lịa, mặc kệ mấy đứa con gái lớp cô đưa tay lên bịt miệng, mắt mở to long lanh, mặc kệ luôn cả mẹ cô, ba cô, Tomoyo với Eriol đang mỉm cười. Ngay lúc này đây, đáy mắt cô chỉ còn lại Syaoran. Syaoran rời môi cô, mỉm cười. Bàn tay anh đặt lên eo Sakura nóng bỏng. Sakura cũng ngày lập tức cười tươi. Bữa tiệc sinh nhật hôm đó cứ như là mơ vậy. Syaoran cùng Sakura đi tiếp khách một lượt, sau đó ba Sakura bảo cô đưa bạn sang phòng ba cô đã chuẩn bị sẵn. Sakura cảm động nhìn ba. Ba cô bao giờ cũng thật chu đáo với cô.

Đám bạn vừa đóng cánh cửa cách âm lại, liền hiện nguyên hình học sinh vừa tốt nghiệp. Cả bọn nhao nhao, đạp phá tưng bừng. Suốt cả buổi, Sakura không khép nổi miệng lại. Sinh nhật này là sinh nhật hạnh phúc nhất của Sakura. Trước khi đi cùng Syaoran, những kỉ niệm thế này, quả thật Sakura không thể không trân trọng.

Tối hôm đó, lúc bạn bè đã về hết, Tomoyo với Eriol sớm đã chuyển về ngôi nhà nhỏ xinh xinh của Eriol, cũng chào Sakura về. Syaoran ở lại nhà Sakura, chuyện phiếm với ba cô. Sakura giúp mẹ gọt hoa quả, sau đó cũng cùng mẹ cô ra góp chuyện.

-"Sakura. Bao giờ con đi?"

Ba Sakura thong thả đưa miếng táo lên miệng, lên tiếng hỏi cô. Sakura cứng đơ người. Syaoran dường như cũng có chút bât ngờ. chỉ có bố mẹ Sakura là vẫn tỏ ra như đang nói chuyện vui.

-"Ơ... Sao ba mẹ biết?" Syaoran lên tiếng

-"chuyện này tất nhiên ba biết. Không phải con định dẫn con gái ba đi mà không báo với nhà sản xuất một tiếng đấy chứ?"

-"Ơ... Dạ không ạk."

-"Vậy bao giờ 2 đứa đi."

-"Dạ. chắc cũng khoảng 2 ngày nữa ạk. Mọi chuyện con đã chuẩn bị xong."

Ba Sakura gật gù. Bao năm làm bạn với Quỷ Vương, ông hiểu hắn ta không đơn giản. Nếu là người tốt thì còn tốt hơn cả Chúa. Đã nhiễm độc thì chắc chắn rất mưu mô. Ông quay sang nhìn Sakura.

-"con gái. Con có sợ không?"

-"Không thưa ba."

-"Có chắc sẽ giúp Syaoran chiến thắng chứ?"

-"Vâng."

Sakura mỉm cười với ba. Ông cũng mỉm cười lại với cô. Con gái ông ông hiểu hơn ai hết. Đứa con gái đầy bản lĩnh mà ông vẫn tự hào. Mẹ Sakura nhìn hai ba con, bất chợt nhận ra. Sakura. Cô đã thật sự lớn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro