Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:
Một bản tóm tắt ngắn gọn về những gì đã xảy ra giữa Harry và Cedric và những sự kiện sẽ xảy ra trong năm nay.
————————————————————————

Harry đang suy sụp. Cậu đã để mắt đến Cedric Diggory kể từ năm thứ ba khi họ chơi với nhau trong trận đấu Quidditch đáng nhớ đó. Harry đã bị tấn công bởi bọn Giám ngục đến nỗi ngã khỏi chổi, nhưng đã được Cedric đỡ vào giây phút cuối cùng. Cậu được Ron mặt tái mét và Hermione run rẩy kể lại điều này khi cậu tỉnh dậy trong phòng bệnh.

Cedric đến thăm cậu vào ngày hôm sau, và đó là lúc họ trở thành bạn bè. Harry đã kể với Cedric về những gì cậu đã trải qua khi tiếp xúc với một Giám ngục, sự bất an và tuổi thơ đầy bất hạnh của cậu. Và Cedric kể với Harry về những kỳ vọng của cha anh đã gây ra rất nhiều căng thẳng cho anh và anh ghét thất bại vì sợ làm cha mình thất vọng.

Sau lần thăm bệnh đó, họ hầu như ngày nào cũng gặp nhau, nói chuyện và cười đùa, cùng nhau luyện tập Quidditch, giúp đỡ nhau làm bài tập ở trường. Ron và Hermione nhanh chóng nhận ra mối quan hệ mới này của bạn thân. Họ đã đối chất với cậu ấy về vấn đề này vài tuần sau đó, và Harry đã thừa nhận mình đang phải lòng Cedric. Họ vui vẻ ủng hộ Harry và khuyến khích cậu nói thật cho Cedric biết cảm xúc của mình, nhưng Harry lần nào cũng không chịu nói. Cậu nghĩ Cedric không có cảm xúc như cậu vì vậy cậu không thể mạo hiểm phá hỏng mọi thứ với một trong những người "bạn thân" nhất của mình.

Vào ngày cuối cùng trước kì nghỉ hè, cậu và Cedric đang ngồi trong thư viện thì Cedric hỏi: "Em có ổn không khi mùa hè phải về nhà dì?"

"Ừm thì, em nghĩ sẽ ổn thôi. Sau ngày sinh nhật em, em sẽ đến nhà Ron và em sẽ không gặp lại gia đình dì cho đến năm sau." Harry trả lời, khó khăn lắm mới rời mắt khỏi Cedric. Cậu đang cựa quậy trên ghế và có thể cảm thấy mặt mình đang nóng lên.

Hành vi kỳ lạ của Harry hẳn khá dễ nhận thấy, vì Cedric sau đó nói, "Harry, em ổn chứ? Mặt em trông đỏ lắm, em bị sốt à?"

"Không! Em ổn!" Harry trả lời hơi nhanh. "Ý em là, em ổn." Anh thử lại.

"Em biết là em có thể nói với anh bất cứ điều gì mà đúng không?" Cedric mỉm cười tử tế với cậu. Tim Harry đập nhanh hơn và cậu lại bắt đầu đỏ mặt như một chú cún con đang tương tư.

"Vâng, em biết rồi. Nhưng mà em ổn, thực đấy." Harry cố gắng xoa dịu anh. "Ồ, cũng tới giờ rồi, em cần phải đi chuẩn bị mọi thứ cho ngày mai!" Cậu nhanh chóng lấy túi và đứng dậy.

"Harry, đợi đã! Chuyện gì vậy em?"

"Không có gì hết, hẹn gặp lại anh vào ngày mai, tạm biệt!"

Nói xong, Harry ôm chầm lấy Cedric rồi chạy ra khỏi thư viện nhanh nhất có thể.

___________

Thật may mắn cho Harry, những tuần buồn tẻ ở nhà Dursley trôi qua nhanh chóng. Cậu và Cedric đã viết hàng tấn lá thư tay cho nhau và thành thật mà nói, việc nhận được một bức thư tay từ người mình thích đã giúp cậu phấn chấn hơn. Chẳng mấy chốc, Harry đã tới Hang Sóc, nơi yêu thích thứ hai của cậu trên thế giới.

Harry, Ron và những người còn lại trong gia đình Weasley đều háo hức tham dự Cúp Quidditch Thế giới, nhưng có một lý do khác khiến Harry phấn khích về sự kiện này hơn bất cứ ai. Cedric đã nói với Harry rằng anh ấy sẽ đến xem trận đấu trong một lá thư của mình và cậu ấy rất nóng lòng gặp lại anh ấy. Harry gần như hét lên như một nữ sinh khi đọc dòng đó. Cậu ấy đã cân nhắc về việc nói cho Cedric những cảm xúc của mình tại trận đấu, nhưng mọi viễn cảnh mà cậu ấy tưởng tượng đều kết thúc một cách tồi tệ, và sự lo lắng của cậu ấy cứ liên tục hành hạ cậu, vì vậy một lần nữa cậu ấy quyết định chôn vùi cảm xúc thật của mình và giữ im lặng.

Cuối cùng thì ngày diễn ra trận đấu cũng đến. Harry hồi hộp, phấn khích, hơi nôn nao và đã đỏ mặt khi nghĩ đến việc mình sẽ làm gì khi gặp lại Cedric. Cậu choáng váng cả buổi sáng, từ lúc bà Weasley đánh thức cậu dậy cho đến lúc cậu và những người khác lên đường đến Khóa cảng. Khi cả nhóm đi qua khu rừng, Harry nhìn thấy khuôn mặt mà cậu đã khao khát được nhìn thấy suốt cả mùa hè này. Cedric Diggory đang bước về phía nhóm họ với nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai, cùng với một người đàn ông mà Harry cho là cha anh ấy. Cậu đã đúng khi vài giây sau người đàn ông đó tự giới thiệu mình là Amos Diggory và bắt đầu tự hào khoe khoang về những thành tích của con trai mình.

Harry rất vui mừng khi gặp lại Cedric đến nỗi cậu hầu như không nhận ra rằng ông Diggory đã xúc phạm kỹ năng Quidditch của cậu trước mặt mọi người. Chắc chắn, cậu cảm thấy hơi phẫn nộ nhưng lại mất tập trung một lần nữa khi Cedric nhanh chóng đứng ra bảo vệ Harry. Sau một hồi trò chuyện ngắn, cả nhóm tiếp tục đi đến Khoá cảng. Cedric và Harry đi chậm hơn một chút so với những người còn lại, lặng lẽ nói chuyện với nhau.

"Này Harry, sau trận đấu em có muốn tụi mình gặp nhau và cùng đi dạo không?" Cedric đề nghị.

"Tất nhiên rồi, em rất muốn!" Harry hy vọng cậu không có vẻ quá háo hức.
___________

Trận đấu thật đáng kinh ngạc. Harry chưa từng thấy ai bay như Viktor Krum. Đòn Wronski đó hẳn phải mất nhiều năm để hoàn thiện được! Tuy nhiên, sự phấn khích của Harry vẫn chưa giảm bớt; cậu sẽ đi chơi với người mình thích vào tối hôm đó. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tim cậu đập nhanh hơn bao giờ hết. Cậu liếc nhìn đồng hồ có vẻ như là lần thứ một trăm và ước thời gian trôi nhanh hơn.

Cuối cùng, thời gian cho cuộc gặp gỡ của Harry và Cedric đã đến. Harry cầm đũa phép và nhanh chóng nhìn xung quanh để đảm bảo không ai nhìn thấy cậu rời đi. Cậu lẻn ra khỏi lều và khi đã ra ngoài thì cậu chạy thật nhanh đến địa điểm hẹn đã định.

"Harry, em đây rồi!" Cedric cười toe toét khi Harry tiến lại gần.

'Chết tiệt... lũ bướm đến rồi!' Harry tự nhủ. "Này, anh dạo này thế nào?" Cậu hỏi, lấy lại bình tĩnh sau cơn xao lãng tạm thời.

"Anh tuyệt lắm, anh chưa bao giờ phấn khích đến thế! Trận đấu thật tuyệt vời, em có nghĩ vậy không?" Cedric thốt lên.

"Ồ đúng vậy, nhưng em không ngờ kết quả lại như vậy!" Harry vui vẻ trả lời. "Vậy, ừm, anh muốn đi dạo à?" cậu tiếp tục, hơi lo lắng.

"Ồ đúng rồi, đó là lý do tại sao anh mời em đến đây! Đi nào!" Cedric vòng tay qua vai Harry (tim của Harry gần như ngừng đập) và cả hai lên đường.

Sau hai mươi phút, họ đã tìm thấy một khu vực khá vắng vẻ ngay bên ngoài khu rừng. Họ ngồi xuống và trò chuyện vui vẻ, cánh tay Cedric vẫn quàng qua vai Harry. Harry đã nhớ điều này rất nhiều. Vài tuần đầu tiên của mùa hè cô đơn là xứng đáng khi cuối cùng cậu cũng được ở bên bạn bè, nhưng quan trọng nhất là, người cậu thầm thương trộm nhớ.

"Harry, anh cần nói với em một điều." Sự im lặng đột nhiên bị phá vỡ. "Có chuyện gì thế Cedric?" Harry lắng nghe với sự chú ý chăm chú.

"Anh đã muốn nói với em điều này từ lâu rồi, thực ra là từ năm ngoái."

Harry nín thở. 'Đây có phải là điều mình nghĩ không?' Cậu nghĩ. 'Cuối cùng anh ấy cũng sẽ nói với mình là anh ấy thích mình!'

"Harry, anh thực sự thích-" Tâm trạng hy vọng của Harry bị dập tắt khi cậu nghe thấy tiếng hét chói tai. Anh quay lại và thấy những người Muggle trên không trung đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng và một nhóm người trông rất đáng sợ đeo mặt nạ và mặc áo choàng dài.

"Trời ơi, họ là ai vậy?" Harry thở hổn hển khi Cedric nhanh chóng kéo cậu đứng dậy. "Họ được gọi là Tử thần Thực tử Harry. Họ là những người theo chân Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai!" Cedric trả lời, hoảng loạn.

"Chết tiệt! Em phải quay lại nhà Weasley, họ không biết em đã rời đi!" Harry đã hoảng. "Em rất xin lỗi!"

"Không sao cả, bố anh cũng không biết anh đã đi rồi." Cedric trấn an Harry. Anh kéo cậu vào một cái ôm thật chặt. "Giữ an toàn nha, được chứ?"

"Được rồi. Anh cũng cẩn thận nha. Em sẽ gặp lại anh ở trường vào tháng tới!" Trong một thoáng can đảm, Harry nhanh chóng hôn lên má Cedric. Cậu vẫy tay tạm biệt lần cuối và chạy đi tìm bạn bè và không nhìn thấy khuôn mặt sửng sốt nhưng vui mừng của Cedric phía sau.
___________

Hậu quả của vụ tấn công Cup Quidditch Thế giới thật quá kinh khủng. Báo chí chỉ trích nhiều người, đổ lỗi cho họ về vụ việc.

Harry lo lắng đến phát ốm về Cedric, cầu nguyện rằng anh ấy không bị thương hay tử vong trong vụ tấn công. Cậu đã nhận được một lá thư từ anh ấy vào vài ngày sau đó và gần như khóc vì nhẹ nhõm khi chạm vào phong bì.

Cậu ấy thậm chí còn vui mừng hơn khi ngày 1 tháng 9 chỉ còn cách vài giờ nữa. Cậu hầu như không thể chờ đợi để gặp lại Cedric của mình.

Harry cũng tò mò muốn biết điều bất ngờ mà anh em nhà Weasley lớn tuổi hơn liên tục nhắc đến là gì. Cậu tự hỏi liệu có liên quan đến Cedric không, nhưng cậu nghi ngờ là có. Cũng có thể nó liên quan đến những chiếc áo choàng trong danh sách đồ dùng học tập năm nay.

Tuy nhiên, Harry tò mò muốn biết Cedric muốn nói gì với cậu trước khi bọn Tử thần Thực tử xuất hiện. Đó có phải là lời tỏ tình không? Hay anh đã nhận ra tình cảm của cậu rồi từ chối nó? Harry hy vọng không phải là lời từ chối. Cậu không nghĩ trái tim mình có thể chịu đựng được.
___________

Harry đang vui vẻ trò chuyện với bạn bè trên tàu tốc hành Hogwarts thì nghe thấy tiếng gõ cửa khoang của họ. Hermione đứng dậy mở cửa và để người gõ cửa vào. Đó là Cedric. Tim Harry hẫng một nhịp. "Chào mấy em!" Cedric lịch sự chào mọi người. Khuôn mặt Harry nóng bừng lên và cậu nhìn xuống sàn, loay hoay đôi tay không ngừng nghỉ.

"Chào anh Diggory! Anh thế nào kể từ vụ Cup Quidditch?" Hermione hỏi. "Anh vẫn ổn, mọi chuyện thật kinh khủng nhỉ?" anh trả lời. "Ít nhất thì Ireland cũng thắng." Ron chen vào.

"Oh yeah, tuyệt thật! Anh thực sự không ngờ kết quả lại như vậy. Harry, em ổn không?". Cedric nói. Harry nhìn lên và thấy Cedric, Ron và Hermione đều đang nhìn mình. Nhận ra rằng Cedric đã nói chuyện với mình và cậu ấy đang hành động kỳ lạ khi chỉ ngồi đó mà không nói gì, Harry trả lời, "Ừm, em ổn, em chỉ đang ngẩn người thôi. Đòn Wronski đó Krum làm thật tuyệt vời!" Cậu cảm thấy thật ngu ngốc, ngồi đó như một thằng ngốc chỉ nhìn chằm chằm vào chân mình trong khi người cậu thích và bạn bè nhìn cậu như thể cậu bị điên.

"Được rồi. Anh phải quay lại với bạn bè của mình, gặp lại mấy đứa sau." Cedric đứng dậy và mở cửa khoang tàu. "Gặp lại sau Diggory!" Ron trả lời, và đóng cửa lại sau lưng.

"Harry, bồ ổn chứ?" Ron hỏi. "Ừ-Ừm, mình ổn!" Harry nghẹn ngào. Cậu hầu như im lặng trong suốt quãng đường còn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro