Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hòa Tước không ngờ bản thân lại có ngày rơi vào tình cảnh này.

Nàng đường đường là Chiến Thần Cửu Trùng Thiên, tiếng tăm vang dội, được người người kính nể, mà nay sa cơ lỡ vận đến một phàm nhân cũng không bằng.

Mà nói tóm lại đầu đuôi chuyện chính là do tên Sư phụ đáng chết của nàng. Hai người xưa nay đã khắc khẩu, bất mãn cãi nhau chỉ là chuyện như cơm bữa, như mọi khi, lời qua tiếng lại không hả cơn tức, nàng và sư phụ bắt đầu dùng bạo lực để giải quyết. Sư phụ nhiều năm được Tam giới xưng cho cái danh "Đệ nhất Tam giới hèn hạ lươn lẹo" quả đúng chứ chẳng có sai, y đánh không lại Hòa Tước liền lấy tính mạng tiểu sư muội ra dọa nàng, không ngờ thế mà tên Ty Mệnh ngu muội lại giao bút Sinh Tử và sổ mệnh cách cho y, tiểu sư muội lúc đó chưa tu thành tiên thân, nằm trong tay gã Sư phụ này lại như bấc đèn trước gió, Hòa Tước chùn bước, không ngờ lại bị y một cước đá bay khỏi chín tầng mây.

Nàng nghĩ mình có thể bay lên.

Đường đường là một trong ba Thần Điểu- chim Chu Tước, bầu trời là thiên hạ của nàng, ít nhất không ngự phong, đằng vân được thì cũng còn đôi cánh, nhưng không ngờ, Hòa Tước cứ thế rơi xuống.

Rơi xuống đâu không rơi, lại đâm thẳng vào cung điện của một tên Bạo Quân.

"Rầm" một tiếng, một âm thanh thanh thúy làm vang vọng cả bốn bề yên tĩnh. Hòa Tước đâm xuyên cả mái nhà lưu ly, đến mấy thanh xà ngang cũng không chịu được sức nặng của nàng.

Hòa Tước chưa từng nghĩ mình lại béo đến thế. Cái chỗ nàng đâm thủng bây giờ nhìn như một cái giếng trời. Nàng đơ ra giây lát như một con thạch sùng khổng lồ rơi từ trên mái nhà xuống, đang lấy lại tinh thần. Sau đó mới lồm cồm bò dậy, thấy sau lưng đau nhói, như thể vài cái xương sườn đã gãy ra, phổi thì bị dập mất một nửa,  gạch ngói sau lưng vỡ thành mảnh vụn, vì là ngói lưu ly- cũng tựa như thủy tinh nên vài thanh còn đâm vào lưng nàng. Hòa Tước đưa tay rút những mảnh ngói như biến nàng thành một con khủng long trên lưng, còn chưa kịp suýt xoa tiếng nào, một tiếng thét đầy giận giữ đã chém ngang tai nàng: "Người đâu, có thích khách! Mau vào bắt thích khách cho trẫm!"

Xung quanh cung vàng điện ngọc, phía trước long sàng còn có hai người thân truồng như nhộng đang...đang...

Hòa Tước chuyên tâm phân tích mà không để ý tiếng giày sắt và gươm giáo đã tới bên tai nàng, trên vai Hoà Tước chợt truyền đến một cơn đau đớn, đầu gối bị một kẻ từ phía sau đạp mạnh một cái, từ đó gập xuống, ép nàng quỳ trên đất.

Vai bị giữ chặt, đứng bằng gối, đây là tình cảnh Hòa Tước chưa từng trải qua.

Cái quái gì thế? Xin lỗi vì đã xem các ngươi làm chuyện bậy bạ được chưa, nhưng cũng đâu cần phải khoa trương như thế này.

Còn gọi nàng là thích khách, đám người này bị đui sao, không thấy nàng là một cô nương chân yếu tay mềm sao, một cô nương xinh đẹp như Hòa Tước thì làm sao có thể là thích khách. Với lại có tên thích khách nào ngu như vậy không, đi trên mái nhà còn sập xuống. Đáng nhẽ tên mặt trắng kia phải gọi  lão già xây cung điện này đến mà trị tội mới đúng.

Nhưng mà đùa thôi cũng đủ rồi, nàng còn có chuyện phải làm, không rảnh để ở đây. Hòa Tước muốn thi triển thuật độn thổ, nhưng không, nàng vẫn trơ ra một cục. Nàng kinh ngạc,  trong mình bây giờ một chút nội tức cũng không có, đừng nói là nội tức, cơ thể này tầm thường hệt như cơ thể phàm nhân vậy.

Cơ thể phàm nhân...

Nàng đã biết sợ rồi...

Đúng lúc này, từ trong Long sàng phía trước, kẻ vừa hô hào bắt nàng- cũng chính là Hoàng Đế bước ra, hắn độ nhược quan, có vẻ gầy gò, là Hoàng Đế ăn sung mặc sướng mà bộ dạng còn suy dinh dưỡng hơn cả một kẻ ăn mày đầu đường xó chợ, ít nhất ăn mày còn ngày ngày đánh nhau giành đồ ăn, có vận động nên cơ thể khỏe mạnh, ăn ít nhưng đủ chất. Còn Hoàng Đế, chậc chậc, nhìn chẳng khác một thằng nghiện thuốc phiện sắp chết,  bộ Long bào mặc trên người rộng đến độ như một đứa trẻ đang mặc áo của cha nó, làn da tái nhợt, sắc môi tím như chết đuối, trông hắn chẳng khác gì vừa được vớt từ dưới sông lên rồi đặt vào đây, duy đôi mắt Phượng là vẫn còn chút linh khí, đường nét rõ ràng đẹp đẽ.

Hắn ta có lẽ cũng chẳng sống được bao lâu nữa, là một tên đoản mệnh.

"To gan! Dám nhìn thẳng vào Long nhan!" Hòa Tước vừa ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Đế, một giọng nói ồ ồ đã quát thẳng vào tai nàng, gã tướng quân mặc kỵ giáp- có lẽ là thủ lĩnh Ngự Lâm Quân, mặt mũi hung tợn, râu quai nón mọc tới tận mang tai, vừa dài vừa đen. Gã tới trước mặt Hoàng Đế quỳ xuống, chắp tay:

"Hoàng Thượng, vi thần cứu giá chậm trễ, xin Hoàng Thượng trách tội!"

Hoàng Đế nhướng mày, ánh mắt bất di bất dịch khỏi Hòa Tước:

"Ồ, đúng vậy, phải phạt, vậy lập tức ban chết đi."

Giọng hắn khi đề cập đến cái chết nhẹ tênh như thể nói ăn một bữa cơm, Thiết Giáp Tướng Quân ngơ người, có lẽ gã nghĩ rằng Hoàng Đế sẽ nói không sao, ái khanh đứng dậy đi, nhưng không ngờ hắn ta chiều lòng người, cũng quả thật rất trọng dụng Thiết Giáp tướng quân, gã xin gì thì liền chiều nấy, xin trị tội cho trị tội, vừa nhìn đã biết gã có địa vị không nhỏ trong lòng Hoàng Đế, là một trung thần, vì vậy nên phải chăng Hoàng Đế sợ nếu không đáp ứng với yêu cầu với gã thì gã sẽ day dứt, trong lòng sẽ cảm thấy có lỗi không yên, vì Hoàng Đế cũng rất thương Thiết Giáp tướng quân nên không nỡ để gã dằn vặt như thế, mặt khác lại không muốn phụ một tấm lòng trung nghĩ. Thiết Giáp tướng quân  vừa sang sảng nói xong, có lẽ vì xúc động mà mặt mũi tái xanh, bờ vai run lên:

"Hoàng Thượng..."

Đùa thì vui nhưng mà cái này thì hơi quá đáng rồi. Trong lòng Hoà Tước thầm rủa một câu, tên khỉ đột, coi mạng người như cỏ rác mà cũng xứng làm hoàng đế ư?
nàng cười khan hai tiếng:

"Tiểu tử, ngươi sống cũng không được lâu nữa đâu, hà cớ phải kéo người khác chết cùng với ngươi, lo mà tích đức đi, nếu không kiếp này bị người đời phỉ báng, xuống âm phủ bị chó đuổi ma gặm, kiếp sau biến thành một con heo nái nuôi béo để người ta giết thịt..."

Nàng còn chưa dứt lời, Hoàng Đế trước mặt đã đi nhanh tới, vung chân đạp vào ngực nàng. Hai tên Ngự Lâm Quân phối hợp thả tay, Hòa Tước liền văng về phía sau, sau lưng còn vương cơn đau chưa hết nay lại tiếp nhận một cú va chạm mạnh nữa, cái lưng nàng như chẳng còn gì nữa rồi,  Hòa Tước nhăn mặt, vô cùng khó thở.

Thảm thế đấy...

Bên tai nàng không ngừng vang lên những tiếng ong ong. Tên Hoàng Đế tiếp tục tiến đến, dùng chân đạp lên ngực nàng, ép mạnh xuống khiến Hòa Tước không thể cử động, động tác gượng dậy bị bẻ gãy giữa chừng, không khí trong phổi lưu thông ngày một khó khăn.

Bao năm nàng chinh chiến sa trường, chém giết không hề ghê tay, chưa từng nghĩ tới mạng người là thứ gì đó trân quý, chỉ nghĩ giết được càng nhiều cảm giác háo thắng trong nàng càng tăng, giết càng dễ dàng chứng tỏ binh pháp nàng càng lợi hại, giết được càng nhiều thắng lợi càng nhanh, vinh quang càng gần trong gang tấc; thậm chí khi tra tấn tù nhân, Hòa Tước không nghĩ cảm giác sống dở chết dở là như thế nào, nàng chỉ biết áp dụng càng nhiều hình phạt đáng sợ càng hả cơn giận trong lòng, phạm nhân càng cứng miệng nàng càng giận.
Mà nay, khi thực sự đứng trên lập trường của đối phương, Hòa Tước mới thấy tất thảy sinh mạng trên đời đều rất đáng qúy, cảm giác bị người khác dẫm dưới chân thê thảm như thế nào.

Tên tiểu tử Hoàng Đế này cũng tính là cao, từ phía dưới nhìn lên, khuôn mặt hắn dường như ánh lên vẻ tự phụ, kiêu ngạo, không chấp nhận sự thật là: mình sắp chết, kiếp sau còn biến thành con heo.

Đúng lúc này, tiếng ngọc đinh đang vang lên, một nữ tử lả lướt tới bên Hoàng Đế, trên đầu nàng ta là cả một Phượng quan nặng trĩu, y phục trên người tám tấc vàng ròng, gương mặt xinh đẹp như trích tiên, nhưng trên môi lại là một nụ cười hiểm ác. Nữ tử này chắc cũng chính là người vừa phong hoa tuyết nguyệt với Hoàng Đế, này ta đưa tay khoác lấy tay Hoàng Đế, cất giọng ngọt ngào:

"Hoàng Thượng đừng nghe ả tiện nô này nói bậy, Đại Quốc Sư đã nói, người là chân mệnh thiên tử, nhất định sống lâu trăm tuổi. Hơn nữa, thuốc trường sinh nàng luyện cũng đã sắp thành rồi, Hoàng Thượng nhất định sẽ cùng thần thiếp bách niên giai lão, cùng con cháu trong thiên hạ thọ tỷ nam sơn."

Nghe nữ nhân kia nói thế, gương mặt tiểu tử Hoàng Đế phút chốc giãn ra, hắn dịu dàng khoác tay nàng ta.

"Phương Tuế nói đúng."

Hòa Tước nghe xong, chợt thấy nực cười.

Thần Tiên các nàng mất trăm năm tu thành tiên thể, ngàn năm phi thăng thượng tiên, lại tùy theo năng lực từng người mà phi thăng thượng thần mới có thể giữ mãi dung nhan không bao giờ bị thời gian làm mai một, mà nay đám người phàm này lại muốn ngồi mát ăn bát vàng, chế thuốc trường sinh bất lão? Đại Quốc Sư là cái thá gì? Đến Thái Bạch Kim Tinh còn không thể luyện được vị thuốc đi ngược với quy luật sinh giới thì đám người phàm này có thể sao? Thật nực cười!

Hóa ra tên này cũng chỉ là Hoàng Đế hữu danh vô thực, bị đám người dùng tà đạo mê hoặc, dắt mũi như loài móng chẵn mà thôi!

"Ngươi cười cái gì!?" Thấy khóe môi Hòa Tước cong cong, tiểu tử Hoàng Đế quay xuống, nhìn nàng sa sầm nét mặt, hắn ta nhíu mày, mũi chân dùng thêm lực.

"Trẫm hỏi ngươi cười cái gì!?" Hai mắt hắn trừng lên, tay siết thành quyền, có vẻ vì nụ cười châm biếm của nàng mà vô cùng tức giận.

Hoặc có thể, lời nói của nàng vô tình đã chạm đến nội tâm của hắn, tim đen của hắn, sự thật mà hắn không bao giờ muốn chấp nhận, tin tưởng, chỉ muốn ném quách đi, chôn vùi đi cho rồi. Tên Hoàng Đế này có vẻ trẻ con, hắn thà chấp nhận sự giả dối ngọt ngào còn hơn đối mặt sự thật tàn khốc. Ngu ngốc!

Hòa Tước thế mà đem suy nghĩ trong lòng nói ra thật.

"Ta...cười ngươi...ngu...ngốc...tiểu...tử ngu ngốc...hô...hô...hô..."

Đối phương nghe thấy, đôi mắt xinh đẹp lập tức bừng bừng sát khí, hắn tút một thanh kiếm của tên Ngự Lâm Quân đứng cạnh, chĩa thẳng vào Hòa Tước, khí thế hùng hồn như vậy nhưng cánh tay lại không kìm được run rẩy.

Nhớ lại ngàn năm trước khi Chiến Thần Từ Vũ giết Ma Thần Tử Nguyệt cũng chính là tình cảnh này, à không, khi đó Ma Thần vốn bị trọng thương, đang từ từ ngã xuống chứ không có nằm dưới chân Chiến Thần Từ Vũ. Hòa Tước thích thú nhìn Hoàng Đế, mong sao hắn cứ một kiếm giết nàng luôn đi, dù sao cơ thể này cũng không phải là thần thể, thanh kiếm kia cũng chỉ là thứ đồ chơi tầm thường, nàng chết xong liền trở về Thiên giới, tìm gã Sư phụ đáng ghét tính sổ, tình hình của nàng hiện nay chắc chắn là do y bày trò.

"Hoàng Thượng..." Trong thời khắc chủ chốt như thế, nữ tử tên Phương Tuế kia lại mở miệng xen vào, "Không thể giết ả được, người làm thế không phải là đang thành toàn cho mục đích cho chúng ư?"

"Ý nàng nói là như thế nào?" Hoàng Đế ngu ngốc không hiểu.

"Ả tiện nô này rơi từ trên mái nhà xuống, chứng tỏ là thích khách. Mà ả ban ngày ban mặt đột nhập vào Càn Thanh Cung thần không biết quỷ không hay, mái nhà cung ta lại chắc như vậy, ả vô duyên vô cớ ngã xuống, còn làm thủng một lỗ to, mà rơi từ độ cao như vậy còn chẳng có hề hấn gì, điều này cho thấy ả không phải là người thường, mà là...yêu quái!"

Hòa Tước cảm thấy bản thân bị xỉ nhục vô cùng.

Yêu quái cái đầu nhà ngươi! Bà đây là Thần Điểu!

Nàng thở hừ hừ hai tiếng, muốn nói sao các ngươi không tự hỏi là do mái nhà đểu mà lại là do nàng nặng.

Thiết giáp Tướng Quân nghe thế thì hoảng hồn, mà đám quân lính xung quanh cũng giật mình quay lại chăm chăm nhìn nàng, ánh mắt như đang hỏi: ngươi là yêu quái à? Yêu quái có dạng như thế sao? Yêu quái là ngươi? Ngươi là con gì luyện thành? Trâu hay bò mà nặng như vậy?

"Hoàng Hậu nương nương, chuyện này không nói bừa được đâu!"

"Bản cung không nói bừa." Phương Tuế dõi ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống vào Hòa Tước: "Mà ả yêu quái này còn nhất định là từ Đoan Vương phủ cử đến để ám thích Hoàng Thượng. Hoàng Thượng có Đại Quốc sư thần thông quảng đại phò trợ, Đoan Vương nhất định cũng cảm thấy đám phàm phu tục tử dưới trướng mình căn bản không thể đấu với Đại Quốc sư, vì vậy nên mới triêu mộ nhân sĩ, rồi luyện ra yêu quái đi thử nghiệm, ai ngờ con yêu quái này lại là một phế vật!"

Bị xỉ nhục là yêu quái thì thôi đi, còn bị mắng là phế vật, Hòa Tước không khỏi vô cùng tức giận đấu mắt với ả.

Bầu không khí nhất thời chìm vào sắc thái tĩnh lặng, rợn ngợp.

"Hoàng Thượng, theo vi thần thấy thì tốt nhất nên nhốt ả ta vào tử ngục trước đã, Tử Ngục này vốn do Đại Quốc Sư thiết kế, tránh cho ả lại làm loạn, thần xin đích thân thẩm vấn ả, lấy công chuộc tội!" Thiết giáp tướng quân lần nữa quỳ xuống, dõng dạc thưa như đinh chặt sắt. Tiểu tử Hoàng Đế thần sắc có chút tái nhợt, nhưng trong đôi mắt tràn đầy sát khí bây giờ đã thêm lẫn cừu hận chưa bao giờ tan biến, hắn như nghiến răng nghiến lợi nói, "Được! Nếu làm không tốt, xem trẫm thế nào trị tội ngươi!"

(*) Thiết giáp tướng quân: Tướng quân mặc giáp sắt.

(*) Bốn Thần Điểu trong lịch sử Trung Hoa là: Long, Phụng, Huyền Vũ, Chu Tước.
Tử ngục  của Đại Quốc Sư mà đám người kia đề cập đến chính là một căn hầm xây dưới lòng đất, bậc thang dẫn xuống vừa dài vừa dốc, lại nhiều ngã rẽ mật đạo, quả thực để chạy trốn khỏi đây là một vấn đề lớn, ngoài việc thoát ra khỏi đống xiềng xích treo trên người thì tìm được đường đi lại là một vấn đề nan giải hơn gấp bội lần.

Hai bên lối đi dẫn xuống mật đạo treo vô số ngọn đuốc màu xanh, không có chất đốt nhưng cứ cháy mãi không tắt, cách chừng một trượng lại có hai người mặc đồ lụa đen, che kín mặt canh giữ, chắc là môn đồ của tên Đại Quốc Sư gì đó.

Hòa Tước không chắc mình ở dưới này có đủ không khí để thở hay không nữa.

Đi mãi như thế, chừng một tuần hương sau, bọn họ cuối cùng cũng đặt chân tới một lối đi bằng phẳng, hai bên chính là những căn phòng giam được cô lập bằng song sắt, phía trên song sắt bôi một thứ dung dịch màu đỏ, sau khi khô lại thâm thẫm như máu, trên tường khắp nơi dán bùa chú màu vàng, trong địa lao thiếu ánh sáng, không gian chật hẹp, nhưng Hòa Tước không hề cảm thấy khó thở.

Nàng bị quân lính tống vào một nhà giam.

Hòa Tước đưa mắt nhìn xung quanh, thấy xích trói trên tay chân đều là xích huyền thiết dùng để trói yêu, nàng nhướng mày, Đại Quốc Sư này cũng có chút bản lĩnh đó chứ.

Ở hoàng thành nhất định đã trở thành một nhân vật hô phong hoán vũ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro