Phần II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Tôi bế con bé lên và đưa nó vào vòng tay của Lý Cảnh Phàm.

Con bé sợ đến mức không ngừng đá vào chân tôi: "Mẹ đừng để ba đưa con đi, con chỉ mới bốn tuổi mà thôi. Mẹ ơi, mẹ muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?" ?"

Lý Cảnh Phàm một tay đỡ Thiết Bảo lại để con bé khỏi ngã, tay kia cản không cho nó đá mạnh vào chân tôi.

"Trên cổ con có một quả bóng bay, dùng để thổi nó bay lên phải không?"

Thiết Bảo sờ sờ đỉnh đầu, thắc mắc: "Không có bong bóng, trên đầu con có bong bóng à?"

Lý Cảnh Phàm tức giận gần như không nói nên lời, nhưng con gái anh, anh chỉ có thể chiều chuộng.

Tôi mỉm cười nói với Thiết Bảo: "Không phải trên đầu con có bóng bay đâu, ba ba của con nói đầu con là một quả bóng bay."

Thiết Bảo càng khó hiểu hơn.

"Ba nói con không có đầu óc."

Sau đó cô khó tin quay đầu lại nhìn Lý Cảnh Phàm:

"Ba, người có ý đó?"

Lý Cảnh Phàm gật đầu:

"Nói cho ba ba biết, ba ba làm sao có thể chứng minh với con ta chưa chết?"

Cô ngẩng đầu suy nghĩ một lúc rồi chỉ vào đùi Lý Cảnh Phàm:

"Con nhớ ba từng chảy máu ở dưới đó, để mẹ con kiểm tra được không."

Tôi lặng lẽ liếc nhìn sang chiếc máy ảnh đang quay phim chúng tôi.

Đây là điều khó tránh khỏi, mặc dù trong phòng không có người, nhưng phía sau camera lại có rất nhiều người đang theo dõi.

Tai Lý Cảnh Phàm bỗng nhiên đỏ bừng.

Anh ấy liếc nhìn tôi, ngượng ngùng quay đầu lại, ôm Thiết Bảo và nói: "Bảo bảo, ngoan đi, đừng nói lung tung."

Thiết Bảo gãi đầu: "Ba, người do dự, người sợ, người thật sự có bệnh sao? Mấy ngày một lần người giặt quần nhỏ dính máu, nhất định là bệnh nặng."

Lý Cảnh Phàm đặt con bé xuống đất, không muốn nói với nó một lời.

Anh dựa sát vào tôi: "Lê Bảo, anh không muốn đứa con gái này nữa."

Tôi xoa đầu Thiết Bảo: "May mắn người con bé khóc không phải là em, nó vẫn là đứa con ngoan của em."

Tôi và Lý Cảnh Phàm về nhà đi ngủ, bỏ lại Thiết Bảo một mình ở phòng khách hoài nghi nhân sinh.

Buổi tối khi đi ngủ, tổ chương trình cho phép chúng tôi tắt camera.

Sau khoảng một giờ, Thiết Bảo đập mạnh vào cửa phòng chúng tôi một tiếng bang bang bang bang, như dùng một miếng sắt đập cửa.

Chúng tôi sợ con bé vào làm phiền nên đã khóa cửa lại.

Nó đập phá và khóc: "Mẹ ơi, ra ngoài nhanh lên."

Tôi và Lý Cảnh Phàm đều tưởng có chuyện gì nghiêm trọng nên chúng tôi gần như chạy ra khỏi giường và mở cửa.

Đến cửa, Thiết Bảo khóc đến chảy nước mắt.

Khi nhìn thấy tôi, con bé lao mình vào vòng tay tôi.

"Hãy nói với con, con vẫn không tin, hãy nói với con sự thật đi, mẹ một mình đưa con tham gia tạp kĩ, là muốn để lại cho hai chúng ta kỉ niệm đẹp đúng không"

"Mẹ, đều là lỗi của con, trước đây con không ngoan ngoãn, sau này con cũng sẽ ngoan ngoãn, cả ngày nay mẹ nói con cũng sẽ như vậy."

Tôi cau mày nghi hoặc nhìn Lý Cảnh Phàm, Lý Cảnh Phàm bất lực nhún vai.

Anh ấy nhặt chiếc máy tính bảng mà Thiết Bảo ném xuống đất, nhìn nó hai lần rồi chĩa màn hình về phía tôi.

Trên đây là video đã được chỉnh sửa về buổi phát sóng trực tiếp của chúng tôi.

Không biết tại sao cô ấy không trực tiếp xem buổi phát sóng trực tiếp mà xem video đã chỉnh sửa thứ hai.

Rất nhiều người có thiện chí ở khu bình luận đã gửi giọng nói nhắc nhở Thiết Bảo: "Thiết Bảo, là mẹ em đang chảy máu, em nhận nhầm người rồi."

Ai trên đời lại tốt bụng như vậy, sợ con bé không hiểu văn bản mới phát ra một giọng nói đặc biệt.

Nếu bạn hỏi tôi thời đại phát triển có gì không tốt, thì m* nó chức năng bình luận bằng giọng là cái quỷ gì?

Tôi đẩy Thiết Bảo, nhưng con bé ôm tôi cứng ngắc đẩy không ra nên tôi để con bé ôm.

"Thiết Bảo, đừng khóc nữa có được không?"

Thiết Bảo lắc đầu, lau nước mắt khắp áo tôi.

"Con rất buồn, con không thể kiểm soát được bản thân mình."

"Không phải chúng ta nói một con sẽ không bao giờ nói hai sao? Học hư rồi?"

Con bé lại lắc đầu.

Tôi thực sự không thể làm gì được: "Tại sao, gia đình chúng ta nhất định phải có người ra đi sao?"

Cô bé nức nở: "Con không muốn, sao cuộc đời con vất vả thế, con mới bốn tuổi mà sắp mồ côi cha mẹ".

Thôi nào, con bé hết hy vọng rồi.

"Hãy khóc đi, ta không thể chết, ba con cũng không thể, nhưng nếu con lại khóc, ta không đảm bảo sẽ không đánh con."

Sau đó con ngẩng đầu lên nhìn tôi với đôi mắt rưng rưng:

"Mẹ ơi, nếu đánh con mà mẹ thấy dễ chịu hơn thì cứ đánh con đi".

Tôi chỉ vào Lý Cảnh Phàm: "Con yêu, nhìn ba con đi, con khóc vì ông ấy, ông ấy sẽ không đánh con. Nếu con khóc vì mẹ, ông ấy thực sự sẽ đánh con đấy."

Thiết Bảo lúc này mới ngừng rơi nước mắt, quay người lại liền nhìn thấy Lý Cảnh Phàm sắc mặt tối sầm đến mức có thể nghiến răng nghiến lợi.

Con nhóc rùng mình và trốn đằng sau tôi.

Lý Cảnh Phàm bình thường rất tốt tính và ôn hoà, nhưng dù sao anh ấy cũng xuất thân từ một gia đình lớn ở Bắc Kinh.

Tôi đã luyện tập rất nhiều pha nguy hiểm thay đổi khuôn mặt, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đen sì của anh ấy, tôi còn hơi sợ hãi chứ đừng nói đến Thiết Bảo.

Thiết Bảo kéo quần áo của tôi, thấp giọng hỏi: "Hai người thực sự không sao chứ?"

Tôi gật đầu nghiêm túc và con bé cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng Lý Cảnh Phàm vẫn có vẻ rất nghiêm túc.

Anh ấy thực sự diễn rất sâu a.

Tôi bước tới đấm cho anh một cái: "Đừng có tự lừa mình, anh làm em sợ đấy."

Lúc này anh mới khôi phục lại vẻ mặt tươi cười, bế Thiết Bảo lên giường.

5.

Chúng tôi phải mất rất lâu mới có thể nói chuyện nghiêm túc với bạn nhỏ Thiết về hiện tượng kinh nguyệt của con gái.

Mặc dù không biết con bé có hiểu hay không nhưng việc giáo dục giới tính sớm cũng không có gì sai.

Thiết Bảo chăm chú lắng nghe, cuối cùng tin rằng tôi và cha con bé sẽ không chết.

Nhóc con đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi chăn và chạm vào tay tôi.

"Nhưng mẹ ơi, điều đó không công bằng chút nào."

Tôi gật đầu: "Ừ, nhìn ba đi."

Nói xong giơ chân đá Lý Cảnh Phàm.

"Hắn chẳng cần chịu đựng nỗi đau sinh con."

Anh ấy bị tôi đá, sau đó liền lôi kéo tay tôi càm ràm.

"Nhưng chính anh mới là người mắc chứng trầm cảm sau sinh mà".

Sau khi sinh con, tôi bắt đầu điều chỉnh cơ thể và chuẩn bị sớm quay trở lại diễn xuất.

Để một nữ diễn viên có được chỗ đứng vững chắc trong làng giải trí không phải dễ, nếu sau khi sinh con nghỉ ngơi một thời gian, khi trở lại có thể sẽ không nhận được kịch bản tốt.

Vì vậy tôi phải phục hồi cơ thể của mình càng nhanh càng tốt.

Lý Cảnh Phàm không muốn tôi đi làm sớm như vậy, anh ấy lo cơ thể tôi không theo kịp.

Nhưng anh ấy biết tầm quan trọng của sự nghiệp của tôi đối với tôi, và anh cũng biết rằng thời kỳ thăng hoa của một nữ diễn viên thực ra rất ngắn nên anh ấy không ngăn cản tôi.

Anh làm việc ở công ty của gia đình nên có nhiều thời gian hơn nên ở nhà chăm con.

Anh không tin tưởng người ngoài chăm sóc con nên cuộc sống hàng ngày của Thiết Bảo đều do một mình anh quản lí.

Thiết Bảo khi còn nhỏ rất rắc rối, anh thường xuyên suy sụp, từng cảm thấy chán nản sau khi chăm con.

Tôi sờ lên mặt anh: "Cảm ơn anh đã vất vả, sau này Thiết Bảo nhất định sẽ yêu thương anh hơn."

Anh hừ lạnh: "Được rồi, tiểu Thiết Bảo, trong đám tang của ba, con phải khóc to hơn nữa. Nếu không lớn hơn vừa rồi, ta sẽ bò ra khỏi quan tài."

Thiết Bảo lắc đầu: "Con không có ý đó."

Con bé có chút lo lắng, đứng dậy bịt miệng Lý Cảnh Phàm.

"Thường thì ba giặt đồ nhỏ cho mẹ chứ không phải cho con. Thật không công bằng."

Tôi giật giật khóe miệng, muốn nói nhưng suy nghĩ hồi lâu nhưng không nói được gì.

Ở nhà, chúng tôi đều dạy Thiết Bảo làm việc riêng của mình.
Nhưng tôi thực sự lười biếng nên tất cả công việc của tôi đều do Lý Cảnh Phàm làm.

Lý Cảnh Phàm nắm lấy tay Thiết Bảo, cẩn thận suy nghĩ một lát rồi nói: "Việc này dễ giải quyết, sau này chúng ta cùng phục vụ mẹ con có công bằng không?"

Thiết Bảo nằm trên giường khóc nức nở: "Con cũng muốn kết hôn."

6.

Thiết Bảo nói được làm được, ngày hôm sau con bé công khai cầu hôn Điềm Chúc.

Mọi chuyện bắt đầu khi các gia đình cùng nhau nấu cơm.

Ở nhà, tôi không cần nấu, Lý Cảnh Phàm, thái tử gia Bắc Kinh mới là người nấu cơm.

Về phần nhà Lý Tố Tố, cô ấy còn lười hơn tôi.

Thế là mọi gánh nặng của gia đình đều đổ lên vai một mình Điềm Chúc.

Điềm Chúc là người đàn ông chững chạc nhất, quản lí giao cho cậu nhóc trách nhiệm giữ điện thoại di động.

Lý Tố Tố đưa cho Điềm Chúc điện thoại di động của cô ấy.

Kết quả là sau khi tiểu Điềm Chúc bị lạc, cậu bé lập tức gọi cho ngôi sao điện ảnh Thẩm Sở, mở miệng liền gọi ba ba.

Tôi ngồi cạnh Lý Tố Tố, ăn dưa vui vẻ, sắc mặt cô ấy tối sầm.

Không thể không nói, khuôn mặt đen đủi của cô ấy lúc này quả thực có thể so sánh với Lý Cảnh Phàm.

Và họ có cùng một họ, tôi nghi ngờ rằng họ là anh chị em cùng cha khác mẹ.

Sau đó Điềm Chúc liền có cha.

Điềm Chúc phải một mình nấu bữa ăn cho ba người, ngày nào cũng phàn nàn không ngừng.

Lần nấu ăn này được giao cho bốn gia đình.

Ở những gia đình khác, người lớn nấu ăn, chỉ có nhà Lý Tố Tố là Điềm Chúc phải tự thân vận động.

Vừa xào rau, vừa lẩm bẩm:

"Trời ơi, cuộc đời của con thật khốn khổ. Nửa đời trước là gia đình đơn thân, nửa sau là một gia đình khỏe mạnh, đôi vai bé nhỏ phải gánh vác hai kẻ lười biếng."

Lý Tố Tố liếc nhìn Điềm Chúc, có chút không nói nên lời: "Im đi, nước bọt của con đang phun vào rau rồi."

Điềm Chúc mím môi nhìn ba ba.

Ba cậu bé bận cắt trái cây cho Lý Tố Tô không thể để ý đến cậu.

Thấy không có người để ý tới mình, tiểu Thiết Bảo rất buồn bực.

Lúc này, Thiết Bảo ngừng đánh Lý Cảnh Phàm, vội vàng lao tới chỗ Điềm Chúc.

"Điềm Điềm, ngươi vừa mới nói trên vai có hai con bọ lớn lười biếng, con bọ này hẳn là không nặng đi"

Điềm Chúc gật đầu, lấy một miếng táo cắt lát từ đĩa trái cây của Lý Tố Tố đưa cho Thiết Bảo.

"Không sao đâu, đôi vai nhỏ của ta có rất khoẻ, ta có thể gánh được."

Thiết Bảo nuốt một ngụm táo: "Vậy ngươi mang thêm một người nữa cũng được phải không."

Điềm Chúc sửng sốt một chút, nhìn Thiết Bảo, rồi nhìn Lý Cảnh Phàm đang nấu ăn, cuối cùng lại chuyển sự chú ý sang tôi, người đang không làm gì cả.

"Ngươi không muốn dì Đường Lệ? Còn muốn ta gánh vác cả dì Đường Lệ sao?"

Thiết Bảo liếc nhìn tôi, thở dài: "Cái gì, bọn họ không cần ta nữa, hay là ngươi cũng vác ta trên vai."

Điềm Chúc nhìn con bé, lắc đầu ngập ngừng:

"Ta không thể chịu đựng được nữa."

Thiết Bảo dù bực bội cũng không nản lòng, liền cầm một chiếc ghế nhỏ, ngồi bên chén Điềm Chúc.

Lý Cảnh Phàm nhìn Thiết Bảo với vẻ mặt nhẹ nhõm hiếm thấy.

"Ta vừa mới từ Điềm Chúc ca ca của con học được rất nhiều, sau này nếu như con có thể nấu ăn, ta cùng mẹ con chờ ăn."

Thiết Bảo liếc nhìn Lý Cảnh Phàm, không để ý tới hắn.

Sau đó nhìn chằm chằm vào đồ ăn của Điềm Chúc bằng đôi mắt như sao:

"Oa, Điềm Điềm, đồ dùng nhà bếp của ngươi nhìn ngon quá, nấu chắc chắn sẽ ngon lắm."

"Oa, Điềm Điềm, ngươi vung thìa cao như vậy, món ăn làm như thế này nhất định rất ngon."

"Oa, Điềm Điềm, ngươi nấu cơm mà lại lau bếp, nhất định phải rất sạch sẽ."

"Ồ, Điềm Điềm ngươi..."

Tiểu Điềm Chúc giơ tay chặn cú rắm cầu vồng* của Thiết Bảo.

*(彩虹屁: ngôn ngữ mạng, dịch thô là "cái rắm cầu vồng, thường dùng để chỉ những người hâm mộ thổi phồng khoa trương về thần tượng của mình, toàn là ưu điểm dù có thả rắm cũng như cầu vồng)

"Chị Thiết Bảo, chị muốn gì, chị có thể gọi đồ ăn, em sẽ làm cho chị."

Thiết Bảo trên mặt tràn đầy vui mừng: "Điềm Chúc, ta muốn cưới ngươi, không muốn một mình làm việc nhà."

Điềm Chúc nghe được nửa câu đầu thì nhìn Thiết Bảo một cách đắc ý, nhưng khi nghe đến nửa câu sau thì liền lập tức suy sụp.

"Thiết Bảo, đừng hòng cưới được tôi, một mình ta phục vụ hai người bọn họ chán lắm rồi, cả đời này ta sẽ không bao giờ yêu ai nữa."

Điềm Chúc nói xong, cậu bé sờ sờ cái trán như cụ non, sau đó lắc đầu, vẻ mặt chán nản.

Như một quả bóng xì hơi, Thiết Bảo di chuyển chiếc ghế đến cọ sát vào người Lý Cảnh Phàm.

Điềm Chúc nhìn thấy con bé buồn bã, liền gọi nó dừng lại:

"Nhưng ta có cách."

Ánh mắt Thiết Bảo lập tức sáng lên.

Điềm Chúc nói: "Cha mẹ ta sẽ sớm sinh em trai. Khi em trai ra đời, ta sẽ huấn luyện nó làm việc nhà, sau đó nó sẽ gánh vác một mình ngươi, chắc chắn sẽ không mệt."

Thiết Bảo suy nghĩ một chút, cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện được, liền trịnh trọng gật đầu: "Được, hôm nay ta sẽ cùng em trai của ngươi lập hôn ước."

Lý Cảnh Phàm gõ cửa bếp khi nghe thấy câu nói: "Tiểu Thiết, đừng làm trâu già gặm cỏ non, em trai nó còn chưa ra đời."

Thiết Bảo bĩu môi nhìn Lý Cảnh Phàm: "Còn cần người quản"

Sau đó tiếp tục dùng ánh mắt như sao nhìn tiểu Điềm Chúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro