Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sau đó, Sakura bắt đầu làm quen với những công việc như tiếp đón những người khách cùng Syaoran. Mặc dù có đôi chút mệt mỏi, thế nhưng ở cạnh Syaoran lúc nào cũng thật thoải mái. Cậu chỉ cần nhìn thấy sắc mặt Sakura cũng có thể đoán là cô đang mệt hay đang chán. Những lúc như thế, Syaoran thường cô gắng kết thúc thật nhanh để Sakura có thể nghỉ ngơi.Sakura xuống địa phủ, một phần là vì yêu Syaoran, một phần cũng là vì muốn giúp Syaoran, giúp cả loài người. Thế nhưng dù muốn giúp, Sakura tuyệt đối không nghĩ được rằng cô lại phải làm cái chuyện cầm ly rượu trên tay, miệng cười không ngớt, đi theo Syaoran khắp nơi thế này. Syaoran do lần trước Ely tới tìm Sakura, đã tuyệt đối không để Sakura ở nhà một mình nữa. Vậy nên Sakura cứ phải gọi là bị ai kia lôi đi khắp nơi. Tối đến còn phải phục vụ ai kia tận tình.

Cứ như thế suốt nửa tháng, Syaoran cuối cùng cũng chuẩn bị được tạm ổn. Kun suốt ngày chẳng thấy mặt đâu. Nghe Syaoran nói cậu ta cũng có nhiệm vụ riêng. Syaoran dạo này bắt đầu chăm chỉ học để nâng cao sức mạnh. Chỉ còn chờ thời cơ là có thể tiến hành. Thế nhưng có một chuyện, Sakura không thể ngờ được.

Chiều hôm đó, Sakura vừa nghe tiếng bước chân Syaoran đã vội chạy ra mở cửa phòng đón cậu. Dạo này Syaoran có vẻ mệt mỏi. Chắc chắn là học rất vất vả. Thế nhưng vừa nhìn thấy Syaoran, chưa kịp cười, Sakura đã nhìn thấy tay Syaoran đang bị ôm lấy chặt cứng,

Sakura trợn tròn mắt. Cô bé kia là ai thế? Nhìn có vẻ giống anh em. Chẳng lẽ là em gái Syaoran? Sakura trượt ánh nhìn lên mặt Syaoran. Syaoran đang rất rất khó chịu, vùng vằng cố thoát khỏi cánh tay cô bé kia, vừa nhìn thấy Sakura đã mếu máo.

-"Sakura, Giúp anh."

Giúp? Sakura há hốc miệng. Giúp gì chứ? Chẳng lẽ không phải em gái sao? Cô bé kia đang tươi cười, nhìn thấy Sakura, ánh mắt nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Sakura lạnh cả gáy. Lần này xuống địa phủ quả không phí. Syaoran của cô đúng là rất đào hoa. Hết Ely, bây giờ lại đến cô bé này sao?

-"Lyly. Cô buông ra cho tôi. Nếu không tôi sẽ không nể nả gì đâu đấy."

-"Buông ra? Anh sao lại nỡ nói em như thế? Làm em tổn thương đấy. Người ta về đáng ra anh nên mừng chứ?"

-"Mừng mừng cái khỉ mốc. Cô giữ tự trọng giùm đi. Tôi là người đã có vợ."

-"Có vợ sao?" Ánh mắt con bé kia lập tức rưng rưng. Sakura thiếu nước ngồi thu lu một góc vẽ vòng tròn. Nhìn thôi cũng biết là cô ta chẳng ngạc nhiên gì ráo. Cái đôi mắt kia chỉ là diễn kịch mà thôi. Vừa nghĩ tới đó, Sakura đã thấy con bé kia ôm Syaoran chặt cứng, thẽ thọt. "Người ta chỉ mới đi vắng có mấy tháng thôi mà ở đây đã có nữ nhân thay thế rồi sao?"

Syaoran nhăn mặt khó chịu. Ánh mắt cậu nhìn Sakura van nài cô đừng có tin con nhóc này nói nhảm. Thế nhưng ánh mắt cô không nhìn cậu, ánh mắt u ám đó dán thẳng vào cái vị trí tiếp xúc giữa Syaoran và con bé kia, mắt tóe lửa. Thảm rồi. Syaoran mềm hết cả người, mồ hôi tuôn ra như tắm. Lần này cậu nhất định chết không toàn thây. Sakura thật sự tức giận rồi. Thế nhưng Sakura không nói gì, chỉ quay đi, bước từng bước gấp rút. Syaoran hoảng hốt đuổi theo, mặc cho con nhóc kia cố dùng sức kéo cậu lại. Syaoran trong lòng rối bời. Tất cả là tại con bé này. Nếu Sakura giận cậu, cậu nhất định sẽ không tha cho nó. Sakura mặc Syaoran gào tên mình, thẳng bước. Phòng cô ở tầng trệt nên cũng không mất mấy thời gian để cô ra được đến cánh đồng heo hút sau lâu đài. Syaoran hụt hơi đuổi theo Sakura, còn phải vác theo cục keo õng ẹo này. Quả thật bực mình không chịu nổi.

Sakura ra tới giữa cánh đồng thì dừng bước. Syaoran vẫn không ngớt vừa gọi tên Sakura, vừa mắng con bé kia không thương tiếc. Con bé kia cũng chẳng vừa, nước mắt lưng tròng một mực nói Syaoran là nhân tình của cô ta cơ mà. Nhân tình... Nhân tình... Cái này quá đáng lắm mà. Sakura lừ mắt quay lại, nhìn thẳng vào 2 con người đang chí chóe kia, khiến cả hai im bặt. Syaoran lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt này của Sakura. Hơn nữa lại còn bị chiếu thẳng vào mặt. Lần này thảm thật rồi. Syaoran trong lòng khóc ròng. Sakura liệu có nể tình vợ chồng tha cho cậu toàn thây không, cái này có vẻ còn rất mịt mờ.

-"Cô... Cô nhìn cái gì?" Lyly dù có chút run sợ nhưng vẫn mạnh miệng hống hách với Sakura. "Bộ chưa nhìn thấy nhân tình giận dỗi nhau bao giờ àk?"

Nhân tình? Lại là hai chữ đó. Sakura cười khan một tiếng. Còn Syaoran thì mặt mày xanh lét. Bây giờ thì cái hi vọng chết toàn thây của cậu cũng bị cắt hoàn toàn mất rồi. Lyly chết tiệt. Sakura chẳng nói chẳng rằng, lôi Roi Vương Ma ra, lạnh lùng bước tới gần 2 con người kia.

Lyly nuốt một ngụm nước miếng, tâm trí bắt đầu hoảng sợ. Cô gái kia sát khí cao ngất, dường như không đơn giản chút nào. Khuôn mặt ẩn hiện tối sáng kia như có tia lửa. Lyly có chút hơi run. Nhưng cô không sợ. Phải. Cô tuyệt đối không sợ. Cô là ai chứ? Watashi Lyly này là ai cơ chứ? Cha cô chẳng phải là cánh tay phải đắc lực của Quỷ Vương đó sao? Chỉ cần là cha cô lên tiếng, có ai là không sợ. Thái tử Phi thì sao chứ? Chỉ cần cha cô rỉ tai Quỷ Vương mấy câu không hay, cô ta bị phế lúc nào chắc cũng chẳng ai hay. Nghĩ đến đó, Lyly có phần bớt run. Cô ngang nhiên ôm chặt cánh tay Syaoran hơn, thậm chí còn có vẻ nép vào lòng cậu nữa. Syaoran lúc này chẳng khác gì một khúc gỗ đang bị dọa cho chết khiếp. Chuyện này với cô chỉ có lợi. Càng dễ cho cô lợi dụng.

Sakura từ từ tiến lại gần hơn. Ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm hơn. Lyly càng lúc càng đắc ý.

-"Sao? Cô ghen tị sao? Nói cho cô biết. Cô..."

Câu nói của Lyly chưa kịp thoát khỏi cổ, ngay lập tức đã bị Sakura tát bay. Ánh mắt Sakura nhìn cô lạnh lẽo. Tia lửa cũng chẳng thèm lóe lên nữa. Lyly bàng hoàng. Cô bị tát. Cô bị Sakura tát. Lần đấu tiên trong đời cô ăn một cái tát. Lại còn nảy lửa thế này. Má phải của cô nóng bừng lên. Cánh tay của cô buông tay Syaoran, ôm lấy mặt. Syaoran cũng kinh hãi nhìn cô, sau đó nhìn Sakura. Sakura không thèm nhìn cậu. "Sakura.... Cô..." Lyly uất tới nghẹn giọng. Đường đường là con gái lá ngọc cành vàng của cánh tay phải bên cạnh Quỷ Vương. Xưa nay chỉ có cô đánh người. Tuyệt đối chưa bao giờ có chuyện người đánh cô. Lyly mang ánh mắt đầy phẫn uất, chiếu thẳng vào Sakura. Thế nhưng Sakura chỉ thản nhiên phủi tay, xem như chỉ vừa phủi đi cái gì bẩn thỉu lắm.

-"Sao? Ức lắm phải không đại tiểu thư? Không ngờ tôi dám tát cô đúng không?"

-"Cô... Sao cô dám..."

Lyly mặt tím ngắt, lắp bắp không ra lời. Quả thật làm Sakura có chút thương xót. Khuôn mặt đẹp vậy, bây giờ đỏ bừng lên rồi, còn tím nữa. Đáng tiếc, quả thật đáng tiếc.

(T/g: Cái này gọi là mèo khóc chuột a. Sakura tỉ đánh người ta mà kaka)

Lyly nhìn thấy Sakura có phần đắc ý, cơn giận lên tới đỉnh điểm mất rồi. Cô giận tới run cả người. Liền rời Syaoran, đưa tay lên, trả đũa Sakura.


Sakura khinh khỉnh cười. Với hạng con gái như thế này, cô chẳng lạ lẫm gì. Đường đường là đại mĩ nhân, nam nhân theo đuổi cô cũng không ít. Vậy nên mấy nữ nhân tới tìm cô đánh ghen cũng không ít. Lúc này Sakura mới thấy, bị đánh ghen cũng có cái lợi a. Bây giờ có thể dùng mấy chiêu mà bọn con gái kia áp dụng lên cô, đem áp dụng lên người khác. Mặc dù là trước đây mấy chiêu đó dùng với cô hoàn toàn thất bại.

"Bốp"

Cánh tay Lyly vừa lao vút xuống, đã bị bàn tay Sakura nắm chặt. Còn bị Sakura dùng tay kia tát thêm cái nữa vào mặt. Dám ôm nam nhân của cô. Lyly quả là gan cùng mình. Còn muốn tát lại cô. Đúng là không biết lượng sức.

-"Sakura."

Syaoran yếu ớt gọi Sakura. Dù cậu không ưa gì con nhóc hống hách lắm chuyện xưa nay cứ lẵng nhẵng theo cậu này, nhưng mà như vậy có phải hơi quá tay không? Sakura nổi cơn ghen quả thật đáng sợ tới mức làm người ta không dám sợ. Sakura liếc Syaoran một cái sắc lạnh, buông ra một câu

-"Anh im lặng cho em"

Lyly đến lúc này quả thật không chịu đựng nổi nữa. Lôi ra vũ khí của mình. Thanh kiếm mảnh mai sắc bén lao vút tới chỗ Sakura, ánh mắt Lyly đầy thù hận. Sakura nhếch môi. Dựa vào cô ta mà muốn đả thương Sakura, quả là châu chấu đá xe a. Mặc dù chỉ xuống địa phủ mấy tháng, thế nhưng những gì Sakura học được là không thể xem thường. Sakura vốn dĩ rất thông minh. Không cần thầy dạy, chỉ cần đọc sách là có thể áp dụng chiêu thức dễ dàng. Từ sau khi Ely thách đấu với cô, cô càng miệt mài học. Những lúc cùng Syaoran đi tiếp khách thì không học được. Nên Sakura chỉ tranh thủ những lúc Syaoran ngủ say, lôi ra đọc một chút. Về sau thời gian tiếp khách của Syaoran ngày càng nhiều, Sakura thuyết phục Syaoran để cô ở nhà, dành thời gian học thêm chút đỉnh, như thế có thể không lo bị tấn công nữa.

Sakura quất chiếc roi một cách điệu nghệ. Chiếc roi quấn lấy thanh kiếm, liếm láp vào tay Lyly, buộc cô ta phải buông thanh kiếm, ôm tay đau đớn. Thanh kiếm lao vút lên trên rồi lao xuống, cắm phập vào mặt đất. Mất đi vũ khí, Lyly hoảng loạn thật sự. Cô bấn loạn, bò tới chỗ Syaoran, ôm chặt lấy chân Syaoran, nước mắt lưng tròng.

-"Anh... Anh Syaoran. Anh cứu em đi. Cô ta... Cô ta dám đánh em... Anh đừng quên cha em là ai. Anh nhìn thấy em chết mà không cứu. Cha em nhất định không tha cho anh."

Syaoran lạnh lùng nhìn Lyly. Sớm biết cô ta là loại tiểu nhân, chỉ không ngờ tiểu nhân tới mức này. Cả nhà cô ta, Syaoran chẳng ưa chút nào.Suốt ngày chỉ biết nịnh nọt Quỷ Vương, không thích ai liền dùng uy danh Quỷ Vương ra chém giết. Vợ chồng nhà Lão Nhị đó như thế, sinh ra con gái cũng chẳng khác gì. Lyly từ nhỏ vốn rất hống hách. Đối với Syaoran và Quỷ Vương rất mực ngọt ngào, õng ẹo. Thế nhưng một cô nhóc lúc đó chỉ mới 7 tuổi đã biết dùng uy cha mình, chèn ép người ta, còn không ít lần ra lệnh chém những tiểu quỷ nào dám không nghe lời cô ta không thương tiếc.

-"Đứng lên."

Sakura lạnh lùng ra lệnh. Trước đây Kun có mấy lần nhắc qua cái tên Lyly. Chuyện xấu cô ta làm nhiều tới mức hơn cả những lần cô ta ăn cơm. Ely tuy cũng rất độc ác, Thế nhưng những nạn nhân của nữ thần báo tử phần lớn là kẻ xấu. Những người tốt bị Ely giết hại rất ít. Cũng không phải chịu đau đớn gì. Sakura biết rõ Ely. Lâu nay cô ấy có vẻ thích cô, thường xuyên tới tìm cô. Những người Ely bị Quỷ Vương ép giết đi, Ely không thể trái lời, chỉ có thể giúp họ chết không chút đau đớn. Về phần này Sakura có thể hiểu. Thế nhưng Lyly, cô ta chỉ biết làm chuyện xấu. Những chuyện cô ta làm, theo cô ta thường ngâm nga, chỉ là do thích như thế.

-"Cô.. . Cô đừng lại đây. Nếu không tôi..."

-"Tôi làm sao? Sai người lôi ra chém như những người khác chứ gì? Nói cho cô biết. Sakura tôi đây không hề dễ bắt nạt như cô nghĩ đâu."

-"Cô... Sakura tỉ tỉ. Em sai rồi... Chị tha cho em đi... Em xin chị. Em van chị đấy."

Lyly thái độ lập tức thay đổi, sợ hãi cầu xin. Cô ít ra cũng có thể nhận biết, nếu còn dùng giọng bề trên, chắc chắn sẽ bị Sakura giết không tha. Chi bằng cứ giữ lại cái mạng này.

-"Van xin cơ àk?" Sakura hừ mũi, khinh bỉ. "Trước đây nghe nói cô rất hống hách cơ mà. Chỉ có người ta đi van xin cô tha chết. Cuối cùng cũng có ngày cô van xin người khác tha cho mình sao?"

-"Tôi... Tôi xin lỗi... tôi sai rồi. Sau này tôi không dám làm càn nữa. Tha cho tôi đi mà."

-"Sakura. Tha cho cô ta đi."

Syaoran lúc này mới thở dài, lên tiếng. Dù sao cô ta cũng là con gái Lão Nhị, Nếu làm quá nhất định lão ta sẽ không để yên. Dù rằng cậu cũng rất muốn giúp cư dân địa phủ nhân dịp này báo thù, thế nhưng thù này chưa tới lúc trả.

Sakura nhìn chằm chàm vào Lyly. Dù là nữ nhân cũng nhất định phải kiên cường. Cô ta dựa vào cái gì làm xấu mặt nữ nhân chứ? Hạ mình van xin, quả khiến người ta hận muốn giết. Thế nhưng Sakura biết, giết cô ta, nhất định sẽ là mạo hiểm gây chiến với Lão Nhị, cũng đồng nghĩa đánh động Quỷ Vương. Syaoran còn chưa chuẩn bị xong hết. Đánh lúc này quả không khôn ngoan. Nghĩ tới đó, Sakura nhăn mặt ,cất Roi Vương Ma đi. Thôi thì, tha cho cô ta lần này. Sau này nhất định sẽ để tự tay những người bị cô ta bắt nạt trả thù cô ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro