Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:
Harry chắc chắn có điều gì đó không ổn ở đây, và bạn biết không, cậu ấy đúng! Một lần nữa.
————————————————————————
Giải đấu Tam Pháp thuật năm nay sẽ diễn ra tại Hogwarts.

Trời ơi.

Giáo sư Dumbledore đã thả một quả tin tức chấn động vào bữa tối đêm đó. Harry hơi tò mò về Giải đấu và tự hỏi sẽ như thế nào nếu tham gia. Nhưng bên cạnh sự quan tâm này, một cảm giác khó chịu vẫn cứ xuyên qua tâm trí Harry, một cảm giác sắp xảy ra điều gì đó tồi tệ.

"Tại sao mình lại có cảm giác năm nay lại có chuyện gì đó tồi tệ xảy ra nhỉ?" Harry tâm sự với Ron và Hermione vào đêm hôm đó trong phòng sinh hoạt chung. "Bởi vì năm nào tụi mình cũng gặp chuyện gì đó tồi tệ hả?" Ron mỉa mai đáp trả. "Thành thật mà nói với bồ, toàn bộ chuyện giải đấu này khiến mình lo lắng." Hermione nói thêm. "Ý mình là, tại sao lại có người muốn tổ chức lại cuộc thi tử thần này chứ?" Cô ấy tiếp tục.

"Tôi không hiểu, Mione, giải đấu nghe có vẻ tuyệt vời mà!" Ron thốt lên. "Vinh quang vĩnh cửu, tiền bạc, danh vọng, thử thách, ai mà không muốn tất cả những điều đó chứ?" Nó tuyên bố.

"Ừ, một số trong số đó nghe có vẻ khá hay." Harry bình luận. "Mình tự hỏi anh Cedric cảm thấy thế nào về tất cả những điều này." Cậu trầm ngâm.

"Bồ nên hỏi anh ấy vào ngày mai. Và cuối cùng bồ có thể nói với anh ấy rằng bồ thích anh ấy!" Hermione vui vẻ đề nghị. Cô và Ron có biểu cảm đầy hy vọng trên khuôn mặt. "Không, chưa phải lúc thích hợp." Cậu trả lời, nhìn khuôn mặt họ xụ xuống. "Vậy khi nào là mới thời điểm thích hợp đây bạn tôi? Bồ sợ cái gì vậy??" Ron hỏi.

"Mình sợ rằng anh ấy sẽ không thích mình và mình sẽ phá hỏng tình bạn của tụi mình mãi mãi!" Harry đã khóc. "Tại sao anh ấy lại không thích bồ chứ, bồ rất tuyệt vời mà!" Hermione khen ngợi. "Không, mình sẽ không nói, xin hai bồ đó, mình thực sự không muốn nói về chuyện này nữa." Harry căng thẳng nói.

"Được thôi." Ron giơ hai tay lên như thể nó đang đầu hàng một trận chiến.

"Cứ nghĩ mà xem, mình không muốn khi bồ nói với anh ấy thì đã quá muộn." Hermione bày tỏ vẻ lo lắng.

"Ừm thì, được rồi." Harry thở dài, sự lo lắng của cậu ngày càng tệ hơn. Bây giờ cậu có rất nhiều suy nghĩ chạy qua đầu mình, suy nghĩ tệ nhất là 'Nếu đã quá muộn thì sao?'
__________

Ngày hôm sau, Harry phát hiện ra Cedric rất phấn khích về Giải đấu.

"Anh nghĩ đây là cơ hội tuyệt vời để gặp gỡ những người bạn mới và thể hiện kỹ năng của mình!" Anh ấy đã bình luận một cách hào hứng.

"Anh có định tham gia không?" Harry hỏi anh ấy. "Oh tất nhiên rồi, em đã biết là bố anh luôn muốn anh tham gia rồi. Và anh cũng sẽ tham gia vì chính anh" Anh ấy nhanh chóng nói thêm khi nhìn thấy vẻ mặt không tán thành của Harry. Harry ghét quá nhiều áp lực và kỳ vọng mà bố của Cedric đặt lên anh. Cậu chỉ muốn Cedric được hạnh phúc và làm những gì anh ấy muốn, chứ không phải những gì bố anh ấy muốn anh ấy làm.

"Anh biết là em sẽ ủng hộ bất cứ điều gì anh quyết định làm mà." Harry mỉm cười với người mình yêu, bị phân tâm bởi khuôn mặt đẹp trai của Cedric. "Cảm ơn em, Harry, em luôn ở bên anh." Cedric đáp lại một cách biết ơn.

Anh nắm lấy tay Harry và xoa mu bàn tay bằng ngón tay cái. Hơi thở của Harry dồn dập và má cậu ửng hồng. Họ chạm mắt nhau và Harry hoàn toàn bị mê hoặc bởi đôi mắt màu xám bão tố đó. Cả hai đều nghiêng người về phía nhau và Harry hào hứng nghĩ, 'Chúng ta sẽ hôn nhau chứ? Có lẽ mình sẽ không cần phải nói cho anh ấy biết cảm xúc của mình, vì mình sẽ biết câu trả lời ngay bây giờ!' Khuôn mặt nổi bật của Cedric ngày càng gần khuôn mặt cậu hơn, tim Harry đập nhanh hơn với mỗi inch bị rút ngắn. Ngay khi họ sắp khóa môi, một giọng nói vang lên, "Harry, đi nào! Tụi mình sẽ muộn giờ Biến hình mất!"

Hai người đột nhiên nảy người ra xa nhau và nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Harry tránh ánh mắt của Cedric. Cedric lúng túng hắng giọng và nói, "Được rồi, gặp lại em sau Harry!" Anh ta ôm chầm lấy cậu bé nhỏ hơn và vội vã chạy đi. "Tạm biệt." Harry khẽ nói, biết rằng người kia không thể nghe thấy.
__________

Vài tuần tiếp theo trôi qua nhanh chóng và đêm Halloween cuối cùng cũng đã đến. Các học sinh từ các trường Phù thủy khác đã đến vào tối qua và cả ngày nay họ đã ghi tên mình vào Chiếc cốc lửa. Harry đã reo hò rất to khi Cedric ghi tên mình vào, và đỏ mặt khi Cedric vẫy tay chào cậu.

Mọi người lúc này đang ngồi ở Đại Sảnh, cố gắng ăn tối thật nhanh. Cuối cùng, tất cả thức ăn đã được ăn hết và tất cả đĩa đã được dọn sạch, và Dumbledore báo cáo rằng chiếc cốc đã sẵn sàng.

Mọi người đều nín thở chờ đợi tên của nhà vô địch đầu tiên. "Nhà vô địch Durmstrang là Viktor Krum!" Giáo sư Dumbledore tuyên bố. Tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng khi Viktor đi ngang qua phòng. Khi anh rời khỏi phòng, chiếc cốc lại cháy sáng. "Nhà vô địch Beauxbatons là Fleur Delacour!" Nhiều tiếng vỗ tay vang hơn và Ron mơ màng nhìn Fleur đi ra khỏi hội trường, Harry cười khúc khích và Hermione trợn mắt trong suốt thời gian đó. Chiếc cốc sáng lên lần thứ ba. "Nhà vô địch Hogwarts là Cedric Diggory!" Hội trường như bùng nổ. Harry cười và vỗ tay cho người mình thích, vui mừng vì anh ấy đã được chọn. Cedric kéo cậu vào lòng khi anh đi ngang qua bàn Gryffindor. Bây giờ đến lượt Harry mơ màng nhìn người mình thích bước đi.

"Được rồi mọi người. Chúng ta đã có ba nhà vô địch! Tôi muốn tất cả mọi người thể hiện sự ủng hộ của mình đối với những học sinh tuyệt vời này và trường học của mọi-" Dumbledore bị cắt ngang khi chiếc cốc bùng cháy lần thứ tư. Mọi người đều sửng sốt. Dumbledore giật mảnh giấy da và đọc to tên của nhà vô địch thứ tư: "Harry Potter".

Ngay lập tức, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Harry. Cậu bé nghĩ rằng mình sẽ chết mất. Hermione nhẹ nhàng đẩy cậu ra khỏi chỗ ngồi và cô cùng Ron trao nhau những cái nhìn lo lắng.

Harry lúng túng đi qua các dãy bàn, cảm thấy hàng trăm con mắt đang dõi theo từng cử động của mình. Cậu liên tục thì thầm "Cái quái gì thế?" với chính mình. Khi đến bàn chính, cậu được dẫn vào một căn phòng nhỏ và lo lắng bước vào.

Fleur Delacour chú ý đến cậu đầu tiên và hỏi "Có chuyện gì vậy? Họ muốn chúng ta quay lại hội trường à?" Harry không thể trả lời cô. Cậu cảm thấy mình đang trở nên khá choáng váng và bên trong cậu đang quay cuồng dữ dội.

"Harry, em ổn chứ? Có chuyện gì vậy em?" Cedric nhanh chóng bước đến bên cậu và vòng tay qua vai cậu. Harry run rẩy dữ dội hơn bao giờ hết trong đời.

Một lát sau, các nhân viên xông vào phòng, cãi nhau với nhau. Sau đó, tất cả họ đột nhiên dừng lại và quay sang đối mặt với Harry. Cậu nuốt nước bọt và tự nghĩ, 'Họ đã bắt đầu rồi, cơn bão chết tiệt này sắp đến rồi.'
__________

Cuộc đối đầu kéo dài một lúc, khi các hiệu trưởng tranh cãi về việc lựa chọn, các viên chức Bộ khăng khăng rằng Harry bắt buộc phải tham gia vì đó là luật lệ, nhưng suốt thời gian đó, không ai lắng nghe những gì Harry nói.

Các nhà vô địch cuối cùng đều được giải tán, Cedric dẫn Harry ra khỏi phòng. "Cedric, em rất xin lỗi! Em đã không ghi tên mình vào, xin anh, tin em!" Harry nức nở khi không còn ai khác ở gần đó.

Cedric ôm chặt cậu vào lòng, xoa lưng cậu. "Không sao đâu, anh tin em mà và anh không giận gì đâu. Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này thôi." Anh trấn an cậu.

"Em cần ngủ một chút, anh sẽ đưa em về ký túc xá." Cedric đề nghị, và họ khởi hành, Harry khẽ khịt mũi.

Họ không nói nhiều trong suốt quãng đường đi và khi đến bức chân dung của Bà Béo, Cedric hôn má Harry và nói, "Chúc em ngủ ngon Harry, chúng ta sẽ ổn thôi, rồi em sẽ thấy."

Harry loạng choạng bước vào phòng sinh hoạt chung và phớt  lờ đi đám đông đang hỏi cậu làm thế nào, cổ vũ, đưa cho cậu đồ ăn nhẹ và bảo cậu đến ăn. Cậu bước lên cầu thang và vào phòng mình, giờ đây cậu chỉ muốn ngủ và quên hết chuyện vớ vẩn này đã xảy ra.

"Mình biết điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra mà, mình biết chắc mà!" Harry thốt lên ngay khi Ron bước vào.

"Mình không ghi tên mình vào Ron, bồ phải tin mình." Harry nổi giận, ngày càng trở nên điên cuồng hơn.

"Không sao đâu, mình tin bồ." Ron nói. "Bình tĩnh nào." Nó tiến về phía Harry và vỗ nhẹ vào lưng cậu.

"Ôi trời, mình phải làm sao đây?!" Harry kêu lên, hoàn toàn choáng ngợp. "Mình nghĩ bồ nên đi ngủ một chút đi, chúng ta sẽ giải quyết chuyện này vào ngày mai." Ron đề nghị.

Mọi người đi ngủ và vài giờ sau, khi Harry chắc chắn rằng mọi người đã ngủ say, cậu bắt đầu khóc. Cậu khóc cho đến khi ngủ thiếp đi đêm đó.
__________

Tháng tiếp theo, trước Nhiệm vụ đầu tiên phải nói là thật kinh khủng. Harry đã đi từ một trong những học sinh được yêu thích nhất Hogwarts thành kẻ bị khinh miệt nhất chỉ trong vài ngày.

Mỗi khi Harry đi đâu, cậu lại nhìn thấy huy hiệu "Potter Stinks" lóe sáng trước mặt, những lời lăng mạ đổ về phía cậu ấy, và báo chí, đặc biệt là mụ Rita Skeeter đã vu khống và bôi nhọ tên tuổi và danh tiếng của cậu ấy.

Lần đầu tiên, Harry không muốn ở lại Hogwarts nữa. Cậu đã nghiêm túc cân nhắc đến việc bỏ trốn nhiều lần. Tuy nhiên, điều tốt đẹp duy nhất trong tình huống này là cậu có Ron, Hermione và có cả Cedric bên cạnh.

Khi Harry phát hiện ra Nhiệm vụ đầu tiên là những con rồng, cậu và Cedric đã làm nhiều việc cùng nhau không ngừng nghỉ, luyện tập, nghiên cứu và lập chiến lược. Cùng với gợi ý hữu ích của Moody và sự hỗ trợ của Ron và Hermione, khiến Harry cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Cuối cùng, vào đêm trước khi Nhiệm vụ đầu tiên diễn xa, Harry cảm thấy lo lắng. Hàng triệu suy nghĩ bay quanh tâm trí cậu. 'Nếu mình quên cách thực hiện bùa triệu hồi thì sao? 'Nếu con rồng đốt mình thì sao?' 'Nếu mình - không, bỏ qua điều đó đi - nếu Cedric bị thương thì sao?' Harry lại cảm thấy bồn chồn.

Trước khi đi ngủ đêm đó, anh và Cedric gặp lại nhau một lần nữa và ôn lại kế hoạch của họ. "Chúng ta sẽ ổn thôi Harry, rồi em sẽ thấy." Cedric trấn an cậu trước khi họ chia tay. Anh kéo Harry vào lòng và giữ cậu một lúc, rồi hôn lên đỉnh đầu cậu. Harry đỏ mặt dữ dội.

Khi cậu quay lại phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, Ron và Hermione đều ôm cậu và chúc cậu may mắn. "Bồ sẽ ổn thôi Harry, bồ đã chuẩn bị rất tốt cho nhiệm vụ này!" Hermione trấn an cậu, cố gắng xoa dịu sự lo lắng của cậu. "Bồ sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách rất tuyệt vời, mình hứa đấy!" Ron nói thêm.

"Mình thực sự hy vọng là vậy." Harry nói, nghe có vẻ bực bội. 'Phải' Cậu đang nghĩ 'Mình sắp tiêu rồi.'

Đêm đó trên giường, Harry trằn trọc trong khoảng thời gian tưởng như hàng giờ. Tất cả những hình ảnh đáng sợ cứ nhảy nhót xung quanh và không chịu biến mất. Nhưng rồi cậu nhìn thấy khuôn mặt của Cedric, cổ vũ cậu và hôn cậu khi rời khỏi đấu trường, và cậu đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn và mỉm cười, và cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, chỉ để thức dậy và hoàn toàn ngạc nhiên trước những gì mình tìm thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro