7 (H++++)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7 – 'Làm' lộ thiên (Hạ) (H++++)

Dưới thân ướt sũng, tiếng nước không dứt bên tai lúc ngón tay ra vào kịch liệt, nữ nhân xông pha chiến đấu trong thân thể nàng, qua lại chỗ nếp gấp của vách tường , không một nơi nào không bị làm nhũn thành nước.

Khoái cảm quá độ khiến da đầu tê dại, thiếu nữ khẩn trương, bụng dưới kéo căng vừa chờ mong lại vừa sợ hãi đợt công kích tiếp theo, nàng đành phải cầu xin: "Tỷ tỷ, ưm a....... Tịnh Tuyên, chậm một chút......"

"Hửm?" Tịnh Tuyên ngừng một lát, lập tức làm khó dễ nói: "Nhưng miệng nhỏ nhắn dưới thân nàng không nói như vậy, nó cắn chặt như vậy, không cam lòng cho ta chậm."

Lúc nói chuyện, động tác trên tay nàng ấy cũng không ngừng lại, ngược lại càng ác liệt tiến vào chỗ sâu nhất, thỉnh thoảng chui vào cửa cung non nớt, kích thích tiết ra nhiều hoa dịch hơn.

"Không được aaa........ Nơi đó không được......... a a a......."

Nàng không biết đó là gì, chỉ cảm thấy bị chạm đến thì nơi đó vừa đau vừa tê dại, mãnh liệt đến mức khiến cho hang động càng bất giác siết chặt, nước mắt cũng chảy xuống không khống chế được.

Đối với sự cự tuyệt bất vi sở động* của nàng, hô hấp của người nọ nóng rực gần sát xương quai xanh, giống như con kiến bò qua liếm láp da thịt nàng, dịu dàng tình tứ, mà thế công bên dưới vẫn mãnh liệt, hết lần này đến lần khác chạm đến tâm hoa.

*Bất vi sở động: nói chung là không vì tác động của bên ngoài mà thay đổi.

Động tác trên dưới đan xen, thiếu nữ mới nếm thử trái cấm vô lực ứng đối, không biết nơi nào đó lại càng khó chịu, bông hoa bị dày vò đến nở rộ, hưng phấn run rẩy nghênh đón từng đợt lấp đầy.

Ngón tay bị huyệt thịt mạnh mẽ hút vào, nữ nhân cong khóe môi, thần sắc vi diệu: "Chảy nhiều nước như vậy..... Có phải câu dẫn ta không, muốn ta mạnh mẽ đi sâu vào?

"Ư....... không phải.........." Nàng muốn biện giải, nhưng tiểu huyệt lại bởi vì lời của đối phương mà kích động co rút, lại trào ra một luồng nhiệt.

Nước mắt không chịu thua kém rơi càng nhiều, thân thể bị chơi đùa đến hỏng, luôn không ngừng chảy nước, giống như không thể ngừng chảy ra được.

Thiếu nữ lê hoa đái vũ, kèm theo tiếng nức nở, tựa như đang tố cáo nàng ấy xấu xa như thế nào, nhưng phản ứng của thân thể là thành thật nhất, tiểu huyệt gấp không chịu được hút chặt, như cái miệng nhỏ tham lam, liều mạng muốn nuốt chửng vào.

"Cái miệng nhỏ này, thật sự là vưu vật ăn người, luôn cắn người không buông." Khi nói đến đây, ngón tay đột nhiên bị hoa thịt quyện chặt, "Ưm......."

Ánh mắt Tịnh Tuyên ám mụi, nghiêng đầu ghé vào bên tai nàng thì thầm, làm nao lòng người: "Nếu ta là nam tử, đã bị nàng hút mất hồn từ lâu rồi."

Là nữ tử, cũng không khá hơn là bao, Tịnh Tuyên vẫn còn ba hồn nhưng đã bị hút đi bảy phách. Bởi vì thân thể thiếu nữ xinh xắn lả lướt chưa phát triển hoàn toàn, nơi hang động hoa đào kia quá chặt và hẹp, miễn cưỡng chỉ có thể đi vào được một ngón tay.

Tịnh Tuyên sinh lòng thương tiếc, không dành lòng phá hư thân thể nàng, nếu lại tiến thêm một ngón, chỉ sợ đau đến hôn mê.

Đang nghĩ như vậy, sự nhạy bén của người học võ kịp phát giác phía sau có tiếng bước chân.

------ Có người sắp bước vào trong viện.

"Bé con, đừng kêu lớn quá, có người đến." Hơi thở của nữ nhân khẽ phả vào tai nàng, như mị như hoặc.

Một câu nhẹ nhàng của nàng ấy, khiến cho toàn thân Chúc Diệu Lăng chấn động, cả người cứng đơ không dám động đậy.

Mặc dù không hiểu vì sao đối phương phải 'làm' trên thân thể mình, nhưng trực giác bản năng cho nàng biết đây là một điều vô cùng bí mật và đáng xấu hổ, không thể để người ngoài biết. Huống chi hiện tại mình y phục không chỉnh tề, nào có thể gặp người.

Nàng vội vàng nắm lấy bàn tay đối phương còn đang khuấy động xuân thủy, vừa định mở miệng ngăn lại, dưới thân đã bị tiến mạnh vào kích thích bất ngờ đến mức rên thành tiếng, "Ưmm......."

Nghĩ đến sắp có người thứ ba đến đây, Chúc Diệu Lăng vội cắn môi kiềm chế không rên rỉ, trái tim đều bị treo lên cổ họng, cảm giác nhục nhã mãnh liệt khiến mặt nàng nóng muốn bốc hơi, "Tỷ tỷ.... không muốn, không muốn........."

Tiếng bước chân ngày càng gần, ý cười trong mắt Tịnh Tuyên càng sâu: "Không bằng, để cho người khác nhìn xem hoa huyệt dâm dãng của nàng ăn ta như thế nào?"

"Không!......."

Đối phương cơ bản không cho nàng cơ hội cự tuyệt, giữ lấy mông nàng, một trận cuồng phong dữ dội ập xuống dưới thân, không chút lưu tình chiếm giữ từng tấc.

"A a a a a a-----------" Những lời nàng chưa nói hết đều biến thành tiếng rên.

Thân thể mềm mại vô tận bị đặt lên tường đá, hai chân quấn quanh eo đối phương cũng yếu ớt hạ xuống, vạt áo hở một nửa vừa đủ để quả anh đào chen chúc lộ ra, lắc lư theo những va chạm bên dưới.

Nữ nhân chơi đùa cửa ngọc không thương tiếc, mị thịt bị ra lại vào, mỗi lần lại càng sâu hơn, giống như muốn đâm xuyên qua linh hồn nàng.

Tiến vào quá sâu khiến cho thiếu nữ gần như không thể chịu nổi, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cả thân thể mềm mại đỏ bừng, ngay cả mở miệng cự tuyệt cũng rất quyến rũ: "Không ưm..... quá, quá sâu a a a------"

Thân thể nhỏ nhắn đứng không vững, toàn thân từ trên xuống dưới đã mất cảm giác, còn sót lại tiểu huyệt bị ra vào truyền đến khoái cảm vô tận, nóng bừng bừng vừa đau vừa sướng.

"Hu... A... Chính là chỗ đó, ưm a a......."

Ngay lúc yêu dịch của nàng văng khắp nơi, sắp lên đến đỉnh mây, trong viện truyền đến tiếng Lan Hinh gọi:

"Lan Cận?"

"........ Lan Cận, là ngươi sao? Ngươi đang ở đâu?"

Giọng nói của người quen lập tức khiến Chúc Diệu Lăng đang trên chín tầng mây tỉnh táo lại.

Nhưng mà người đốt dục vọng vẫn còn ở đó, tiểu huyệt bị 'làm' vẫn còn thèm khát hút chặt lấy đầu ngón tay, cơ thể nóng bỏng như thiêu đốt khiến nàng muốn bất chấp hét lên, lại chỉ có thể cắn răng nuốt trở vào.

Thanh âm quyến rũ bỗng nhiên ngừng lại, Tịnh Tuyên chậm rãi hỏi: "Hai người quen biết?"

"Kỳ quái, vừa rồi không phải tiếng của Lan Cận sao?" Lan Hinh vừa nghi hoặc tự hỏi chính mình, vừa đánh bậy đánh bạ tiến gần hai người, tiếp tục gọi: "Lan Cận......... Lan Cận......"

Còn chưa kịp trả lời câu hỏi của Tịnh Tuyên, Lan Hinh đã sắp đến gần khiến cho Chúc Diệu Lăng mở to hai mắt nhìn, trái tim nhảy lên kịch liệt, trong lòng âm thầm khẩn cầu Lan Hinh đừng phát hiện hai nàng, mà không biết sự khẩn trương của mình đã khiến tiểu huyệt thu lại, càng quấn chặt lấy nữ nhân.

Sau khi người nọ không thể nghe được tiếng rên rỉ, từ từ rút sự xâm lấn bên trong ra, rồi cắm vào tận đáy huyệt thịt, thân thể mẫn cảm đến cực điểm lập tức run giật.

Chúc Diệu Lăng đã bị sắc dục dày vò quá độ về cả thể xác lẫn tinh thần, nước mắt không ngừng chảy, còn phải phân tâm quan sát người có ý định làm loạn trước mặt. Nàng gần như là cầu xin, mấp môi nói thầm: "Đừng cử động.... Van cầu người........."

Chúc Diệu Lăng vừa nói xong, giọng của Lan Hinh đã gần đến mức giống như là đang ở ngay trước mặt: "Lan Cận? Ngươi ở đâu?"

Chăn phơi trên giá phủ xuống vẫn còn cách mặt đất vài bước chân, rũ mắt xuống nhìn có thể thấy được Lan Hinh đang đi, thật sự chỉ cách vài bước. Dưới tình thế cấp bách, nàng không thể không lên tiếng ngăn lại: "Đừng... Đừng qua đây!"

Trong giọng nói không giấu được sự bối rối.

"Quả nhiên ngươi ở đây mà....." Lan Hinh để ngoài tai, vừa nói, vừa tiến lại gần, "Vừa rồi gọi ngươi nhiều lần như vậy, sao không trả lời chứ? Đang bận làm gì sao?"

"Đừng, tỷ tỷ, ta đang thay quần áo."

Phía sau chăn phát ra giọng nói vô cũng lo lắng.

Lan Hinh chuẩn bị vén chăn lên thì ngừng tay lại, đảo mắt nhìn bốn phía, vô cùng kinh ngạc: "Màn trời chiếu đất, ngươi........... thay quần áo?"

"Vừa rồi giặt giũ, không cẩn thận...... làm ướt quần áo trên người, quần áo phơi lúc sáng đã khô........... ưm............"

Khó khăn lắm Chúc Diệu Lăng mới bịa ra được một cái cớ hoang đường như vậy để tự biện minh, nhưng Tịnh Tuyên cũng không chịu buông tha nàng. Đầu ngón tay chôn sâu trong hang tối từ từ rút ra, câu ra một bãi nhờn, rồi lại xuyên vào, san phẳng nếp gấp đâm thẳng vào cửa hang, khiến nàng nói đến một nửa thì đổi giọng, liên tục thở dốc. Giống như nàng càng khó sống, nữ nhân càng vui sướng.

Đồ vô lại này..........

Đôi mắt Chúc Diệu Lăng đỏ lên như mắt thỏ, thở phì phì cắn lên bờ vai trước mặt, một nửa để trút giận, một nửa để chặn tiếng rên.

Cắn người nhất thời sảng khoái, nhưng đổi lại chính là đối phương lại càng mãnh liệt giong ruổi trong cơ thể mình, tiến sâu vào con đường vắng vẻ, tiểu huyệt không chịu nổi mà co giật, không ép nàng phát điên thì không thôi...

Chỉ cách Lan Hinh mấy bước chân nàng đang chịu một sự dày vò, còn trong lòng Lan Hinh càng cảm thấy cổ quái mãnh liệt, không nhịn được hỏi: "Ngươi........... giọng của ngươi rất lạ?"

"Quần áo của ta ướt, nếu ta còn không thay, sẽ bị cảm lạnh." Nàng cố gắng đè giọng trả lời.

Rất ướt rất ướt, nước ở giữa hai chân chảy ra thật nhiều tràn xuống mông, nhỏ xuống mặt đất, tạo thành một hình dạng dâm mĩ.

Nữ nhân vẫn đang liên tục làm việc xấu, dưới thân mẫn cảm hết lần này đến lần khác bị chơi đùa, khoái cảm ngất ngây pha trộn với cảm giác nhục nhã khi chuyện tư mật có thể bị người khác bắt gặp bất cứ lúc nào cùng nhau dồn lên não, lý trí đang ở bờ vực sụp đổ.

Đôi mắt thiếu nữ đẫm lệ, ý thức dần tiêu tan, gắng gượng nói nửa câu sau: "Tỷ tỷ....... ưm a... đừng qua đây, ta đang cởi y phục, thay xong sẽ về."

Đối phương nói đang cởi quần áo, Lan Hinh không thể giống đăng đồ tử tùy tiện xông vào.

Nàng ấy phải tạm thời cố nén sự nghi ngờ của mình, dặn dò: "Ngươi thay áo ngoài là được rồi, về phòng hãy thay áo lót. Bên ngoài gió lớn, dễ nhiễm phong hàn."

Dứt lời, đối diện không đáp lại, chỉ có âm thanh ma sát sột soạt. Có lẽ là đang vội cởi quần áo?

Lan Hinh không muốn quấy rầy nàng, để nàng nhanh chóng thay quần áo xong, nhân tiện nói: "Ta về trước. Ngươi cũng nhanh lên."

Trước khi đi cũng ngờ vực quay đầu liếc nhìn, nhưng cuối cùng........ cứ như vậy bỏ lỡ cơ hội giải cứu tiểu cải trắng*.

*Tiểu cải trắng: đại khái là cô bé ngây thơ, newbie trong lĩnh vực nào đó.

Theo bước chân Lan Hinh xoay người bỏ đi, đăng đồ tử danh xứng với thực trên người Chúc Diệu Lăng càng vô pháp vô thiên, không nói hai lời kéo chân nàng ra, giống như loại dã thú cuồng nộ, tất cả những khoái cảm treo trên bờ vực của nàng đều xuất ra.

"A a a a a a--------"

Nàng sợ Lan Hinh đột nhiện trở lại nhìn thấy bộ dạng dâm đãng của nàng, nhưng đã không còn chịu được.......

Dưới thân bị một trận ra vào kịch liệt, phá hủy đỉnh điểm của khóai cảm, thậm chí Chúc Diệu Lăng còn không thở nổi, trước mắt tối sầm, cả người run rẩy phun chất dịch nóng hổi ra ào ạt.

-------------------------

Bởi vì bé tác giả còn độc thân, viết thịt còn vướng, quả thực bởi vì hạnh phúc của hai vị nữ chủ mà vắt hết óc, viết xong chương này muốn hói đầu luôn.... Thật sự tôi cũng không thích hợp trở thành nhà văn viết H văn (Rất có ý thức tự nhận thức bản thân).

Ps: Lan Hinh lên sân khấu cũng không ảnh hưởng đến Tịnh ngự tỷ, nhưng tại sao nàng ấy đột nhiên quấy rối khi Chúc Loli và Lan Hinh nói chuyện chứ?

------- Bởi vì Chúc Loli gọi Lan Hinh là 'Tỷ tỷ'.

Lúc ấy Tịnh Tuyện vô cùng khó chịu, độc thoại nội tâm: Rốt cuộc nàng có bao nhiêu 'Hảo tỷ tỷ'?

#tính chiếm hữu chết tiệt này#

Ngủ ngon, năm mới vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro