6 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6 – 'Làm' lộ thiên (Thượng) (H)

Chương 6 – 'Làm' lộ thiên (Thượng)

Mặt trời lên cao, cuối đông đầu thu trời không lạnh không khô, ánh dương vàng óng lan tỏa khắp nơi, in bóng hai người nghiêng dài lên tường đá.

Giá mắc chăn bông từng dãy từng dãy, hình thành một bình phong che chắn. Từ cửa viện không thể nhìn đến phía sau, nhưng nếu lắng nghe kỹ, lập tức có thể nghe thấy vài âm thanh tựa như rên rỉ.

"Ưm, a a...."

Không biết từ lúc nào hai người đã đổi tư thế, nữ tử nắm gáy ép thiếu nữ vào góc tường hôn triền miên, bờ vai mảnh khảnh lúc này có vẻ vô cùng cường đại, thậm chí nghiêng người trấn áp cũng ngoài ý muốn khiến người ta an tâm.

Phía sau có tường đá cứng chắc chống đỡ, phía trước có người ấm áp ôm ấp, bàn tay nhỏ bé của Chúc Diệu Lăng vịn chặt lên hai vai nữ tử, vùi đầu gắn bó, quyến luyến không rời.

Không thể không thừa nhận, bị nàng ấy hôn môi, vuốt ve bộ ngực, khiến người ta đêm ngủ không yên, nóng rực lên khi hoài niệm những tiếp xúc của nàng ấy.

"Nhớ tỷ......." Chúc Diệu Lăng xấu hổ nói, không tự cảm thấy được giọng điệu có chút nũng nịu, mềm mại giống như có thể chảy ra nước.

"Đã nhớ ta, tại sao đêm đó không từ mà biệt?"

Nhớ đến chuyện đó, Tịnh Tuyên lập tức không vui chế trụ hàm dưới của nàng, cắn mạnh một cái, nhưng lại buông ra rất nhanh, sợ thật sự làm đau nàng.

Cử chỉ tràn đầy thương tiếc của đối phương, khiến cho oán hận còn sót lại trong lòng Chúc Diệu Lăng mấy ngày nay hầu như không còn.

Đôi mắt nàng dịu lại, ấp úng hứa hẹn: "Ưm, lần tới sẽ không như vậy."

Nỉ non như tình nhân hờn đỗi, hai thân thể động tình lại càng thêm nóng bỏng, rực cháy như muốn thiêu đốt.

Cúc áo ngoài đã cởi quá nửa, tay người nọ lập tức luồn vào vạt áo, không chút khó khăn xoa nắn bộ ngực sữa mềm mại, cái miệng nhỏ nhắn lập tức thoát ra tiếng rên nhỏ vụn.

Đứa nhỏ lần đầu nếm trải sắc dục không hiểu đối phương muốn gì, chỉ dựa theo bản năng ôm lấy nàng ấy, tiến lại gần sát nàng ấy.

Bàn tay bao trọn khối nhũ, khe hở giữa hai ngón tay vân vê nụ hoa, lúc nhẹ lúc mạnh, qua mấy lần khiến cho khối nhũ căng đứng, cứng nhọn như đá.

"Ưm..... Đừng, đừng như vậy............"

Bị đối phương thuần thục cợt nhả chơi đùa, một luồng cảm giác kỳ quái truyền từ bộ ngực lan khắp thân thế, tê tê dại dại, đặc biệt là cánh tay, tê đến rã rời, không còn sức lực.

"Không muốn sao?....... Nhưng mà cơ thể nàng, vẫn dán chặt lên người ta."

Nữ nhân áo mũ nghiêm trang, mái tóc đen được búi cẩn thận, cứ mở miệng thì chính là càn rỡ, cử chỉ lại càng cợt nhả.

Quần áo để tránh lạnh lúc này có vẻ dư thừa và vướng bận, ngón tay thon dài cởi cổ áo nàng, khiến bộ ngực sữa lộ ra một nửa, Chúc Diệu Lăng còn chưa kịp cảm thụ cảm giác mát lạnh ở ngực, đầu nhũ bị mút một ngụm nóng như thiêu đốt.

Bàn tay để trên lưng nàng cũng không còn an phận, di chuyển xuống bờ mông bóp thật mạnh, hưởng thụ cảm xúc căng tròn no đủ, chốc lát, lại mò lên bộ ngực sữa vân vê quả anh đào trắng mịn.

Cặp nhũ được mơn trớn bú mút cực điểm tán tỉnh, đôi mắt thiếu nữ ứa lệ, cánh môi căng bóng, ngay cả thân dưới.... cũng chảy ra một chất dịch nhờn dính không thể giải thích được.

Đây là tại sao, chỉ cần bị nàng ấy chạm vào, cơ thể sẽ không khống chế được mà chảy nước.

Nhưng nước này... không phải nước tiểu, cũng không thể ngừng cơn khát, ngược lại mang theo một trận khô ngứa khó tả, chỉ muốn nàng ấy sờ sờ, lại xoa xoa.

Chuyện xấu hổ chết người như vậy cũng không biết nên nói cùng ai, chỉ có thể hỏi tên đầu sỏ hại nàng 'phát bệnh': "Ta..... Ta trở nên rất kì quái, vừa nóng.... Vừa ngứa........"

Rõ ràng là ngày hàn tháng chạp, toàn thân lại khô đến cuống cuồng, hơn nữa nơi nào đó không thể nói là nơi nào dưới thân, ở nơi sâu trong đó như có ngàn con sâu độc chui vào cắn, kẹp chân cọ xát cũng không thể giải trừ.

"Hửm?" Tịnh Tuyên ngẩng đầu nhìn nàng.

Đôi mắt thiếu nữ mờ mịt hơi sương, tựa như chứa đựng một dòng xuân thủy, thật mê người.

"Nóng ở đâu?" Đồng tử u ám giống như bị lây nhiễm sắc dục bỗng sáng ngời, một tay nàng ấy vuốt ve eo nàng, một tay lặng lẽ cởi đai lưng, "Còn ngứa ở đâu?"

Một mặt biết rõ còn cố hỏi, một mặt thừa dịp người ta chưa chuẩn bị, luồn ma trảo vào trong, xâm nhập vào vuốt ve giữa hai chân.

Đầu ngón tay đột nhiên xâm nhập gợi cảm giác mát lạnh, bỗng chốc cẩn thận xoa lên nụ hoa non nót, đầu óc Chúc Diệu Lăng 'ong' một tiếng, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ đến muốn xuất huyết.

Gò má ửng đỏ, đôi mắt mờ sương, nàng chống đỡ bằng một chút ý chí phản kháng yếu ớt: "Đừng sờ nơi đó, nơi đó, bẩn..."

Đó, đó là.... Chỗ đi tiểu.

"Không bẩn." Giọng nói nữ tử hơi khàn.

Đã vào bụi hoa, chỉ còn thiếu tiến thẳng vào Hoàng Long*.

*Tiến thẳng vào Hoàng Long: Hoàng Long là Địa danh của nước Tấn, nay là Cát Lâm Nông An. Có nghĩa là chỉa thẳng vào sào huyệt của địch và tiêu diệt hoàn toàn kẻ địch.

Tưởng tượng đến việc đi vào hẻm núi nhỏ hẹp, khóe mắt Tịnh Tuyên ửng đỏ, nhẹ giọng dụ dỗ: "Nơi này, rất ngọt. Nó sẽ khiến nàng sung sướng."

Đầu ngón tay linh hoạt nhanh chóng tìm đến nhụy hoa ẩn mình giữa hai mảnh thịt trai, cũng không vội trêu chọc, rất kiên nhẫn gãi chậm rãi dọc theo cánh hoa.

Động tác của nàng ấy rất chậm, giống như chiếc lông vũ nhẹ lướt qua, thỉnh thoảng lại vô tình xoẹt qua hạt ngọc nhỏ nhô lên, tiếng thở dốc của thiếu nữ rõ ràng càng trở nên dồn dập, cánh hoa mẫn cảm khẽ run lên.

Chúc Diệu Lăng bị sắc dục thiêu đốt đến mức thân thể mềm nhũn run rẫy, tan thành một vũng nước, như thể toàn bộ xương cốt đều bị người ta rút ra, chỉ có thể bám chặt lấy trên người đối phương, mới có thể chống đỡ mình không bị ngã.

Ngón tay cọ xát dần ấm lên trong hơi nóng ẩm ướt, nhưng mà ấm quá độ, giống như mang theo ngọn lửa thiêu đốt dưới thân nàng, huyệt thịt hưng phấn mà cương lên rụt lại, phun ra mật dịch không tên nào đó.

Đóa hoa nở ra tỏa hương thơm ngào ngạt, mà sự chậm rãi kia dường như đang cố ý tra tấn người, đầu ngón tay vẫn luôn không nhanh không chậm gãi nhẹ trên mép, không cam lòng chạm vào nơi mẫn cảm nóng bỏng đó.

Người ý loạn tình mê kia đã không thể đợi thêm được nữa, không ngừng vặn vẹo thắt lưng nâng mông cọ cọ lên tay người nọ, lại bởi vì ngây ngô không biết trình tự, như một dã thú con mới ra đời liều lĩnh cọ lung tung, lại càng không biết làm sao, kích thích đến mức muốn rên thành tiếng, "Ưm............"

Càng cọ lại càng sảng khoái, sau đó lại ngứa ngáy khó chịu.

Nàng không biết đối phương có hiểu chuyện này hay không, mờ mịt hỏi: "Tỷ, tỷ có biết, trị như thế nào không?"

Đôi mày thiếu nữ gợn sóng, sắc mặt ửng hồng, giọng nói rạo rực kiều mị cùng bộ dáng chưa thỏa mãn, mê người mà không tự biết, thậm chí gấp gáp kẹp chặt tay đối phương, hoàn toàn lộ hết vẻ ngon lành tươi mới của mình.

Ngây ngốc đưa mình đến tận cửa, mặc cho người ta nuốt vào bụng.

Nữ tử nở một nụ cười tà mị, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Phóng đãng như vậy, nếu không phải ta ở đây, còn không biết sẽ hời cho ai."

Ngay sau đó nàng ấy lại cúi đầu, trịnh trọng ấn lên trán nàng một nụ hôn, "Nhớ kỹ, ta là Tịnh Tuyên."

Ấn ký độc quyền của nàng ấy.

Chúc Diệu Lăng ngơ ngác nhìn nàng ấy. Giờ phút này, tựa như có gì đó khắc sâu lên người nàng.

Ánh mắt người nọ dường như dẫn dắt nàng, nàng vô thức nhấn mạnh lặp lại theo, "..... Tịnh Tuyên."

Sự ngoan ngoãn của nàng khiến cho ánh mắt nữ nhân tràn ngập sự dịu dàng, sự ve vuốt dưới thân rõ ràng càng mãnh liệt hơn, ngón tay duỗi thẳng dọc theo kẽ hoa, cánh hoa sưng tấy cần người chăm sóc hoàn toàn lui về phía sau, sắc tình kéo đến cực điểm, toàn thân Chúc Diệu Lăng bỗng chốc mềm nhũn, run rẫy khẩn cầu: "Chậm, chậm một chút ưm.... A a."

"Không phải muốn ta trị sao?" Tịnh Tuyên cười khẽ không rõ ý tứ, trong mắt toát ra dục vọng cắn người, "Thật sự muốn trị?"

Từ câu từng chữ của nữ nhân quyến rũ đập vào màng nhĩ, ôn nhu lại có lực làm mê hoặc lòng người.

Cánh hoa bị chà xát mềm mại, miệng hoa không ngừng tràn nước ra ướt cả ngón tay, người nọ cọ trượt trong yêu dịch trơn ướt của cánh hoa càng thêm vui sướng.

Đối phương quen công kích làm cho trinh nữ non nớt vô lực chống đỡ, nhụy hoa hưng phấn sung huyết nhô ra.

"Không, ưm......... ư hư......"

Chỉ sau vài lần cọ xát, nhụy hoa nhỏ đã không thể chịu đựng nổi kích thích, khoái cảm mãnh liệt ập đến dữ dội, đầu óc Chúc Diệu Lăng tê dại, run run rên lên một tiếng.

Trên trán chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, hai mắt nhắm hờ, nàng thất thần tựa vào người đối phương, khẽ nhếch miệng nhỏ thở dốc.

"Bé con mẫn cảm, như thế này chịu không nổi sao?"

Người trong ngực mềm nhũn, dưới thân như đê vỡ, làm cả bàn tay nàng đều ướt đẫm, mùi hương sắc dục dâm mỹ tràn ngập chóp mũi.

Con ngươi sâu thẩm tối sầm, nữ nhân tán tỉnh vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lên vành tai xinh đẹp tuyệt trần của nàng, "Chỉ mới bắt đầu thôi....."

Đầu ngón tay đảo quanh lỗ nhỏ trơn trượt, mấy lần lọt vào trong câu ra những sợi dinh dính.

"Tỷ, ưm.... Đang sờ nơi nào?"

Đầu ngón tay phác họa bên ngoài miệng hoa, Chúc Diệu Lăng hậu tri hậu giác phát hiện dưới thân mình dường như có một hang động?

Cô gái đáng thương càng không biết hành vi nguy hiểm của đối phương có ý nghĩa gì, mị nhãn như tơ* phủ một tầng sương mù, thậm chí chủ động nâng mông nghênh đón hành động khiêu khích.

*Mị nhãn như tơ: Nghĩa là mắt đẹp có duyên, trong mắt đầy nước, là trạng thái đa tình, giống như cảm giác mà tơ mang đến.

Bàn tay người nọ giống như công tắc, đè lên hoa thịt đang ở cao triều, Chúc Diệu Lăng run lên, miệng hoa tự động hấp thụ muốn hút ngón tay vào.

Nàng nghĩ mình phải bị dày vò một thời gian nữa mới cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt nữ tử chợt sắc bén, áp nàng mạnh vào tường, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt là hình ảnh phản chiếu của nhau.

Đối mắt thiếu nữ chứa đựng thủy quang vô tận, khơi dậy lòng thương hại của người khác.

Khóe môi cong lên ngả ngớn, như sự yên tĩnh trước bão táp, Tịnh Tuyên ôn nhu nói: "Tiểu nha đầu, gọi tên ta."

Đối diện điều đó, đột nhiên Chúc Diệu Lăng có trực giác của loại động vật nhỏ, cảm thấy đây là báo động trước của đối phương, nhưng vẫn ma xui quỷ khiến làm theo ý nàng ấy, cái miệng nhỏ bị mút sưng đỏ gọi nhỏ tên đối phương, "Tịnh Tuyên...."

Chữ 'Tuyên' ở cuối còn đọng lại nơi cổ họng, ngón tay phía dưới đã vững vàng bình tĩnh đẩy vào---------

"Á aa----!" Dưới thân đau đớn khiến nàng lập tức trào nước mắt, cả người cứng đờ không biết làm sao.

Cho dù cũng đủ ẩm ướt, lối cửa vào trinh nữ vẫn còn rất khó đi, còn chưa vào chỗ sâu kín nhất đã bị tầng tầng lớp lớp nếp thịt mềm vây chặt, chặt đến mức Tịnh Tuyên cũng căng chặt theo, "Ưm... Nàng thả lỏng một chút, bên trong.... Thật chặt."

"Đau......."

Thiếu nữ nước mắt lưng tròng, mày nhíu chặt, úp mặt vào ngực đối phương khóc nức nở, đôi vai run rẩy trông thật đáng thương, như thể đã chịu rất nhiều oan ức.

Nàng không hiểu, mới vừa rồi còn bảo làm nàng sung sướng, vì sao đột nhiên làm nàng đau.

Lần đầu phục vụ khó tránh khỏi làm không tốt, đó là băn khoăn của Tịnh Tuyên, chỉ tiến vào một ngón. Nàng ấy nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, lát nữa sẽ không đau."

Giọng nói nữ nhân vẫn như cũ, nhưng hơi thở rõ ràng là phập phồng, mất đi vẻ bình tĩnh ngày thường, đáy mắt thâm thúy tràn đầy dục vọng chiếm hữu điên cuồng.

Lời nàng ấy ôn nhu, tay lại không an phận như thế, thông đạo trơn ướt cũng không ngừng đè ép vật xâm lấn, ngón tay giống như bị vô số cái miệng nhỏ gậm mút, khiến cho người ta nhịn không được đâm xuyên trở lại.

Vì thế, Tịnh nào đó ăn quen bén mùi không còn nhẫn nại, theo con đường nhỏ hẹp âm u bắt đầu vào ra quy luật.

"Tỷ ưm....... Sao lại động như vậy, a---------"

Trong cơ thể đột nhiên co rúm khiến cho ấn đường thiếu nữ nhảy dựng, nghĩ đến sẽ rất đau, bàn tay bé nhỏ giữ chặt vạt áo nữ nhân chuẩn bị tiếp nhận, nhưng cũng không có như dự liệu.

Cảm giác đau vừa rồi dần mất đi, trở thành một loại khoái cảm kỳ dị khác, khiến những trống trải ngứa ngáy sâu thẩm bên trong đều khoan khoái thận theo.

Nhưng hiển nhiên như vậy còn chưa đủ, nàng ấy vừa rút ra, cơn ngứa kia lại xuất hiện, nàng ấy vừa đi vào, lại muốn nàng ấy rút ra rồi lại vào.

Dường như là phải ra ra vào vào như vậy mới có thể thoải mái được.

Thiếu nữ nhận thức ngây thơ, nhưng thân thể so với nàng đã sớm từng bước thích ứng với cái gì gọi là giao hoan.

Tiểu huyệt liên tục nóng lên nhanh chóng bị đối phương làm thành một vũng nước lớn, như thể vỡ đê nước tràn thành lụt, khoái cảm dần dần kéo lên khiến người ta mê loạn, mất đi khả năng suy xét.

Nàng khó chịu câu lấy cổ nữ tử, gần như là cả người bám lên mình đối phương, đung đưa theo nhịp điệu của nàng ấy, rên rỉ.

"Tỷ tỷ ư a..... Ưm aaaaaaa........"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro