Phần I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Ai có thể ngờ rằng một một nữ diễn viên hạng ba nhỏ nhoi như tôi lại là thái phu nhân chứ, còn bí mật kết hôn trong nhiều năm.

Bên ngoài đều biết tôi có một người chồng bí ẩn.

Tôi chưa bao giờ tiết lộ chuyện này với bên ngoài vì anh ấy là thái tử gia Bắc Kinh, Lý Cảnh Phàm.

Gia tộc anh rất có thế lực, nếu công khai, vậy chẳng phải tôi sẽ bị người ta phỉ nhổ nói rằng dựa dẫm nhà chồng để đi lên sao.

Tôi muốn dùng chính khả năng của mình có được chỗ đứng vững chắc trong ngành giải trí.

Cư dân mạng bát quái, nói chồng tôi chỉ là kẻ bán cá ngoài chợ.

Nguyên nhân có lẽ là vì tấm hình tôi bị chụp trộm khi đi mua sắm cùng anh ấy.

Tôi rất kén ăn, lần đó anh cảm thấy ông chủ làm cá không sạch nên tự mình xắn tay áo giết cá.

Chỉ là khi ấy anh ăn mặc vô cùng giản dị. Vì thế một hiểu lầm xinh đẹp ra đời.

Tin đồn lan truyền như thế nhưng không ai trong chúng tôi đứng ra bác bỏ nó.

Gần đây Cảnh Phàm có một dự án ở nước ngoài và phải xa nhà những hai tháng.

Anh ấy sẽ không thể chăm sóc con gái nhỏ của chúng tôi.

Tôi bận công việc, thế nên anh thường xuyên ở nhà chăm sóc con bé.

Thực ra ở nhà không thiếu người trông trẻ nhưng anh cho rằng, bọn trẻ nên tự mình chăm sóc.

Con gái tôi rất dính chúng tôi nên tình cờ có một chương trình tạp kỹ dành cho cha mẹ và con cái nên tôi đã nhanh chóng nhận lời và xách con bé tới trường quay.

Vào ngày đầu tiên của chương trình, đạo diễn đã phỏng vấn con gái tôi trước ống kính.

"Cháu là tiểu Điềm Chúc sao? Thật đáng yêu! Ba ba của cháu không đến sao?"

Con bé ngơ ngác nhìn đạo diễn: "Con không phải Điềm Chúc."

Lúc này, một cậu bé ngồi bên cạnh nhanh chóng giơ tay:

"Chú đạo diễn, chú sai rồi, cháu mới là Điềm Chúc."

Đạo diễn mím môi xấu hổ: "Vậy bạn nhỏ, cháu tên Thiết Bảo phải không?"

Giọng điệu của đạo diễn đầy sự hoài nghi.

Con gái tôi quay đầu lại nhìn tôi, có chút không nói nên lời:

"Đúng vậy, cháu là Thiết Bảo."
Con bé cau mày thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

"Chú đạo diễn, chú tới phân tích một chút, chú cũng cho rằng cái tên Thiết Bảo quá mạnh mẽ, cô gái ngoan nào sẽ tên Thiết Bảo, chú nói trên thế giới có nhiều người có thể gọi là Bảo như vậy, làm sao có người đặt Thiết ở phía trước?"

Từ khi hiểu chuyển con bé đã vô cùng chán ghét cái tên này.

Thực ra tôi cũng không nghĩ muốn cái tên đó.

Như con bé đã nói, cô gái nào xuất thân từ gia đình tốt tên là Thiết Bảo?

Thiết Bảo là biệt danh do ba ba đặt cho con bé, anh nói hy vọng bảo bối nhỏ của chúng tôi sẽ cứng rắn như sắt.

Đúng vậy, Thiết Bảo tính tình bướng bỉnh, lại có chút cứng đầu, quả thực cứng như sắt.

Đạo diễn nghe con gái nói tên Thiết Bảo, ông sửng sốt một chút, sau đó lập tức giải quyết ổn thỏa:

"Tiểu Thiết Bảo, tên của cháu thật đặc biệt. Nghĩ kĩ thì, Thiết Bảo, nghe rất khỏe mạnh."

Thiết Bảo gật đầu: "Rất đặc biệt, hừ, trăm vạn người không có ai tên như vậy cả."

Đạo diễn bắt đầu hỏi ba Thiết Bảo đã đi đâu.

Mọi người trong giới đều biết tôi đã kết hôn nhiều năm, đây là lần đầu tiên tôi công khai đưa con gái mình tham gia một sự kiện, nếu đạo diễn có thể tra ra ba của Thiết Bảo là ai thì nhất định sẽ gây được đủ sự chú ý Cho chương trình.

Đạo diễn hỏi: "Tiểu Thiết Bảo, ba của cháu đâu, sao lại không tới?"

Thiết Bảo trợn mắt nhìn lại tôi, trong mắt lập tức rưng rưng nước mắt.

"Ba con mất rồi."

Lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp lập tức im lặng.

Tôi cũng sửng sốt quay sang con bé.

Còn chưa kịp phản ứng thì Thiết Bảo đã lau nước mắt rồi nói tiếp:

"Mẹ nói ba ba đi vắng, sẽ rất lâu mới về. Con biết, mẹ không dám nói cho con biết vì sợ con buồn."

"Kỳ thực con chỉ là còn nhỏ tuổi, không có ngốc. Con cái gì cũng biết, con cũng biết chết có ý nghĩa gì, nhưng không sao, con sẽ vui vẻ tiếp nhận, bởi vì chúng ta cuối cùng đều sẽ chết."

Thiết Bảo quay đầu nhìn tôi, đứng dậy chạy tới ôm lấy tôi.

"Mẹ, lần sau đừng lén lút khóc ở nhà. Mẹ không cần phải giả vờ mạnh mẽ trước mặt con. Mẹ cũng không cần phải giả vờ mạnh mẽ. Mặc dù ở nhà chỉ còn lại hai chúng ta, nhưng con sẽ chăm sóc tốt cho mẹ."

Không có a! Tôi há miếng muốn giải thích nhưng lời chưa kịp nói ra con bé đã ôm chặt lấy tôi khóc càng lúc càng to.

Tôi ôm vai Thiết Bảo, cố đẩy ra và giải thích với con bé rằng cha nó còn chưa chết, tôi đã khóc vì phải xa anh những mấy tháng, tôi có hơi buồn.

Nhưng con bé đã xúc động khóc rất nhiều, tôi đẩy nhẹ nó hai lần nhưng con bé ôm rất chặt.

Chẳng mấy chốc, quần áo của tôi đã ướt đẫm nước mắt của con bé.

2.

Đạo diễn lập tức hoảng sợ, mọi người trong trường quay đều đến an ủi tôi.

Mẹ của Điềm Chúc là Lý Tố Tố, trước đây chúng tôi hợp tác nhưng không giao tiếp nhiều nên chỉ coi là người quen .

Cô ấy bước tới trước và vỗ nhẹ vào vai tôi:

"Không ngờ cô cũng như tôi, trở thành mẹ đơn thân, nhưng không sao, nhìn cô xem, bao nhiêu năm nuôi con một mình, chẳng phải cô vẫn sống rất tốt sao?"

Tôi cố gắng giải thích nhưng họ chẳng thèm nghe.

Con của Lý Tố Tố, Điềm Chúc.

Khi mẹ cậu bé nói rằng chồng cô ấy đã mất, đôi mắt cậu mở to.

"Ba con cũng chết rồi? Mẹ, người lừa con, con không tin, người nhất định là muốn an ủi dì Đường Lê nên mới nói vậy."

Tôi đã gặp Điềm Chúc vài lần, cậu bé là một đứa trẻ hoạt ngôn và rất có tự chủ.

Một nhóm người lớn đang an ủi tôi, còn Điềm Chúc thì ngồi dưới đất tự lẩm bẩm không ngừng.

"Ba con chưa chết. Con chắc chắn không tin ông ấy đã chết. Hai người bất hoà. Nhưng không thể ảnh hướng tới bọn trẻ chúng con."

"Mẹ có thể không có chồng, có thể góa bụa, nhưng Điềm Chúc không thể sống thiếu ba, sao mẹ không thể tiếp tục gả đi? Mẹ, con nhìn thấy một anh trai đẹp trai tên Thẩm Sở trên TV, con rất hài lòng với anh ấy."

Mẹ Điềm Chúc nghe cậu bé nhắc tới tên Thẩm Sở thì cũng không thèm an ủi tôi, lập tức chạy tới bịt miệng Điềm Chúc.

Điềm Chúc cứ bị bịt miệng lẩm bẩm ở đó, còn Thiết Bảo thì càng lúc khóc càng to trong vòng tay tôi, hỗn loạn vô cùng.

"Mẹ, mẹ đừng lừa con, hôm đó con nhìn thấy chú bác sĩ tới nhà con, trong phòng tắm luôn có máu. Đừng giấu con, con đều biết tất cả rồi."

Làm sao con bé không nghĩ ra máu đó là của tôi.

Tại sao con bé không đoán luôn là tôi đã chết đi.

Thật phục rồi, đây chỉ là tin đồn mà thôi.

Tôi xoa đầu Thiết Bảo: "Bảo nhi, máu là của ta, bình thường thôi."

Thiết Bảo lắc đầu kịch liệt: "Mẹ, đừng lừa con, quần nhỏ ba giặt đều dính máu."

"Bảo bối, đó cũng là của mẹ."

Cô vẫn lắc đầu: "Ô ô ô, ba ba đáng thương của tôi, ông ấy mới bao nhiêu tuổi chứ, sao lại chết trẻ như vậy, con, một người tóc đen, lại tiễn một người tóc đen đi thì sao có thể chịu nổi. "

"Ba con thật sự không chết."

Tôi kiên nhẫn giải thích cho con bé.

Con nhóc cứng đầu vẫn không tin điều đó.

"Nếu ba con không có chuyện gì thì tại sao con lại phải tự mình ra ngoài kiếm tiền?"

Tôi thật sự nghe không nổi nữa, cưỡng bức bế con bé ra khỏi trường quay.

3.

Sau khi trở về nơi ở do tổ chương trình sắp xếp, con bé đã khóc một lúc lâu mới chịu nín.

Tôi muốn gọi cho Lý Cảnh Phàm, nhưng có lẽ anh ấy đang bận nên tôi vẫn chưa liên lạc được.

Mấy ngày này trên mạng tràn ngập tin đồn rằng tôi trải qua thăng trầm, kết hôn với một kẻ bán cá ngoài chợ và hắn đã chết khi còn rất trẻ.

Vài giờ sau, Lý Cảnh Phàm đăng trên blog của mình: [Anh ấy chưa chết, anh ấy đang ở nước ngoài, không phải trên thiên đường.]

Chắc anh bận lắm nên mới chỉ có thể nhắn tin cho tôi.

[Lê Bảo, em nói chuyện với Thiết Bảo đi, anh còn bận, lát nữa sẽ gọi lại sau.]

Tôi đọc nội dung WeChat và weibo cho Thiết Bảo.

Con bé lắc cái đầu nhỏ tỏ vẻ không tin:

"Không phải, đây chắc chắn là mẹ đăng nhập tài khoản của ba đăng lên"

Khá lắm, nói cái gì cũng không chịu tin tôi.

Nhưng buổi phát sóng trực tiếp vẫn phải diễn ra.

Chương trình tạp kỹ được phát trực tiếp tới khán giả.

Thiết Bảo nhất quyết cho rằng cha mình đã mất.

Tất cả là tại cái tên của con bé, ý chí này quá vững vàng, đúng là cứng như sắt.

Lý Cảnh Phàm vừa đăng xong weibo, weibo liền tê liệt.

Tuy rằng anh không phải là người trong cuộc nhưng mọi người trong giới Bắc Kinh đều biết thân phận của thái tử.

Ngày hôm sau, Thiết Bảo lại khóc trong chương trình.

"Ai, một đứa trẻ không có ba thật sự rất khổ, phải tự mình ra ngoài kiếm tiền."

Điềm Chúc cầm thìa chạy tới chỗ Thiết Bảo, nói: "Ta là người giỏi nhất quản lý việc kinh doanh của gia đình, ta sẽ dạy ngươi, mẹ ta cái gì cũng không trông cậy được."

Điềm Chúc được mẹ huấn luyện nấu ăn từ khi cậu còn nhỏ, giờ cậu bé đã có thể nấu những bữa ăn đơn giản, đồng thời cậu cũng rất ổn định về mặt cảm xúc, là một đứa trẻ rất ngoan.

Thiết Bảo gật gật đầu nhỏ: "Từ nay về sau chúng ta sẽ là anh em kết nghĩa, giúp đỡ lần nhau."

Điềm Chúc cũng gật đầu.

Thiết Bảo càng nghĩ càng thấy oan ức, lại bắt đầu khóc: "Ba ta thật đáng thương, ôi, ta còn chưa kịp báo hiếu với ông ấy, quên đi, tối nay chúng ta ăn sẽ ít hơn một bát cơm."

Thiết Bảo trước đây vốn không nói nhiều, sao lại đến show diễn lại hoàn toàn buông thả bản thân như vậy chứ.

Buổi tối, Lý Cảnh Phàm đột nhiên gọi điện cho tôi.

"Lê Bảo, sao gần đây con gái em có chút nổi loạn vậy?"

Lúc này Thiết Bảo đang nghiêm túc vẽ trong phòng ngủ, cửa vẫn để mở.

Tôi đứng ở cửa phòng ngủ của con bé và nhìn vào.

Nó đang vẽ một gia đình ba người đang vui vẻ hạnh phúc, sau khi vẽ được một lúc, lại đưa tay lau nước mắt.

Tôi nói, "Ừ, em đoán là con bé nhớ anh rất nhiều. Nói chuyện với nó nhé?"

Lý Cảnh Phàm còn chưa nói chuyện, đột nhiên có người gõ cửa.

Muộn thế này ai sẽ gõ cửa.

Tôi nhìn ra ngoài qua lỗ nhòm và thấy bóng lưng của một người đàn ông đang giơ điện thoại di động lên để gọi điện.

Giọng anh đột nhiên vang lên từ điện thoại của tôi: "Mở cửa."

Cảnh cửa vừa mở ra, anh ôm tôi, hôn lên trán tôi rồi lập tức quay người đi đến phòng Thiết Bảo.

Anh ngồi trên ghế nhìn Thiết Bảo ngơ ngác.

"Nào, tiếp tục khóc, khóc với ba nào."

Thiết Bảo ngơ ngác, mất một lúc mới bước từng bước nhỏ về phía tôi.

"Mẹ, mẹ lừa con?"

Lý Cảnh Phàm bất đắc dĩ thở dài: "Nếu con muốn có ba khác thì cứ nói thẳng với mẹ, mẹ con sẽ nghiêm túc cân nhắc."

Thiết Bảo ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi gật đầu: "Chà, đổi ba ba khác cho con cũng là chuyện nhỏ thôi."

Con bé mím môi, nhìn tôi với vẻ khó tin, rồi nhìn Lý Cảnh Phàm.

"Mẹ, mẹ sẽ không tìm kẻ mạo danh ba con vì quay phần tiếp theo chương trình phải không?"

Tôi thực sự không biết tại sao mạch não của Thiết Bảo lại kỳ lạ như vậy.

Ba con bé đang đứng trước mặt nhưng nó vẫn không chịu tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro