Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:
Sau khi tận hưởng giấc mơ nhỏ bé của mình một lúc, Harry thức dậy và cuối cùng đã làm điều mà cậu đáng lẽ phải làm từ lâu rồi.
————————————————————————
Harry đã ở thế giới này được một thời gian rồi. Cậu thực sự bắt đầu thích thú khi ở đây. Cedric là người chồng hoàn hảo. Anh chiều chuộng Harry, đặc biệt là khi cậu đang mang thai.

Thói quen mới của Harry trông giống như thế này. Mỗi buổi sáng, cậu thức dậy và sẽ thấy Cedric hôn má, xoa bụng hoặc vuốt tóc cậu, trong khi nói chuyện với cậu bằng giọng nói trầm, êm dịu mà cậu rất thích. Harry và Cedric sẽ tắm cùng nhau, đánh răng, v.v. Sau đó, Harry sẽ làm bữa sáng cho họ và họ sẽ cùng nhau ăn trong khi nói về những việc họ định làm trong ngày hôm đó. Họ sẽ dành cả ngày bên nhau để làm những các cặp đôi hay làm và họ sẽ ngủ thiếp đi, Harry trong vòng tay của Cedric. Những ngày đầu tiên ở đó, Harry dành thời gian xem qua các album ảnh và Cedric đã kể cho cậu nghe những câu chuyện về cách họ đến với nhau và mối quan hệ của họ. Bây giờ, họ hẹn hò một lần một tuần và dành cuối tuần để ngủ nướng và lười biếng. Thật là một gia đình đúng nghĩa và Harry thích điều đó. Cho đến nay, Harry chẳng biết gì ngoài sự hỗn loạn trong cuộc sống của mình, vì vậy thật tuyệt khi có những ngày yên bình, tĩnh lặng.

Quá trình mang thai của Harry diễn ra khá suôn sẻ. Cậu ấy khỏe mạnh và con trai họ đang phát triển như bình thường. Điều duy nhất cậu ấy không thích là ốm nghén và đau đớn. Điều đó thật sự rất tệ. Nhưng việc có Cedric ở đó để thỏa mãn cơn thèm và xoa bóp vai đã giúp cậu ấy vượt qua.

Họ đã quyết định một cái tên mà họ thích cho con trai mình. Họ đã có khá nhiều cuộc tranh luận về nó. Một khả năng là Jason. Một khả năng khác là James cho bố của Harry. Cá nhân Cedric thích Colin. Vì vậy, họ đã thỏa hiệp và quyết định chọn James Colin Diggory.

Harry nóng lòng chờ đợi con trai mình đến. Cậu nóng lòng muốn cho con mình tuổi thơ hạnh phúc mà cậu chưa từng có. Và cậu nóng lòng để làm tất cả mọi thứ với Cedric bên cạnh. Cậu gần như đã quên rằng mình đang ở một thế giới khác, và đây không phải là cuộc sống thực của mình.
__________

Tối hôm đó, Harry và Cedric đã đi ngủ với câu "Anh yêu em" và những nụ hôn ngọt ngào như thường lệ. Khi Harry chìm vào giấc ngủ, cậu đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ rằng đây sẽ là đêm cuối cùng của cậu ở đây. Cậu cảm thấy buồn nhưng sâu thẳm trong lòng biết rằng đây chỉ là một giấc mơ và nó đã tồn tại như vậy suốt thời gian qua. Cậu chấp nhận sự thật này và nhắm mắt lại, chuẩn bị quay trở lại.

Đêm đó Harry ngủ rất sâu, giống như khi cậu mới thức dậy ở thế giới này. Cậu đang trong giấc ngủ yên bình, không bị ác mộng hay bất kỳ rắc rối nào quấy rầy. Nhưng đột nhiên giấc mơ của cậu tràn ngập hình ảnh rồng, đám đông reo hò và khuôn mặt tươi cười của Cedric. Cậu biết giờ cậu đã trở lại cuộc sống của mình, và cậu biết mình cần phải làm gì.

"Harry, bồ mau dậy đi! Chúng ta sắp vào lớp rồi và Nghiệm vụ đầu tiên sẽ bắt đầu trong vài giờ nữa." Cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên. Harry rên rỉ và lăn qua. Cậu cảm thấy người đó thúc vào mình. "Harry, nhanh nào. Bồ làm được mà!" Họ nói, và Harry mở mắt ra.

Quả nhiên, cậu đã trở lại ký túc xá nam ở tòa tháp Gryffindor, Ron đứng bên cạnh cậu, cười toe toét và thúc nhẹ vào cậu. "Bồ ấy kia rồi! ngôi sao vô địch!" Nó cười. Dean, Seamus và Neville đều vỗ tay mỉa mai khi Harry bắt đầu ngồi dậy và dụi mắt một cách mệt mỏi. "Ugh, mấy giờ rồi?" Harry hỏi, vẫn còn ngái ngủ.

"6 giờ sáng." Dean nói. "6 giờ sáng? Sao bồ lại bắt mình dậy sớm thế?" Harry càu nhàu. "Sớm ư? Bồ luôn dậy trước tụi mình mà Harry. Nhớ không?" Neville tỏ vẻ lo lắng. "Ừ, 6 giờ sáng chẳng là gì với bồ cả." Seamus nhận xét.

"Ồ đúng rồi, haha." Harry trả lời một cách miễn cưỡng.

"Bồ ổn chứ anh bạn? Dạo này bồ cư xử kỳ lạ lắm." Ron bình luận. "Ừ, mình ổn. Chỉ là hơi lo lắng thôi." Harry nói, hơi bực mình. Cậu cần nói chuyện với Cedric và tất cả những câu hỏi này đều không giúp ích gì.

"Này, nhìn thời gian đi, sao chúng ta không ra ngoài nhỉ?" Harry nhanh chóng đề nghị. Cậu vào phòng tắm và mặc quần áo thật nhanh, trong khi bạn bè nhìn cậu chằm chằm vì sốc. Cậu cầm lấy túi xách và chạy xuống cầu thang.

"Cuối cùng thì chuyện đó cũng xảy ra rồi." Dean nói một cách bí ẩn. "Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra vậy?" Seamus hỏi, vẻ bối rối.

"Harry cuối cùng cũng mất trí rồi."

"Ồ điều đó cũng có lý."

"Mình luôn nghĩ mọi chuyện sẽ dần dần tệ hơn." Neville nói đùa, trong khi Ron gật đầu đồng ý.
__________

Harry chạy qua các hành lang, điên cuồng quét mắt qua các nhóm học sinh để tìm Cedric. Cuối cùng cậu tìm thấy anh ở tiền sảnh, đang trò chuyện với bạn bè.

"Cedric!" Harry hét lên. "Ồ, chào em Harry." Cedric cười khúc khích. "Em thực sự đang nảy người lên đó, em lại ăn quá nhiều bánh mật mía à?"

"Cái gì? Không! Em cần nói chuyện với anh ngay bây giờ!" Harry vội vã. Cedric và bạn bè của anh há hốc mồm nhìn cậu. "Ừm, được rồi, sao chúng ta không đi tìm nơi khác nhỉ?" Anh gợi ý. "Vâng, nghe có vẻ là ý hay đấy!" Harry kéo anh đi.

Bạn bè của Cedric nhìn chằm chằm trong sự kinh ngạc. "Bồ có nghĩ rằng cuối cùng họ cũng đến được với nhau không?" Một cậu bé hỏi. "Ồ chắc chắn rồi, bồ có thấy Potter phấn khích thế nào không?" Cậu bé kia trả lời. Họ cười khúc khích.
__________

Sau khi chạy được vài phút, cuối cùng Harry cũng kéo được Cedric vào một phòng học trống.

"Harry, em có muốn giải thích vì sao lúc này em lại gấp gáp như vậy không?" Cedric nói trong khi thở hổn hển.

"Ồ đúng rồi, em xin lỗi." Harry nói, nắm chặt vết thương ở hông.

"Em cần nói với anh một điều thực sự quan trọng mà em đã muốn nói với anh kể từ lần đầu chúng ta gặp nhau nhưng em sợ rằng em sẽ làm hỏng mọi thứ. Nhưng rồi, em đã có một giấc mơ vào đêm qua và em biết rằng em phải nói với anh ngay bây giờ." Harry nói liên hồi.

"Harry, hít thở thật sâu và bình tĩnh lại. Anh đang nghe đây." Cedric trấn an anh.

"Được rồi, ừm, không có gì đâu. Cedric, em yêu anh và em phải lòng anh từ rất lâu. Em đã cảm thấy như vậy kể từ khi em bắt gặp anh trong trận đấu Quidditch đó. Em thực sự muốn ở bên anh nhưng em sẽ hiểu thôi nếu anh không muốn như vậy. Làm ơn đừng ghét em." Harry thậm chí không thể nhìn Cedric. Cậu đang chuẩn bị tinh thần cho việc bị từ chối.

"Oh Harry, anh không ghét em. Anh không bao giờ có thể ghét em. Thực ra anh cũng cần phải nói với em một điều. Ngày hôm đó tại Cúp Quidditch Thế giới, anh định nói với em rằng anh yêu em, nhưng bọn Tử thần Thực tử đã phá hỏng mất. Anh yêu em rất nhiều và anh cũng muốn ở bên em." Cedric thú nhận, nhẹ nhõm vì cuối cùng anh cũng có thể kể cho Harry mọi chuyện.

Harry cứng đờ một lúc. Cậu lặp lại trong đầu mọi điều Cedric đã nói, chỉ để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm. Khi đã hài lòng rằng mình không bị từ chối, cậu chạy đến Cedric và lao vào vòng tay anh, hoàn toàn vui mừng khôn xiết.

"Ôi tạ ơn Chúa! Em nghĩ chắc chắn là anh sẽ không cảm thấy như vậy. Nhưng em sẽ không trách anh nếu anh không cảm thấy như vậy-" Harry bị ngắt lời bởi cảm giác môi chạm vào môi cậu và bị nhấc bổng khỏi mặt đất.

Cedric đã bế Harry lên và hôn cậu thật sâu. Họ giữ nguyên tư thế này một lúc lâu. Khi họ tách ra, Cedric đặt Harry trở lại mặt đất và kiểm tra đồng hồ. Họ còn 20 phút để ăn sáng.

"Này người đẹp, chúng ta phải đi ngay thôi. Chúng ta cần nhiều năng lượng cho ngày hôm nay." Anh nắm lấy tay Harry và bắt đầu dẫn họ đến cửa.

"Ồ đúng rồi, CÁI ĐÓ." Harry nhớ lại Nhiệm vụ đầu tiên và đột nhiên lại lo lắng trở lại. "Nhìn anh này em yêu. Chúng ta sẽ ổn thôi. Chúng ta đã chuẩn bị cho nhiệm vụ này." Cedric tặng cậu một nụ hôn nhẹ lên trán, ngay trên vết sẹo của cậu.

"Sao em không kể cho anh nghe về giấc mơ mà em thấy khi nhiệm vụ kết thúc nhỉ?" Harry lập tức cảm thấy bình tĩnh hơn và cười. "Được rồi, em đoán là chúng ta sẽ đến 'Dreamland' sau!"

"Anh không thể chờ đợi được nữa ." Cedric nói và hôn Harry lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro