Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Editor: Bi Ngố

Beta: Roseila

Về sau Tiểu Bắc mới biết được, ngày đó nàng đến nhà Tô Mộ Bạch, cây cầu trấn trên sụp, có người thấy một tiểu cô nương dáng dấp giống nàng ngã xuống sông, bị nước cuốn trôi đi. Mọi người tìm nàng cả buổi trưa, không thấy bóng dáng nàng, tất cả đều nghĩ rằng nàng bị nước cuốn trôi rồi, mẹ nàng còn vì thế mà khóc đến ngất đi.

Tiểu Bắc sau khi biết chính mình gây ra họa lớn, vội vã trở về cúi đầu nhận lỗi với mẹ nàng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi chổi lông gà của mẹ nàng, may mà Kim Nguyên Bảo che ở đằng trước, chổi lông gà kia mới không đánh vào da thịt non nớt trên người tiểu mỹ nhân của chúng ta.

Trải qua chuyện này, Tiểu Bắc cảm thấy Kim Nguyên Bảo thật sự là anh em tốt có nghĩa khí, mà nàng trước kia đối xử với hắn hơi quá đáng, vì thế nàng quyết định giúp Kim Nguyên Bảo báo thù, phải giáo huấn thật tốt Tiền viên ngoại hay ỷ thế hiếp người.

Kỳ thật Tiền viên ngoại này không phải là người tốt, không chỉ lần trước ức hiếp Kim Nguyên Bảo, lão ta còn chạy đến khách điếm nhà Tiểu Bắc, mượn danh nghĩa đi ăn cơm, dùng ánh mắt gian tà nhìn tới nhìn lui trên người mẹ Thất, có bao nhiêu là ghê tởm. . . . .

Lão sư dạy 'Người không phạm ta, ta không phạm người.' Nếu người nào dám khi dễ Sở Tiểu Bắc nàng, tuyệt đối là muốn bị bắt nạt trả lại.

Vì thế Tiểu Bắc xúi giục Bàn Đầu, tới nơi cha hắn mở y quán, trộm một lọ thuốc sổ.

Thuốc sổ kia tên là 'Tả thiên tả địa', do cha Bàn Đầu chế tạo, năm lượng bạc một bình nhỏ, bỏ vào rượu không màu không vị, nhưng mà uống vào bụng có thể được gọi là tiêu chảy đến chết đi sống lại.

Tiểu Bắc mới đổ nửa bình vào rượu của Tiền viên ngoại, suốt ba ngày ba đêm, ruột gan lục phủ ngũ tạng* của Tiền viên ngoại đều muốn lôi hết ra ngoài, nằm trên giường lầm bầm rên rỉ, giống như con chó vừa gãy chân của nhà lão.

( "Ngũ tạng" gồm tâm, can, tì, phế , thận )

Tiểu Bắc đắc ý đem chuyện này kể cho cha nàng vừa mới đi xa làm việc trở về, Sở Khuynh Vũ chẳng những không mắng nữ nhi, còn không ngừng khen nàng thật thông minh, nói muốn phát cho mỗi người anh em một lọ lục phiến môn, về sau xử lý người xấu càng thuận lợi.

Tiểu Bắc không biết 'Lục phiến môn' là cái gì, nhưng mà nàng biết, cha nàng chính là một người rất lợi hại, lợi hại đến nỗi Tiền viên ngoại rõ ràng biết người hạ thuốc sổ lão chính là nàng, cũng không dám đem người đến hỏi tội.

Không biết hoàng thượng với cha nàng ai lợi hại hơn? Tiểu Bắc nghiêng đầu hỏi cha nàng, lại bị cha trừng mắt liếc cho một cái trả lại: "Tiểu hài tử đừng có nói lung tung, đi đi đi, tìm Nguyên Bảo ca của ngươi đi chơi."

"Kim Nguyên Bảo mới không phải là ca của con a!" Tiểu Bắc bĩu môi không phục nói.Cha nàng nổi lên hứng thú, nháy mắt hỏi: "Vậy con bảo, hắn không phải là ca ca con thì hắn là ai?"

"Hắn là. . . . . là tiểu đệ của con!" Sở Tiểu Bắc vỗ bàn, xác định Kim Nguyên Bảo là tiểu đệ nàng.

Nếu là tiểu đệ, đương nhiên phải nghe lời nói của tỷ tỷ, Tiểu Bắc đến nhà Kim bộ đầu, kéo Kim Nguyên Bảo đang luyện võ đi, bảo hắn theo nàng đến nhà Tô Mộ Bạch chơi.

Kim Nguyên Bảo hỏi Tô Mộ Bạch là ai.

Tiểu Bắc liền đem mọi chuyện liên quan đến Tô Mộ Bạch nói cho hắn nghe.

Kim Nguyên Bảo nghe xong, liền đen mặt, xụ mặt nói: "Người này không rõ lai lịch, ngươi nên ít đi chơi với hắn."

Tiểu Bắc suy nghĩ, bộ dạng Tô Mộ Bạch xinh đẹp như thế sao lại có thể không rõ lai lịch chứ? Hắn là đã ở nhà lớn thôn bên hơn nửa năm, cũng coi như là người trấn Bạch Vân đi?

Là tiểu bá vương Bạch Vân trấn, Sở Tiểu Bắc cảm thấy nàng nên có nghĩa vụ giới thiệu Tô Mộ Bạch với Kim Nguyên Bảo, vì thế tính tình bướng bỉnh của nàng tái phát, không để Kim Nguyên Bảo đứng ỳ ra đấy."

Ngươi cứ đi theo ta đi, cùng lắm thì ta hôn ngươi một cái." Nói xong, miệng liền hôn lên mặt Kim Nguyên Bảo, khiến Kim Nguyên Bảo sợ tới đỏ cả mặt, lập tức thỏa hiệp.

Tiểu Bắc nghĩ, ta cũng chưa có hôn đến, ngươi liền đồng ý, so với lừa Bàn Đầu còn dễ hơn.

Sở Tiểu Bắc dẫn theo Kim Nguyên Bảo đến ngôi nhà lớn có tòa tường vây rất cao bên kia, vừa định gõ cửa, chợt nghe thấy âm thanh đập vỡ đồ đạc từ bên trong truyền ra.

Tiểu Bắc cho rằng, nhất định là xú lão đầu hung ác đập vỡ, chịu trách nhiệm là một tiểu bá vương, nàng thấy chính mình cần phải đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Vì thế, nàng lôi kéo Kim Nguyên Bảo, trèo qua tường nhà Tô Mộ Bạch.Một màn trong sân làm cho Tiểu Bắc lấy làm kinh hãi, người ném vỡ đồ vật này nọ chính là Tô Mộ Bạch ngồi trên xe lăn, vẻ mặt hắn dữ tợn, cầm sách gì đó xé rách, lão quản gia hung dữ thì khúm núm đứng một bên, sợ tới mức không dám phát ra âm thanh.

"Ta không đi! Ta không muốn đi!" Tô Mộ Bạch thét.

"Thái tử, hành tung của chúng ta đã bị bại lộ, không đi e rằng sẽ gây nguy hiểm cho bản thân. . . . ."

"Vì sao mỗi lần ta đều phải trốn? Ta đã chịu cuộc sống này đủ rồi, ta phải đi về, đưa ta trở về!""Thái tử, chủ công bên kia đã bắt đầu hành động rồi, chỉ cần thái tử. . . . . Ai? Người đâu!" Lão quản gia hét lớn một tiếng, trong tay không biết từ khi nào đã cầm một thanh đao sắc bén.

Ánh sang từ thanh đao lóe lên trong mắt Tiểu Bắc, hại nàng chợt bất tỉnh, chờ đến khi nàng hồi phục tinh thần, Kim Nguyên Bảo đã sớm ôm nàng xuống khỏi tường, lôi kéo nàng chạy thục mạng.

Hai người chạy thẳng từ thôn Vĩ đến thôn Khẩu, cho đến khi trốn vào trong sân nhà Nhị nương nuôi lợn ở thôn Khẩu, Kim Nguyên Bảo lúc này mới đen mặt cảnh cáo Sở Tiểu Bắc: "Tô Mộ Bạch kia không phải là người tốt, về sau không cho phép đi gặp hắn, có nghe hay không?"

Tiểu Bắc bị thanh đao kia dọa sợ, rất lâu mới lấy lại tinh thần, gật đầu với Kim Nguyên Bảo như giã tỏi.

Cái này còn phải nói sao? Đừng nói là Tô Mộ Bạch, ngay cả sân nhà họ Tô, nàng thấy thì sẽ đi đường vòng, thật đáng sợ!

Tiểu Bắc âm thầm nói ở trong lòng, mà không biết, vào đêm hôm đó, ngôi nhà họ Tô nổi lên một trận hỏa hoạn lớn, đến lúc người dân trong thôn dập tắt lửa, ngôi nhà đã cháy sạch chỉ còn xà ngăn, cái gì cũng không còn, kể cả người ở trong nhà.

Có người đoán, chắc chắn người ở tại trong nhà đã dọn đi rồi, cũng có người bảo, có thể tại đây ma quỷ lộng hành, khiến cho Qủy Hồn đến mang đi rồi? Đương nhiên đó cũng chỉ là suy đoán, không lâu sau, tin đồn về căn nhà bị hỏa hoạn không còn ai nhắc tới nữa. . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro