[dla x tp][ndln x ktq] cái tết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

năm cũ sắp qua, trường giang là anh lớn trong ngành, anh quen biết và nâng đỡ rất nhiều đàn em, vì vậy có rất nhiều người quý anh. thế nên cuối năm anh có tổ chức một bữa tiệc rồi rủ mấy người anh chị em thân thiết trong ngành qua ăn uống vui chơi.

mọi người rôm rả nói chuyện, bàn của mấy người lan ngọc, lê dương bảo lâm và ngô kiến huy là ồn ào nhất, vì bàn này toàn hội tụ mấy ông bà tám không mà.

tiệc tùng thì phải có rượu bia, vì ở bàn đa phần là những người còn hăng với cuộc chơi nên nốc từ ly này đến ly khác. thành ra cuối tiệc ninh dương lan ngọc say mèm, trường giang cố lay tỉnh đứa em nhưng nó không có phản ứng gì hết. ngô kiến huy hoảng đến nỗi đưa ngón tay đặt ở dưới mũi lan ngọc, vẫn còn thở.

lúc này diệu nhi và anh tú đi đến chào trường giang đi về, chứ tối rồi cô sợ ba mẹ chồng chờ cửa vì họ hứa sẽ đến nhà ngủ qua đêm. thấy lan ngọc mơ màng nằm trên bàn thì lấy điện thoại gọi cho ai đó, rồi quay sang nói với trường giang, "một lát nữa sẽ có người đến rước chị ngọc, anh không cần lo đâu anh giang."

"là quản lý của ngọc hả em?"

"không phải đâu ạ, nhưng anh có quen người đó đó. thôi em với tú về trước nha anh."

trường giang vẫn còn thắc mắc nhưng không hỏi nữa, đằng nào lát nữa cũng biết thôi mà. anh đi ra tiễn diệu nhi và anh tú về.

"tụi em về." anh tú chào rồi lái xe đi.

trường giang lại đi vào trong tiếp đãi bạn bè. ít lâu sau thì cô giúp việc đi đến nói nhỏ vào tai trường giang là có người tìm. anh nhanh chóng đi ra, sợ đêm rồi mà để người ta chờ lâu thì ngại lắm.

"ủa quỳnh!" trường giang vui mừng gọi, cũng đã lâu rồi hai anh em chưa gặp nhau.

"chào anh giang, em đến để đón chị ngọc về, chị ấy chắc say lắm rồi đúng không?"

"à ừ, con bé nó nằm sải lai ra bàn luôn rồi." trường giang dẫn khổng tú quỳnh vào nhà. "em ở lại ăn chút gì đó rồi về."

"không cần đâu anh, em ăn tối rồi." khổng tú quỳnh từ chối, cô không nói dối đâu, khi nãy cô đã đi ăn với bạn bè và gia đình rồi. nếu chưa ăn tối thì cô cũng muốn ngồi lại với bạn bè và đồng nghiệp ăn một bữa.

"à à, tiếc ghê. thôi để lần sau nhé?"

"vâng ạ."

kết thúc cuộc trò chuyện thì hai người vừa hay đến nơi tổ chức tiệc. trừ những người đang say ra thì toàn bộ đều bị sự xuất hiện của khổng tú quỳnh làm cho đứng hình. hiếu thứ hai và lê dương bảo lâm khẽ liếc nhìn người anh thân yêu, nhưng trên mặt ngô kiến huy hoàn toàn không có biểu hiện gì cả, thế là cả hai lại nhìn trường giang.

trường giang ngay lập tức ứng biến, "em có cần tụi anh phụ đỡ ngọc ra xe không?"

khổng tú quỳnh khẽ cúi người chào mọi người, rồi đáp trường giang, "không cần đâu anh. em xin đưa chị ngọc về."

cô đi đến con người đang nằm ra bàn kia, trong miệng vẫn đang lầm bầm cái gì đó. khổng tú quỳnh khẽ lay người chị lớn, "ngọc ơi."

lan ngọc vốn đã gục từ đời nào, nghe tiếng quỳnh kêu liền mơ màng ngồi dậy, "em bé?"

mọi người đứng hình, giọng lan ngọc vốn đã cao, khi say vào liền không kiểm soát được, thành ra ai cũng nghe lan ngọc gọi tú quỳnh bằng "bé".

tay khổng tú quỳnh ngừng giữa không trung, lan ngọc dùng ánh mắt cún con nhìn cô. khổng tú quỳnh cười bất lực, "ừm, em đây." rồi đỡ lan ngọc đứng dậy.

"anh giang, mọi người, bọn em về." khổng tú quỳnh không nán lại lâu, đỡ lan ngọc ra về. những lời bàn tán sau lưng, cô cũng chẳng để tâm đến nữa.

"thôi, mọi người uống tiếp đi." trường giang lên tiếng để mọi người không nhìn theo hai đứa em của anh nữa.

"anh huy..." hiếu thứ hai lo lắng cho người anh thân thiết của mình. dù gì hai người đã có tình cảm rất sâu đậm, nói quên thì chắc chắn không thể quên được.

ngô kiến huy thế nhưng lại cười, "hai đứa này thật là, hẹn hò mà không nói với ai cả, lần sau gặp là phải đòi một chầu mới được."

nghe anh nói vậy, mọi người đều bật cười hưởng ứng theo, "đúng đúng, có người yêu mà giấu là phải phạt."

"uống đi!" jun phạm rót cho ngô kiến huy một ly mới.

không khí sôi nổi lại trở về như ban đầu.

khổng tú quỳnh lái xe rời khỏi nơi tiệc tùng cuối năm, may mắn lan ngọc khi say chỉ nói mớ thôi nên cô cũng không phải cực nhọc gì.

"đã nói là đừng uống say rồi mà vẫn không nghe. không có tui rồi ai lo cho mấy người?!" tú quỳnh khẽ trách móc, cô nghĩ lan ngọc đã say thành thế này rồi thì sẽ không nghe được những gì cô nói.

ai ngờ tú quỳnh lại nghe người kia đáp lại, "bé sẽ lo mà..."

không chấp nhất người say, khổng tú quỳnh thầm nhủ.

về đến nhà, tú quỳnh nhanh chóng đi pha nước chanh giải rượu cho chị người yêu, cô sợ sáng mai thức dậy đầu lan ngọc sẽ đau vì đã uống quá chén. sau đó lại giúp người yêu lau mình thay đồ, cuối cùng là tắt đèn đi ngủ.

giữa đêm, tú quỳnh theo thói quen rút vào người lan ngọc để ngủ, lan ngọc ngửi thấy mùi hương quen thuộc cũng vô thức siết chặt vòng tay.

lan ngọc sau khi được bé người yêu chăm sóc cả đêm thì tinh thần sảng khoái hơn hẳn. cô thức sớm hơn em người yêu, thế là hăng hái đi chuẩn bị đồ ăn sáng để còn đi hội tụ với dàn chị đẹp nhân dịp cuối năm, rồi ngày mai sẽ là đi chào ba mẹ và họ hàng của hai bên.

lần này bọn họ tụ họp ở nhà diệp lâm anh, ngoài dàn chị đẹp ra còn có hai đứa con nhỏ của chị nữa. khỏi phải nói, hai đứa nhỏ xinh xắn đáng yêu, đặc biệt là rất thích bám lấy cô trang.

"mẹ trang ơi, con muốn ăn." boorin chạy vào trong bếp, nơi các chị biết nấu ăn đang tập hợp để nấu một buổi ăn hoành tráng.

mấy chị đều biết đoạn tình cảm của diệp lâm anh và thùy trang, nhưng họ không ngờ hai người đã tiến triển đến mức này, đến mức boorin có thể gọi thùy trang bằng một tiếng "mẹ" hết sức là tự nhiên.

"một lát là ăn cơm rồi, boorin chờ một chút nữa nhé?" trang hạ thấp người nói với bé boorin.

em bé rất ngoan, mẹ trang nói một lần là nghe. "vâng ạ, mẹ nhanh lên nhé, boorin đói lắm rồi á."

diệp lâm anh lúc này mới để ý đến hình dáng nhỏ bé của con gái, cô đi đến bế bé lên, "được rồi, con ra với chơi với các dì và em nhé."

các chị đẹp khác khi nhìn một màn tình cảm của gia đình này thì không khỏi xuýt xoa, vợ đẹp con ngoan, diệp lâm anh đúng là rất có phúc.

"quỳnh ơi, chị cũng muốn có em bé." lan ngọc thì thầm vào tai khổng tú quỳnh, cô cũng thích có em bé cho vui nhà vui cửa như gia đình của chị cún chị gấu.

"năm sau nhé?" khổng tú quỳnh cũng đặc biệt yêu thích mấy bé nhỏ, cô cũng rất muốn cùng chị người yêu xây dựng gia đình.

lan ngọc dường như bất ngờ với lời đồng ý của bé người yêu. cô không nghĩ tú quỳnh sẽ đồng ý nhanh như vậy. "cảm ơn em, bé dâu."

khổng tú quỳnh cong mắt cười, nắm lấy tay của lan ngọc. "đi ra thôi, mọi người đang chờ."

ngày hôm đó mọi người tổ chức tiệc tưng bừng, những bức ảnh dìm tràn lan trên mạng xã hội, có những danh hài đời mới ra đời, cũng có những danh hài giữ vững phong độ của mình. kèm theo đó là những bát cơm chó chất lượng: ví như gia đình bốn người diệp lâm anh ngồi bên nhau, hai em bé ngồi vào lòng hai bạn lớn, còn hai bạn lớn cứ nhìn nhau cười miết; giống như lan ngọc chăm từng miếng ăn cho khổng tú quỳnh và khổng tú quỳnh khi cười thì luôn ngã ra sau, ngã vào lòng lan ngọc.

ai cũng biết thùy trang ăn cực kỳ chậm, nhất là khi có các chị em để trò chuyện cùng. nãy giờ boorin ngồi ở trong lòng cô đã ăn xong phần của mình, mắt cũng lim dim buồn ngủ rồi mà chén cơm chiên của mẹ trang chỉ mới vơi đi một ít.

diệp lâm anh hai tay bế hai bé con đi lên phòng để vệ sinh rồi đi ngủ, trẻ nhỏ thì không nên thức khuya. hai đứa nhỏ mè nheo để được ngủ chung với hai mẹ, nhưng với năng lực của một người mẹ, diệp lâm anh vẫn có thể dỗ hai đứa đi ngủ để còn xuống chăm vợ.

dỗ con ngủ xong, diệp lâm anh xuống dưới lầu thì thấy chén cơm của thùy trang vẫn còn y nguyên như lúc cô bế hai con lên phòng ngủ. hết cách, diệp lâm anh đành cầm chén, múc muỗng cơm đút cho em bé gấu hường ăn.

trang pháp vẫn vô tư nói chuyện với mọi người nên không nhận ra bản thân đang vô tình (cố tình hay không thì không biết) phát cho các chị em thêm một bữa ăn phụ.

phú em huyền em bé: làm nhiều cái thấy mệt ghê.

quỳnh nga: ôi trời, hai đứa nó xứng đôi, dễ thương quá.

anh linh thủ đức: hời ơi, vô coi nè mọi người, tụi nó mời tui qua ăn cơm để dồn thức ăn cún cho tui.

chị linh thủ đô: ừm, đồ ăn ngon lắm mấy đứa.

mọi người quây quần bên nhau đến tối rồi ai về nhà nấy, khoảnh khắc giao thừa quan trọng như vậy vẫn là cùng "người nhà" trải qua.

pháo hoa bên ngoài rực rỡ ra sao, thành phố về đêm có tráng lệ như thế nào thì cũng không bì được khoảnh khắc ở bên cạnh người thân yêu trải qua đêm giao thừa. mà những ai đang ở bên "gia đình" chính là đang trải qua điều tuyệt vời nhất đó.

end.

———————————————————

năm mới zui zẻ nha cả nhà iu. mong mọi người đều có thể tận hưởng một cái tết thật hạnh phúc 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro