11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11 – Chỉ hôn

Gió lạnh đìu hiu, gà gáy sáng. Trong Quang Minh điện văn võ đại thần đều đứng ở vị trí của mình, chia thành hai bên, chiếc ngai vàng đầu rồng của thiên tử nằm trên cùng ở giữa.

Từ đầu năm Vĩnh Cảnh, cứ ba ngày tảo triều một lần, quan viên kinh thành đều phải tham gia, ba tỉnh sáu bộ dâng tấu chương, tùy thiên tử thánh xét.

Tiết trời đông giá rét, nông canh phục hồi, biên cương yên ổn, những chuyện có thể bẩm báo hoàng thượng chỉ là những chuyện vặt vãnh.

Tiếc rằng Lễ bộ Thượng thư tuổi già nói dong dài, chỉ có một ngày tế lễ cũng phải nói có sách mách có chứng, thao thao bất tuyệt, hận không thể nói từ lúc Nữ Oa tạo ra con người.

Hoàng đế nghe đến mức lỗ tai muốn lùng bùng, thuận miệng nói cho qua: "Lưu ái khanh tài như Tử Kiến*, việc này tùy ái khanh xử trí, tốt lắm!" Sợ đối phương lại nói tiếp, ngay sau đó lại hỏi những người trong điện: "Chư vị còn có chuyện gì vần khởi tấu không?"

*Người ta thường khen một người đàn ông có tài như Tử Kiến, nhan sắc đẹp như Phan An.

Chuyện cần bẩm đều đã bẩm, nên khi nghe câu này mọi người đều cúi đầu im lặng.

Hoàng đế đợi một lúc, thấy không có người đáp lại, nói tiếp: "Chư vị ái khanh không có chuyện gì, nhưng trẫm lại có một chuyện...."

"Bệ hạ." Một giọng nam tử trong trẻo vang lên.

Người trên ghế rồng mới vừa bắt đầu nói chuyện, trong lòng Tịnh Tuyên đã biết không ổn, lập tức chắp tay bước ra khỏi hàng.

Tịnh đại tướng quân không nói không rằng suốt từ nãy đến giờ, lúc này đột nhiên đi ra cắt ngang lời hoàng đế, không khỏi khiến trong lòng người ta sinh quái dị. Có kẻ nhiều chuyện dáng vẻ phục tùng trộm nhìn về phía thân ảnh cao lớn đang nói, lại lập tức thu hồi ánh mắt về.

Mặt nạ ngân thiết u ám lạnh lẽo, còn không bằng hơi thở 'Diêm La' của tự thân tướng quân, vừa nhìn đã khiếp sợ.

"Ồ? Là Tịnh ái khanh."

Vừa thấy 'hắn', long tâm hoàng đến vui mừng, cười nói: "Xem ra, ngươi và trẫm tâm hữu linh tê*?"

*Trong câu "Tâm hữu linh tê nhất điểm thông": những người có lòng sẽ mang suy nghĩ giống nhau. Tương tự câu 'tâm linh tương thông'.

Không phải tâm hữu linh tê mà là trong lòng biết rõ.

Chuyện hoàng đế muốn nói đến là chuyện đại hôn của Tịnh Tuyên và Đại công chúa.

Tháng trước, Tịnh Tuyên khải hoàn trở về phục mệnh, ngoại trừ việc thăng quan tiến chức, hoàng đế còn thầm nói bóng gió muốn ban hôn cho nàng. Tịnh Tuyên khéo léo từ chối, không ngờ mấy ngày tước tại yến hội trong cung, thánh thượng trước mặt chư thần nói muốn tìm lương phối* cho uy vũ tướng quân.

*Lương phối: mô tả nam nữ xứng đôi.

Dù chưa nói rõ 'lương phối' là ai, nhưng thiên tử lời vàng, một khi nói ra, đó là thánh dụ, không thể thay đổi, huống chi là tuyên cáo triều đình.

Đây không khác gì bức hôn.

"Việc này.... Thần không thể làm chủ, xin bệ hạ bàn bạc kỹ hơn." Tịnh Tuyên cố ý muốn họa thủy đông di*.

*Họa thủy đông di: đại khái là muốn người khác gánh tội thay. Còn gọi là 'di họa Giang Đông', Giang Đông là Sở quốc thời cổ đại.

Tướng quân không thể làm chủ, cũng không để hoàng đế làm chủ, vậy còn ai có thể làm chủ?

Lời này của 'hắn' quá mơ hồ, hoàng đế dừng một lúc lâu, mới nghe ra trong lời nói kia là ám chỉ một vị đương sự khác ---- Minh Xương công chúa.

Hòn ngọc quý trên tay hắn.

Năm ngón tay còn có ngón ngắn ngón dài, nếu nhiều con cái, người làm cha làm mẹ đương nhiên sẽ thiên vị. Hoàng đế thiên vị chính là Đại công chúa.

Hắn sủng Đại công chúa từ những điều vụn vặt mà mắt thường đều có thể nhìn thấy được, càng không nói đến hôn nhân đại sự. Tư tâm hoàng đế không muốn Đại công chúa xa giá tha quốc, một mực muốn chọn lương tế trong số các triều thần, vậy nên chọn trúng uy vũ tướng quân chiến công hiển hách.

Tịnh tướng quân tuổi trẻ tài cao, uy tín quân doanh, nhất hô bá ứng*, tha quốc kinh sợ vô cùng, nếu chiêu làm phò mã, từ ngoại thần cất nhắc thành gia thần, sẽ càng vì hoàng gia cúc cung tận tụy, vừa hay Đại công chúa đến tuổi cập kê, hai người trai tài gái sắc, nếu kết thành giai ngẫu, quả thật là lương duyên vàng ngọc nhất tiễn song điêu.

*Nhất hô bá xứng: được nhiều người ủng hộ.

Trong lòng hắn tính toán tinh mỹ, duy chỉ chưa suy xét ý nguyện của hai vị đương sự.

Tịnh Tuyên nghĩ thế nào, thật sự không phải mấu chốt. Nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, nếu 'hắn' đã có người trong lòng, đợi cưới công chúa xong nạp thiếp cũng không muộn.

Mà hôn sự hoàng nữ từ trước đến nay luôn là phương pháp hàng đầu được hoàng đế sử dụng để củng cố đế quyền, nếu tiểu công chúa khác thì thôi, thiên tử chỉ hôn, há có thể xen vào. Nhưng mà, Minh Xương..... ít nhiều hắn cũng tiếp thu ba phần.

Mọi người không biết một quân một thần giở trò bí hiểm gì, nhất trí giấu kín như bưng giả vờ câm điếc, không nhảy vào nước đục. Nhưng thật ra hoàng đế không hề trả lời, thần sắc có vài phần do dự, có chút đăm chiêu.

Trong điện yên lặng một lúc lâu, Tịnh Tuyên biết hắn nghe lọt tai, lại khẩn cầu nói: "Xin hoàng thượng nghĩ lại."

"Việc này......." Hoàng đế đang muốn nói gì đó, đột nhiên ngừng lại.

Lời nói đến bên môi thoái nhượng, nhưng liếc mắt nhìn đám cận thần cúi đầu lắng nghe, lại nhìn Tịnh Tuyên uy vũ bất khuất đứng thẳng trong điện, rõ ràng đối lặp. Ánh mắt hoàng đế sắc bén, nghiến răng hừ lạnh.

Mới vừa rồi hắn còn thương công chúa mà có điều do dự, giờ khắc này hoàn toàn tỉnh ngộ, một thần tử nói vài ba câu đã dắt mũi hắn, hắn không phải là hoàng đế sao.

Chỉ là một tướng quân, dám trái thánh ý, không biết tốt xấu.

Mão rồng nhất thời rung lên một cái, phía trên long ỷ trầm giọng: "Uy vũ tướng quân Tịnh Tuyên, tiến lên nghe chỉ."

Ngữ khí thiên tử không tốt, thần sắc dữ tợn, mọi người đều biết Tịnh tướng quân chọc tức long nhan, như bước trên miếng băng mỏng, không khỏi âm thầm thay 'hắn' đổ mồ hôi.

Trong nháy mắt, không biết thần sắc dưới lớp mặt nạ kia là gì, chỉ thấy 'hắn' vẫn cung kính hành lễ: "Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế."

Khấu đầu nghe chỉ, lúc này trong lòng Tịnh Tuyên hối hận cũng không kịp.

Từ khi hoàng đế ngầm đề cập đến hôn sự, Tịnh Tuyên đã đến Dục Tú cung thỉnh kiến Đại công chúa.

Nàng và công chúa vốn không quen biết, chưa từng gặp mặt, tùy tiện bị tác hợp thành đôi, nghĩ rằng công chúa cũng không muốn. Bởi thế, nàng vốn định thỉnh đối phương ra mặt từ chối thánh ý, dù sao người ta phụ tử tình thâm, còn hơn nàng thiên ngôn vạn ngữ.

Ai ngờ, sau khi công chúa biết được ý đồ của nàng, mất hết hứng thú, tránh nặng tìm nhẹ.

Tịnh Tuyên nghi hoặc, nói thẳng: "Công chúa lan tâm huệ chất, há lại là người cam nguyện hôn nhân sắp đặt sao?"

"Đương nghiên không cam nguyện."

Nghe đối phương đáp như vậy, vẫn còn chút hi vọng. Tịnh Tuyên hỏi lại: "Vậy việc bệ hạ tứ hôn cho ta và ngươi..."

Không đợi 'hắn' nói xong, công chúa mỉm cười: "Ây, giờ đã đến buổi trưa, sâu ngủ không mời mà đến." Nàng ấy dứt lời, lại bất mãn xoay người, đi vào sau rèm, "Bản cung mệt mỏi, tướng quân nên trở về."

"Công chúa......"

Ngay sau đó nghĩ đến thân phận là nam tử của mình, Tịnh Tuyên không dám đuổi vào.

Không biết giữa cha con hai người xảy ra chuyện gì, một người làm khó làm dễ, một người úp úp mở mở.

Trong lòng Tịnh Tuyên đầy tâm sự, ra khỏi điện vẫn mất hồn mất vía, muốn quay lại hỏi công chúa cho rõ, rồi bị Chúc Diệu Lăng đụng phải.

Ngày hôm đó của nàng, nên vui? Hay buồn?

Lại sau đó, mấy lần nàng đăng môn bái phỏng Dúc Tú cung, công chúa lại đóng cửa không tiếp.

Đầu giờ mão, mặt trời lẽ ra phải mọc nhưng vẫn ẩn hiện giữa lưng chừng núi không chịu ló dạng, cả hoàng thành bao phủ bởi một tầng xám xịt vén không ra.

"Tịnh tướng quân, chúc mừng chúc mừng, lần này hồi kinh không chỉ thăng quan tiến chức, lại còn cá chép vượt long môn, làm khoái tế* thiên tử."

*Khoái tế: người con rể hạnh phúc.

"Kỷ đại nhân, nên sửa miệng. Đây là Đại phò mã."

"Ôi, coi như ta già hồ đồ. Phò mã gia thứ tội, thứ tội."

"Phò mã gia có định đi nơi nào? Không bằng đến tệ xá uống chén rượu nhạt.... hây hây! Phò mã......."

Bước khỏi Quang Minh điện, trong mắt vẫn còn lờ mờ.

Những gì bọn họ nói sau đó, hoàn toàn không nghe thấy, chỉ còn lưu lại một câu hoàng đế mới vừa nói 'chọn ngày lành thành thân', chấn lung phát hội*.

*Chấn lung phát hội: kêu lớn tiếng làm thức tỉnh người ngu tối.

Thành thân.....

Hoang đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro