Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không phải ngâu nhiên mà giọng nói của Sa Sa có thể làm cho Satan hoảng sợ đến mức đó. Sa Sa vốn là một nữ quỷ hoang dã. Chính hoang dã nên rất hiểm ác. Cô ta có một đắc tính, đó là không bao giờ già đi. Satan tuy là sinh ra trước Sa Sa thế nhưng cũng phải chịu thua cô ta. Trước nay không ai biết ai đã sinh ra một quái vật như thế. Sa Sa được đánh giá là ác quỷ mạnh nhất, tàn bạo nhất, nham hiểm nhất mọi thời đại. Satan đương nhiên sao có thể là đối thủ của Sa Sa.

-"Ngươi... Chẳng phải đã chết sao? 20 năm trước..."

Satan đổ mồ hôi lạnh, bàn tay cậu nắm chặt đến nỗi trắng bệch cả ra. Thế nhưng Sa Sa lại có vẻ rất thản nhiên. Cô ngắm nhìn đôi tay. Đôi tay quả thật rất đẹp. Rất giống tay của cô. Không uổng là...

Sa Sa bật ra một tiếng thở dài. 20 năm rồi. Đã 20 năm ngủ yên rồi. Thế nhưng con bé này lại không chịu tự bảo vệ mình. Hại cô phải thức giấc.

-"Ngươi... Ngươi thở dài sao?"

Satan run run hỏi. Sa Sa thở dài. Trước nay cậu chưa bao giờ nhìn thấy Sa Sa thở dài mặc dù cậu có thể được xem là người hiểu cô nhất

-"Ta thở dài sao?"

Sa Sa có vẻ ngạc nhiên, hỏi lại Satan.

-"Đúng."

-"Thở dài sao?" Sa Sa lẩm bẩm, mắt láo liên, đảo xung quanh. Thế nhưng sau đó lại bật cười to.

"Ha ha ha..."

Sa Sa cười vang khắp cả căn phòng nhỏ.

"Ha ha ha..."

Tiếng cười man rợ kéo dài thê lương.

Satan nhìn Sa Sa mà sợ xanh mặt. Bàn tay không thể tự chủ được, run bần bật. Tiếng cười như đâm nát màng nhĩ Sa tan. Tiếng cười như muốn đầu óc Satan điên lên.

-"Ta thở dài sao? Không phải ngươi nhầm đấy chứ?"

-"Ngươi... Ngươi..."


Ánh mắt Satan trở lại màu xanh, thế nhưng thoáng chốc chỉ độc một màu trắng dã. Cậu kinh hoàng nhìn Sa Sa.

-"Cái gì thế này... Haha... Cái gì thế này chứ? Sakura... Ngươi khóc sao? Là ngươi khóc đúng không? Sakura... con ngốc kia? Sao ngươi lại khóc? Haha"

Sa Sa cười không ngớt, luôn miệng mắng mỏ. Thế nhưng khuôn mặt lại đầm đìa nước mắt. Cử chỉ trở nên điên dại.

-"Sa Sa... Ngươi làm sao mà..."

Satan đau đớn nhìn Sa Sa. Cậu như nhìn thấy Sa Sa lúc trước vậy. Sa Sa vốn là một ác quỷ tốt. Thế nhưng cuộc sống ở địa phủ đưa đẩy, trở nên hiểm ác vô cùng. Satan rất sợ Sa Sa. Thế nhưng cũng rất yêu Sa Sa. Lúc nhận ra thứ tình cảm đó, Satan đã sợ hãi vô cùng. Thế nhưng dần dần, cậu cũng biết. Thứ tình cảm đó thực ra rất ngọt ngào. Sa Sa rất đáng sợ. Thế nhưng cũng rất quái dị. Cô ta có thể giết chết rất nhiều, rất nhiều người trong vòng cái chớp mắt. Và chỉ một giây sau lại có thể nhẹ nhàng mỉm cười với một thằng bé con. Cô ta có thể giết chết Satan dễ dàng như giết một con kiến, thế nhưng lại chỉ nhẹ nhàng ở bên cạnh cậu, nói với cậu những câu lạ lẫm. Chính cái tính cách đó làm cho Satan phải khiếp sợ. Chính cái tính cách đó làm cho Satan muốn dứt ra khỏi cái thứ tình yêu không chút hi vọng nào. Satan biết thế nào là yêu người mà mình sợ. Satan cũng biết cảm giác được ôm người mình yêu trong tay, để người đó ngủ ngoan như một con mèo ngọt ngào tới mức nào. Satan cũng biết cái cảm giác nhìn thấy nét quen thuộc của người mình yêu sau 20 năm là sững sờ tới mức nào. Khuôn mặt Sakura, nó không phải là như đúc với Sa Sa, thế nhưng cũng có nét quen thuộc mà chỉ có Satan mới cảm nhận được. Ngay khi nhìn thấy ánh mắt Sakura mở ra nhìn cậu chằm chằm, cậu đã phải cố dằn lại cái đau đớn trỗi dậy trong lòng. Chỉ là giống thôi.

Sa Sa nhìn Satan, ánh mắt điên dại như dịu đi. Cô bước lại gần, đưa ánh mắt thân thiết nhìn Satan, đôi bàn tay chạm vào khuôn mặt cậu. Cái êm dịu khi ở bên cậu sao mà dễ chịu đến thế? Cái êm dịu này, Sa Sa đã từng khao khát được giữ lại bên mình. Cho đến khi người đó xuất hiện.

Ánh mắt dịu đi lại dần cháy lên. Đôi tay Sa Sa đặt trên khuôn mặt Satan run rẩy. Chính cái run rẩy đó làm cho Satan như bình tĩnh lại.

-"Sa Sa. Bình tĩnh đi. Chuyện đó đã qua rồi."

Sa Sa nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành đó, ngọn lửa vừa bùng lên đã được dập tắt, thay vào đó là tia nhìn đau đớn. Satan bao giờ cũng hiểu cô nhất. Satan bao giờ cũng là người mà cô tin tưởng nhất. Satan vòng tay ôm lấy cô. Cậu cảm nhận được cơ thể Sa Sa dần thả lỏng. Sa Sa đau đớn. Cậu cũng đau đớn. Sa Sa vui. Cậu cũng vui. Thế nhưng ại chẳng bao giờ Sa Sa có thể mang đến cho Satan thứ tình cảm gọi là tình yêu. Sa Sa, cả đời này chỉ có người đó.

Một lát sau, Sa Sa đã ngất lịm đi. Satan nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, máu đỏ nhuộm vào y phục của cậu. Khuôn mặt hiền hòa xinh đẹp. Satan đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt Sakura. Quả thật rất giống.

.......................

Syaoran bần thần đi trên lối mòn nhỏ thưa thớt người. Sakura ở đâu mới được cơ chứ? Lòng cậu bây giờ như lửa đốt. Trời đã trở nên tối hẳn. Nhà nào cũng đã lên đèn. Ánh đèn heo hắt phả vào khuôn mặt Syaoran. Khuôn mặt trống rỗng vô hồn.

-"Syaoran???"

Giọng nói thảng thốt vang lên. Syaoran ngay lập tức ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào chủ nhân của giọng nói. Sakura đứng đó, nhìn cậu cười yếu ớt, thương tích đầy mình.

-"Sakura... Em làm sao thế này?"

Syaoran hoảng hốt hét lên, lao đến nắm chặt lấy vai Sakura, đau đớn nhìn.

-"Em không sao?"

Sakura yếu giọng. Cơn đau khiến đầu óc cô như mị đi. Nhưng chỉ nhìn thấy Syaoran, mọi đau đớn đã như giảm bớt đi.

-"Syaoran. Anh lại chưa ăn tối phải không? Sao cứ không nghe em dặn thế?"

Sakura nhẹ nhàng trách mắng. Thế nhưng Syaoran lại nhìn cô với ánh mắt vừa đau đớn, vừa giận dữ. Tay anh bóp chặt lấy vai Sakura. Cô rên lên đau đớn, khiến cho Syaoran buông vai cô ra.

-"Sakura. Về nhà đã. Em bị thương nặng quá rồi."

-"Em không..."

Sakura cười cười trả lời Syaoran, thế nhưng cơn đau không cho cô cố gắng nữa. Sakura nhắm mắt, ngất lịm trong vòng tay Syaoran.

Syaoran mấy ngày hôm nay không ăn không uống, chỉ chăm sóc cho Sakura. Sakura cũng đã tỉnh lại rồi. Thế nhưng ngự y có nói vết thương rất nặng, hơn nữa còn trúng độc. Nhất định phải chăm sóc kĩ càng. Cũng nên hạn chế ra ngoài. Sakura lúc tỉnh lại, nhìn Syaoran gầy đi nhiều, môi khô nứt mà xót xa. Syaoran thấy Sakura tỉnh cũng không hỏi gì, chỉ là rất mừng rỡ, lập tức sai nhà bếp làm nhiều món ăn bổ dưỡng, ép Sakura ăn bằng được mới thôi.

-"Sao anh không hỏi em là ai làm?"

Sakura thắc mắc hỏi Syaoran trong lúc đang cùng cậu dùng bữa. Syaoran khe khẽ nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại bình thản ăn tiếp.

-"Nếu muốn em sẽ tự nói."

-"Vậy không tức giận sao?"

-"Đương nhiên là có. Thế nhưng nếu em không muốn nhắc đến, chắc chắn là có lí do."

Sakura trầm ngâm, lười biếng há miệng đón lấy thìa cháo Syaoran đút cho cô. Cả một bàn cao lương mĩ vị, Sakura quả thật ngớn tận cổ rồi. Chỉ muốn ăn một chút cháo. Lúc đầu Sakura nhất định đợi Syaoran ăn xong mới chịu ăn, thế nên Syaoran mới đành ngậm ngùi, cố ăn thật nhanh để ép cái con người đang chăm chú nhìn cậu một cách thích thú kia.

-"Thực ra... Em cũng chỉ nhớ là em bị Satan tấn công thôi. Thoát bằng cách nào thì hoàn toàn không nhớ."

-"Satan sao?"

Syaoran bàng hoàng nhìn Sakura, thìa cháo khựng lại giữa không trung.

-"Ừk. Hắn muốn giết em. Nhưng có chẳng hiểu sao lúc tỉnh dậy thì chẳng thấy hắn đâu nữa."

-"Hắn muốn giết em sao?"

Syaoran gằn giọng. Satan xưa nay chỉ làm việc cho Quỷ Vương. Chẳng lẽ lần này lại do Quỷ Vương ra lệnh sao? Thế nhưng ông ta là người cho phép Syaoran lấy Sakura mà, tại sao lại ra lệnh giết Sakura.

-"Anh đi hỏi ông ta."

Syaoran đặt bát cháo xuống, lạnh lùng bước đi. Thế nhưng ngay sau đó lại bị Sakura kéo lại.

-"Đừng manh động. Chúng ta còn chưa sẵn sàng."

Bàn tay Syaoran run run nắm chặt lại, cậu đau đớn nhìn Sakura. Khuôn mặt xinh xắn, nụ cười cô chỉ dành cho cậu. Thế nhưng cậu lại chẳng thể bảo vệ được người mà cậu yêu.

-"Không nghe em sao?"

-"Không có."

Syaoran nén giận ngồi xuống. Món nợ này nhất định phải thay Sakura trả cho lão ta. Sakura nhìn thấy Syaoran như vậy cũng bớt lo lắng. Thực ra thì cũng chẳng bao lâu nữa là có thể tiến hành. Nếu chỉ vì cô mà làm hỏng chuyện, cô sẽ ân hận cả đời. Cô nói cho Syaoran biết cũng chỉ vì không muốn cậu nghĩ cô không tin cậu. Syaoran là người biết suy nghĩ. Nhất định sẽ không manh động.

**************

Mấy hôm sau, Syaoran có việc phải ra ngoài. Sakura ở trong phòng mấy ngày cũng đã chán tới mức mốc meo cả người. Ngự y khám cho cô đã nói rằng cô hoàn toàn đã hồi phục. Thực ra thì làm ác quỷ cũng có cái hay. Vết thương hồi phục nhanh chóng hơn người thường gấp mấy lần. Đúng lúc Sakura vừa thay xong y phục, chuẩn bị ra ngoài thì bị một nữ tì chặn lại.

-"Thái tử phi. Quỷ Vương cho mời người tới phòng khách."

Phòng khách trang hoàng xa hoa lộng lẫy. Từng vật dụng dù nhỏ nhặt nhất cũng là thứ rất quý hiếm. Căn phòng rộng lớn xa hoa nhưng lại không khiến Sakura tránh khỏi được cảm giác âm u lạnh lẽo. Quỷ Vương muốn gặp cô, rốt cuộc là có chuyện gì?

Sakura tới trước mặt Quỷ Vương, nghiêng người cúi chào. Từ lúc về đây, Sakura chỉ gặp Quỷ Vương tổng cộng mấy lần. Đây xem như cũng là lần đầu tiên Sakura diện kiến Quỷ Vương ở khoảng cách gần thế này.


Quỷ Vương chăm chú nhìn Sakura. Cô ta đã hồi phục hẳn. Quả không hổ danh là hậu nhân của Sa Sa.

-"Sakura. Con ngồi xuống đây đi."

Quỷ Vương nhẹ nhàng nói, thế nhưng Sakura nghe ra chút giọng uy quyền ra lệnh cho cô. Dù thế, cô vẫn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Quỷ Vương.

-"Nghe nói con bị thương?"

Quỷ Vương mở lời, giọng nói đều đều như kể chuyện.

-"Vâng. Nhưng bây giờ đã không sao rồi."

-"Vậy sao? Có thể cho ta biết là ai đã tấn công con không? Nhất định ta sẽ trừng phạt hắn?"

Sakura cắn chặt môi, nhìn chằm chằm xuống nền.

-"Không phải ai quan trọng đâu ạk. Phụ hoàng cũng không cần để ý."

-"Vậy sao? Nếu con đã nói vậy. Thế nhưng, có thể kể lại diễn biến cho ta không?"

-"Xin phụ hoàng thứ lỗi. Con không còn nhớ rõ chi tiết nữa ạk."

-"Vậy sao?"

Quỷ Vương nói bằng giọng mơ hồ, đôi môi cong lên. Tất nhiên là không thể nhớ được. Bởi lúc đó đâu phải cô ta chứ.

-"Ta có chuyện này muốn bàn với con."

-"Vâng?"

-"Thực ra cũng chẳng có gì. Ta chỉ muốn hỏi, con có muốn làm góp sức giúp ta trong chuyện triều chính chứ?"

Sakura đến lúc này không thể đừng được nữa, ngẩng đầu lên nhìn Quỷ Vương. Sắc mặt ông ta vẫn lạnh lùng không chút dao động.

-"Có thể cho con biết lí do được không ạk?"

-"Cần lí do sao? Con là người rất có năng lực. Địa phủ chúng ta luôn cần những người có năng lực. Những ai góp sức giúp ta, ta sẽ không bội bạc. Ta có thể đảm bảo, nếu con tham gia, cả con, cả gia đình con, cả những người bên cạnh con, sẽ an ổn sống sung sướng."

Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, Sakura cảm thấy như mình đanh bị uy hiếp vậy. Mà thực tế thì cũng đúng là như thế. Ông ta lấy an nguy những người thân của Sakura ra đe dọa. Bỉ ổi. Thật sự bỉ ổi.

***************

-"Em đang nghĩ gì thế?"

Syaoran nhẹ nhàng tựa cằm vào đỉnh đầu Sakura, vòng tay ôm lấy chiếc eo thanh mảnh của cô. Sakura lúc này đang trầm ngâm đứng cạnh cửa sổ, không để ý Syaoran về từ lúc nào. Cô cảm nhận được sự mệt mỏi trong câu hỏi của Syaoran. Syaoran cũng đã vất vả rồi. Chuyện lúc nãy nhất định không thể để Syaoran biết được.

-"Không có gì. Anh về rồi sao?

Sakura quay lại nhìn Syaoran ôn nhu.

-"Ừk. Em có chuyện gì àk?"

-"Không có gì. Kế hoạch thế nào rồi anh?"

-"Cũng sắp xong rồi. Chỉ cần một tuần nữa thôi."

-"Vậy sao?"

Sakura cắn chặt môi. Một tuần. Một tuần nữa Sakura cũng sẽ phải trả lời Quỷ Vương. Liệu có thể kịp không? Syaoran nhìn sắc mặt Sakura trắng bệch, trong lòng không khỏi lo lắng. Xưa nay Sakura vốn là người rất bình thản. Bất cứ chuyện gì cô đều không sợ hãi. Thế nhưng lần này thì khác. Syaoran khẽ thở dài, ôm lấy Sakura, ngồi xuống giường, đặt cô lên đùi mình

-"Sakura. Nói cho anh nghe, đã xảy ra chuyện gì?"

-"Cũng không có gì. Em chỉ thấy hơi sợ."

-"Sợ anh sẽ thua sao?"

-"Ừk"

-"Em tin anh chứ?"

Syaoran bình thản, nhìn thẳng vào mắt Sakura. Sakura cũng đáp lại ánh mắt cậu, dịu dàng.

-"tất nhiên"

-"Vậy đừng suy nghĩ nữa."

Syaoran mỉm cười với Sakura, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Cánh môi hồng ngọt ngào, hương thơn quen thuộc nhẹ nhàng bao quát lấy cậu. Ở bên Sakura lúc nào cũng thật thoải mái. Mấy hôm nay suốt ngày phải tiếp những Ác quỷ của địa ngục, lúc nào cũng phải nghe chúng đưa ra những yêu cầu này nọ, Syaoran quả thật sắp không chịu được đến nơi. Thực ra thì những Ác Quỷ thân tín của cậu cũng không tồi. Lực lượng cũng không hề thua kém của Quỷ Vương. Nhưng nếu bọn chúng ra sức giúp đỡ Quỷ Vương, e là sẽ khó thành công. Từ khi gặp Sakura, Syaoran đã ngầm xác định, trận đấu này không thể thua. Không chỉ vì cậu, mà còn vì Sakura, vì mẫu thân của cậu.

Sakura cảm nhận được bất an trong nụ hôn của Syaoran. Hình như cô đã làm cậu lo lắng. Trong lòng Sakura lúc này không tránh khỏi áy náy, nhẹ nhàng lôi kéo Syaoran. Cô đẩy Syaoran nằm xuống, chủ động miết nhẹ lên môi cậu. Syaoran dường như cũng bị sự ngọt ngào của Sakura lôi kéo, bàn tay ấm nóng đùa ngịch mái tóc cô. Sakura để mặc Syaoran nghịch ngợm, nhanh chóng tách đôi môi Syaoran, đưa chiếc lưỡi ẩm ướt của mình mút mát lưỡi Syaoran. Chỉ một lát sau đã nhanh chóng khiến Syaoran nóng người. Y phục của Sakura nhanh chóng bị đôi bàn tay tham lam của ai kia cởi bỏ hết. Cả người cô từ thế chủ động cũng biến thành bị động. Syaoran bấy lâu nay vẫn thầm vui mừng. Sakura quả thật là rất giỏi chuyện kia a. mùi hương ngọt ngào trên cơ thể Sakura cứ như muốn quyến rũ cậu vậy, hơn nữa chỉ một chút kích tình của Sakura cũng có thể hấp dẫn con người ta tới mê hồn.

-"Tiểu hồ ly."

Syaoran cắn nhẹ cánh môi Sakura, mắng yêu một tiếng. Sakura rụt cổ, cười khì. Tay cô vòng qua gáy Syaoran, ấm áp ôm lấy. Syaoran nhìn nụ cười mê hồn của Sakura, thoáng chốc mệt mỏi cũng bay mất. Cậu nhanh chóng hôn lên môi cô, nụ hôn lan sang má cô, sau đó vuốt ve tai cô. Sakura toàn thân nóng rực, bật ra một tiếng rên khe khẽ. Syaoran nhanh chóng hôn xuống chiếc cổ trắng ngần của Sakura, nhẹ nhàng xâm chiếm cơ thể cô. Từ từ đi vào trong cơ thể cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro