Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:
Harry thức dậy và mong đợi được thấy rồng, đám đông reo hò và phép thuật triệu hồi, nhưng những gì cậu nhận được lại hoàn toàn ngược lại.
————————————————————————
Cảm giác nhẹ nhàng, âu yếm đó ở lại với Harry suốt đêm. Cậu mơ những giấc mơ dễ chịu về Cedric suốt đêm. Cậu ngủ ngon lành trong khoảng thời gian mà cậu cảm thấy như nhiều năm cho đến khi cậu cảm thấy có ai đó nhẹ nhàng chạm vào mình. "Harry, đến giờ dậy rồi." Giọng nói đó vang lên, trầm và êm dịu. Nghe quen quen, nhưng Harry không thể nhớ nổi. Tuy nhiên, cậu biết đó là giọng của một người đàn ông. "Bé yêu, dậy đi. Anh biết dạo này em mệt nhưng em đã ngủ được một lúc rồi." Người đàn ông cười khúc khích và vỗ vai cậu.

Đột nhiên, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng Harry. 'Ôi chết tiệt! Nhiệm vụ đầu tiên! Tôi cần phải đi ngay bây giờ!' Harry lập tức ngồi dậy nhưng phải dừng lại, đột nhiên thấy choáng váng. "Woah, thư giãn đi bé, em không sao đâu." Người đàn ông xoa dịu.

Đó là lúc Harry nhận ra mình không ở một mình và cậu đang không biết ai đang nói chuyện với mình. Harry mở mắt và quay lại nhìn người đàn ông đang nói chuyện với mình. Sau đó, cậu mới nhận ra rằng cánh tay của người đàn ông đó quấn quanh eo cậu và khuôn mặt của người đàn ông đó chỉ cách cậu vài cm. Cậu hét lên, đẩy người đàn ông ra sau và nhảy xuống giường.

"Bé à, có chuyện gì vậy?" Người đàn ông hỏi, vẻ lo lắng. Anh ta bắt đầu bước về phía Harry. "Anh là ai?!" "Tôi đang ở đâu?" Harry hỏi. Cậu đang ở đâu thế? Bạn cùng phòng ký túc xá của cậu đâu? Đây là phòng của ai?

"Harry, em yêu, là anh đây. Em ổn chứ? Em có bị đập đầu vào đâu không?" Người đàn ông trông có vẻ sợ hãi. Anh ta từ từ bước tới, cố gắng đặt một bàn tay lên vai Harry.

Harry thở hổn hển và lùi lại cho đến khi lưng chạm vào tường. 'Tôi không biết mình đang ở đâu!' Harry bắt đầu hoảng loạn. Người đàn ông này hẳn đã lẻn vào Hogwarts vào ban đêm và bắt cóc cậu. 'Người đàn ông này có phải là kẻ giết người không?' Harry lúc này đang thở gấp.

"Tôi đang ở đâu?!" Harry lại hỏi. "Anh định giết tôi à?"

"Anh sẽ không giết em!" Người đàn ông kia có vẻ sửng sốt. Harry bắt đầu đảo mắt nhìn quanh căn phòng lạ lẫm, xa lạ, tìm kiếm thứ gì đó có thể dùng làm vũ khí. Cậu nhận ra rằng mình không thể tìm thấy đũa phép.

Harry giờ đang nức nở, và người đàn ông trông có vẻ đau khổ. "Bé yêu, là anh đây, Cedric của em đây!" Người đàn ông khóc. Harry cố gắng bình tĩnh lại và tập trung vào người đàn ông. Cuối cùng anh cũng nhìn rõ người đàn ông đó. Đó là Cedric, nhưng là một phiên bản lớn tuổi hơn. Vẫn khuôn mặt đẹp trai đó, đôi mắt màu xám tốt bụng đó. Harry cảm thấy sự nhẹ nhõm tràn ngập trong mình.

"Ôi, Cedric! Tạ ơn Chúa! Chúng ta cần phải ra khỏi đây! Nhiệm vụ đầu tiên sẽ bắt đầu bất cứ lúc nào!" Harry hét lên một cách điên cuồng.

"Harry, Nhiệm vụ đầu tiên đã diễn ra cách đây nhiều năm rồi! Em ổn chứ?" Cedric hỏi, giờ đây vô cùng lo lắng.

"Không, nhiệm vụ là hôm nay! Em phải ở Hogwarts! Chúng ta phải đi ngay bây giờ!" Harry lúc này đang run rẩy.

"Harry, bé yêu à, em đã tốt nghiệp Hogwarts 4 năm trước rồi! Nhiệm vụ đầu tiên là 8 năm trước. Em có bị thương không?" Cedric trông như sắp ngất.

Harry sửng sốt. Nghĩa là hiện tại là năm 2002. Làm sao mà cậu có thể du hành đến 8 năm sau? Cậu thậm chí còn không sử dụng hay có máy quay thời gian!

"E-em đã tốt nghiệp?" Harry run rẩy hỏi. Có lẽ đây là một cơn ác mộng và cậu sẽ thức dậy bất cứ lúc nào.

"Đúng vậy, bé yêu. Chúng ta đã kết hôn được 3 năm và chúng ta sẽ có đứa con đầu lòng vừa được 4 tháng nữa." Cedric bình tĩnh giải thích, không muốn làm chồng mình sợ thêm nữa.

Sau đó, Harry nhận ra. Cậu quá tập trung vào việc cố gắng tìm hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra đến nỗi cậu thậm chí không nhận ra mình cảm thấy nặng nề hơn bao nhiêu. Cậu nhìn xuống và thấy một cái bụng bầu khá lớn trên cơ thể mình. Harry hét lên và ngã xuống sàn.

"Harry! Đợi đã, anh giữ được em rồi!" Cedric nhấc Harry lên và đặt cậu nằm xuống giường. Tâm trí Harry quay cuồng, cậu không biết phải làm gì. Sau đó, mọi thứ trở nên tối đen.
__________

Harry tỉnh dậy sau vài giờ, choáng váng và bối rối. Sau đó, cậu nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra sáng nay và quay ra tìm Cedric.

Cedric đang ôm cậu, vuốt tóc cậu. Anh có vẻ lo lắng trên khuôn mặt. Cedric đã cảm thấy Harry cựa quậy trong vòng tay mình. "Bé yêu, em ổn chứ?" Anh hỏi.

"Cedric, chuyện gì đã xảy ra vậy? Em đang ở đâu thế?" Harry buồn ngủ hỏi. "Em đang ở trong phòng của chúng ta, Bé ơi. Em đã ngất xỉu vì sốc đó." Cedric nói với cậu.

"Em còn nhớ những gì anh đã nói với em sáng nay không?" Anh ấy nói thêm.

"Ừm, em nghĩ là có. Vì một lý do nào đó, em không còn ở Hogwarts nữa, em thậm chí còn không còn là thiếu niên nữa, và em đã kết hôn thậm chí là đang mang thai, mặc dù em không biết điều này đã xảy ra như thế nào." Harry nói. Đối với cậu điều này nghe có vẻ siêu thực. Làm sao nó có thể xảy ra được?

"Anh có nghe có vẻ điên không? Anh có tin em không?" Harry nói, bắt đầu thở gấp lần nữa. "Suỵt, ổn thôi bé yêu, anh tin em. Cứ thư giãn đi, căng thẳng không tốt cho em bé đâu." Anh xoa dịu. "Đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ năm thứ tư của em rồi?" Harry tự hỏi. "8 năm rồi, bé yêu, đã 8 năm rồi," Cedric giải thích lại với cậu.

'Vậy là giờ mình đã 22 rồi.' Harry tự nhủ. 'Tức là Cedric giờ đã 25.' Harry chìm vào suy nghĩ một lúc, chỉ lấy lại bình tĩnh khi nghe chồng mình nói chuyện với mình lần nữa.

"Harry, em cứ huyên thuyên về Nhiệm vụ đầu tiên à? Em có phải quay lại năm 1994 không?" Cedric hỏi. "Vâng! Đúng rồi!" Harry kêu lên. "Nhân tiện thì cuộc thi diễn ra thế nào?" Cậu ấy nói thêm.

"Oh, hôm đó em làm tốt lắm. Em hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn mọi người!" Cedric cười. "Nhiệm vụ là rồng, đúng không?" Harry hỏi. "Đúng vậy, em đã dùng bùa triệu hồi để lấy chổi. Sau đó, em đánh lạc hướng con rồng cho đến khi em lấy được quả trứng." Cedric nhớ lại giúp cậu.

"Ồ wow, thật sao?" Mắt Harry mở to, và cậu có vẻ kinh ngạc. Cedric cười khúc khích và nhìn người chồng xinh yêu của mình một cách trìu mến. Đôi khi Harry thật đáng yêu. Anh ấy đã thoát khỏi suy nghĩ của mình khi Harry hỏi anh ấy một câu hỏi khác.

"Cedric, ai đã thắng Giải đấu?" "Em đã thắng đó bé yêu! Về mặt kỹ thuật, cả hai chúng ta đều thắng." Anh ấy nói với Harry.

"Oh, chuyện đó xảy ra thế nào vậy?" "Ồ, nhiệm vụ cuối cùng là một mê cung và Cúp Tam Pháp thuật nằm ở giữa. Ai chạm vào nó trước sẽ là người chiến thắng. Anh và em đã giúp đỡ nhau trong suốt giải đấu nên chúng ta quyết định cả hai đều giành được chiếc cúp. Dù thế nào thì đó cũng là chiến thắng của Hogwarts. Nhưng có điều gì đó không ổn. Chiếc cúp là một chiếc chìa khóa cảng và chúng ta đã bị đưa đến một nghĩa trang nào đó. Chúng ta đã nhìn thấy một trong những người theo Voldemort, Peter Pettigrew."

Harry có vẻ kinh ngạc. "Voldemort có ở đó không? Hắn vẫn còn sống sao?"

"Không, bé yêu, hắn đã chết  được một thời gian rồi. Dù sao thì, vết sẹo của em bắt đầu đau và em hét lên bảo anh quay lại với chiếc cúp. Sau đó, Pettigrew bắn lời nguyền giết chóc người vào anh, nhưng nó trượt mất. Nhưng có vẻ vì hoảng mà anh đã ngất đi. Sau đó, Pettigrew trói em lại và thực hiện một nghi lễ kỳ quái nào đó và Voldemort đã hồi sinh. Em đã xoay sở để chống trả lại hắn ta và đưa chúng ta trở lại Hogwarts. Sau đó, em phát hiện ra rằng Moody đang bị giam cầm trong rương của anh ta bởi một Tử thần Thực tử được cho là đã chết, Barty Crouch Jr. Cụ Dumbledore đã kể cho chúng ta mọi chuyện vào ngày hôm sau."

"Wow, điên thật. Voldemort chết khi nào vậy?" Harry tò mò. "3 năm sau đó. Khi đó em 17 tuổi, anh 20. Anh rất tự hào về em ngày hôm đó."

"Em đã làm thế nào? Anh có giúp gì không?" Harry giờ đã rất tập trung vào câu chuyện. "Oh, em, Ron và Hermione đã phải chạy trốn trong suốt một năm và anh đã săn lùng những thứ được gọi là Trường sinh linh giá. Chúng là những vật chứa một phần linh hồn. Chúng được tạo ra sau khi hắn giết ai đó. Chúng giúp hắn sống sót ngay cả khi cơ thể vật lý của hắn đã bị phá hủy. Voldemort có 7 thứ này. Anh và bạn bè của anh đã tìm thấy tất cả và phá hủy chúng và tất cả chúng ta đã phải chiến đấu tại Hogwarts chống lại Voldemort và những Tử thần Thực tử của hắn. Em đã có thể đánh bại hắn khi câu thần chú của hắn phản tác dụng. Ngày hôm đó là ngày 2 tháng 5 năm 1998." Cedric nói với chồng nhỏ của mình, người trông rất thích thú với từng lời anh nói.

"Ann không biết em đến đây bằng cách nào hay tại sao chuyện này lại xảy ra nhưng anh sẽ giúp em bằng mọi cách có thể. Nhưng hiện tại, em sẽ phải ở lại đây thôi bé." Cedric nói.

"Oh, ít nhất thì giờ em cũng biết những sự kiện chính rồi." Harry nói đùa. "Khoan đã, còn chuyện này xảy ra thế nào vậy?" Cậu chỉ vào chiếc nhẫn cưới và bụng bầu của mình. "Đây là câu chuyện anh muốn kể cho em nghe." Cedric mỉm cười trìu mến. "Chúng ta bắt đầu hẹn hò sau Nhiệm vụ đầu tiên. Chúng ta đã cùng nhau đến Vũ hội Giáng sinh, anh sẽ kể cho em nghe vào lần khác." Anh nói thêm khi Harry sắp mở miệng định hỏi về điều đó. "Chúng ta vẫn hẹn hò trong suốt những năm em học ở Hogwarts, ngay cả khi anh đã tốt nghiệp. Chúng ta đã phải yêu xa một thời gian. Anh đến thăm em vào mỗi cuối tuần ở Hogsmeade, và chúng ta sẽ đi hẹn hò. Sau đó, chính xác là một năm sau khi em đánh bại Voldemort, anh đã cầu hôn em vào tháng 5 năm 1999. Em đã vui sướng đến mức gần như đã vật anh ngã xuống. Sau đó, chúng ta đã kết hôn vài tháng sau đó vào ngày 23 tháng 7 năm 1999. Em trông thật xinh đẹp vào ngày hôm đó. Mọi người luôn nhận xét rằng chúng ta kết hôn khá trẻ. Em 18 tuổi, anh 21 tuổi."

"Điều đó nghe thật tuyệt vời. Giá mà em nhớ ra điều đó." Harry đột nhiên có vẻ buồn. "Một ngày nào đó em sẽ có kí ức đó thôi, đừng lo," Cedric trấn an cậu. "Tại sao chúng ta lại đợi lâu như vậy mới có con? Có phải vì chúng ta còn quá trẻ không?" Harry nói. "Đó chính xác là lý do. Chúng ta muốn đợi đến khi chúng ta lớn hơn một chút, và chúng ta quyết định rằng bây giờ là thời điểm thích hợp. Nhân tiện, chúng ta sẽ có một bé trai."

Harry xúc động. Một bé trai của riêng mình? Harry luôn muốn có một gia đình sau khi đã bị bỏ rơi quá lâu. Cậu vô cùng phấn khích khi Cedric là cha của đứa con mình và vô cùng hy vọng rằng đây sẽ là tương lai của mình. Anh sẽ rất đau khổ nếu không phải vậy.

"Anh sẽ cho em xem một số bức ảnh sau, được chứ? Điều đó có thể giúp em nhớ lại." Cedric nói. Harry im lặng đồng ý, lại chìm vào suy nghĩ.

Cậu không còn sợ hãi nữa. Đây chính là tương lai mà cậu luôn mơ ước. Kết hôn với Cedric và có một đứa con của riêng họ. Cuối cùng cũng có một cuộc sống bình yên, hạnh phúc. Nếu tất cả hạnh phúc này chỉ là một giấc mơ, cậu không muốn tỉnh dậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro