Chap 3: Hiện thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Lâm Chiêu Lan chuẩm bị rời giường bỗng điện thoại kêu lên.Cô mệt mỏi nhấc máy.

-”Alo..ai vậy?”

-”Cô là  Uyên Nhi?”
Mang chất giọng lạnh lùng, một giọng nam gọi tên cô với bao suy tư. Tuy là câu hỏi nghi vấn lại chứa sự chắc chắn làm người khác muốn tin tưởng. Nhưng là cái tên Uyên Nhi đó đã trôi vào dĩ vãn nay sao có người nhận ra

-”Không nói.... À phải là Chiêu Lan mới đúng” Thấy cô không trả lời người đàn ông đó không tỏ ra nóng vội nhưng khi nói đến hai từ "Chiêu Lan" lại có gì đó trào phúng hay hơn là thương hại.
- " Là sao" Mãi một hồi cô mới nhút nhát bật ra lời nói

-”Nếu muốn biết chuyện xưa xảy ra của cha nuôi cô và cha ruột của cô thì đúng mười một giờ trưa có mặt tại nhà kho sau cổng trường 10m”

-”Chuyện xưa..?”

-”Đúng, mười một giờ không gặp không về”-Nói rồi người đàn ông tắt phụt máy đi.

Chiêu Lan đang hoang mang không hiểu chuyện gì thì vú Dung gõ cửa.

-”Tiểu thư,dậy thôi hôm nay cô phải đến trường đó.”

-”Được,con dậy rồi.Vú xuống trước đi.” 

Chiêu Lan bước xuống giường,đánh răng,trang điểm rồi mặc đồng phục vào.

Bước xuống cầu thang người đầu tiên cô thấy là cha nuôi.Anh đang ngồi trên sofa đọc báo, có lẽ sau 5 năm xa lánh giờ đây anh muốn yên ổn. Chỉ là xin chút thời gian để bình yên mà thật khó. bỗng lời người đàn ông hiện lên trong tâm trí cô.Cha nuôi và cha ruột của cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì?Ngay cả cha ruột cô cũng chưa từng gặp mặt.Cô thật sự rất tò mò...

-”Chiêu Lan ,con xuống rồi thì ngồi vào ăn sáng đi”-Giọng cha nuôi khàn khàn kéo cô về hiện tại.

-”Dạ..”-cô trả lời.

Ngồi đối diện anh ,cô máy móc cầm cốc sữa lên nhắm mắt uống một hơi.Cô rất ghét vị của sữa nhưng cha nuôi luôn ép cô phải uống nó,bởi nó tốt cho sức khoẻ nhưng cô chỉ thấy nó ngọt lịm.

-”Con uống xong rồi..con đi học đây”-cô đứng dậy.

-”Ừ”-anh trả lời.

Ngồi vào xe,cô rất mong thời gian trôi qua nhanh hơn để được biết thêm về chuyện của cha nuôi.

Đến trường,cô cũng ngồi không chả học hành gì vì cô đâu còn tâm trí,chỉ muốn nó trôi qua nhanh hơn.

Rốt cuộc đồng hồ cũng điểm mười một giờ.Cô thu dọn sách vở rồi chạy như bay đến nhà kho sau trường.Cô gọi vào số máy sáng nay thì đằng sau phát ra tiếng nói.

-”Cô là Lâm Chiêu Lan?”

Cô quay lại thì thấy một khuôn mặt tuấn tú với chiều cao lí tưởng.
-”Phải...?” Cô rụt rè muốn hỏi nhưng người đàn ông không kịp chờ cô đã gặt lời

-”Tôi là Hắc Vương Khải.Người đã gọi cô sáng nay.Bây giờ cô có muốn biêt chuyện cha nuôi của cô không?”-anh ta dướn mày hỏi cô.

-”Tôi muốn biết”-cô thành thật trả lời.

..........
Tiếng mưa rơi xóa nhòe bao kí ức, bao dấu chân của người ra đi. Nhưng sự thật đau lòng luôn khắc khoải trong tim, giây phút cho đi tâm trí, bỏ ra tình thương là lúc ta chấp nhận mặn chát theo gió nhẹ nhàng  cuốn vào lòng để rồi tất cả chỉ là lời nói dối sâu sắc, một vở kịch diễn sâu lừa gạt ta mà thôi.

Câu chuyện xưa của cha nuôi cùng cha ruột cô  tựa như một hố sâu chứa đầy nước mắt. Cô muốn  cái hố đó được lấp đầy bởi cát bụi thời gian. Nhưng là 10 năm rồi anh vẫn tâm mang, vẫn nặng giông tố, vẫn muốn cô khổ đau.  Bây giờ người mà cô mong muốn được gặp nhất là cha nuôi.Cô muốn nói với hắn,những điều tốt đẹp hắn làm cho cô trong 5 năm qua là thật hay giả?Những cái ôm trong trời mưa,trong đêm tối là thật hay giả.Cô muốn hỏi hắn với tư cách là Uyển Nhi chứ không phải tư cách con gái với cái tên Chiêu Lan mang nhiều cay đắng kia.

Cô mặc cho nước mưa dội vào người,mặc cho cái lạnh hắt vào thân thể mong manh.Bước đi về cái mà cô gọi là nhà.Nghĩ đến đây,cô cười to lên.Thật nực cười..cái nhà đó có thể sẽ là địa ngục ngay bây giờ.

Bước vào cánh cổng to lớn,hình ảnh làm cô đau lòng nhất là cha nuôi với bộ mặt lo lắng,chạy ra ôm chặt cô vào lòng.

-”Chiêu Lan,con đã đi đâu?Có biết ta lo lắng lắm không?Còn nữa,trời mưa sau lại không chờ tài xế đến đón.Người con ướt hết rồi,sẽ cảm lạnh.Mau vào thôi.” 

Nghe những lời cha nuôi nói,cô bỗng bật cười lớn.Mặc dù cười rất to những chẳng hiểu vì sao nước mắt cứ tuôn ra.

-”Anh tại sao lại lo lắng cho tôi?Không phải anh nên bỏ mặc tôi,bỏ mặc tôi chết sao?”-cô khẽ ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn hắn,mong muốn một câu trả lời.

-”Là ai nói với em”-Hắn khôi phục lại vẻ băng lãnh,lạnh lùng hỏi.

-”Là tôi tự biết.Sao hả..?Nếu tôi không biết thì chẳng phải sống trong hạnh phúc mà biến địa ngục ngay tức khắc sao?”

-”Được,nếu em đã rõ thì mau làm trọn nhiệm vụ báo hiếu cho cha mẹ đi?Làm cho tôi xoá mọi kí ức đó đi nào?”-Tay hắn nâng cằm cô lên,môi mỏng nhếch khẽ lên.

-”Anh..rất hận tôi sao”-cô nước mắt lưng tròng nhìn hắn, lời nói màng chút thản nhiên lại ẩn chứa bao chút tang thương. Có gì đau khổ hơn sự mơ mộng của tuổi thanh xuân tươi đẹp thật ra chỉ là chút bùn tanh bẩn thỉu làm vấy lên tâm hồn trong sáng. Nụ cười đó thật đắng, thật đau.

-”Đúng vậy,năm đó không phải tại cha cô thì chuyện đó sẽ không xảy ra .Em có thể mang lại cho tôi những gì?Em chỉ có thể có cái tên Chiêu Lan.Nói trắng ra thì em chỉ là một con rối mà thôi”-bàn tay nắm cằm cô thật mạnh.

-”A..đau.Thả..tôi ra”-cô nhíu mày,muốn đẩy hắn ra nhưng không được,vì hắn rất khoẻ mạnh.

-”Hừ..có chút thế này thôi mà cũng kêu đau.Em yên tâm,những năm tháng về sau của em còn đau hơn nữa kìa.Tôi vốn muốn cho em thêm thời gian hạnh phúc,chưa muốn trả thù nhưng hôm nay em đã biết,vậy thì thực hiện thôi.”

Nói rồi hắn kéo tóc cô đi trong bao nỗi sợ hãi,lo âu của người làm.Cậu chủ rõ ràng không muốn làm tiểu thư đau,vừa nãy lúc không thấy tiểu thư trở lại thì nổi điên,sai người tìm kiếm khắp nơi.Vậy mà bây giờ..haizz.Vú Dung thở dài,trong lòng thầm mong tiểu thư an lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro