Chap 5: Mờ ảo trong căn phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãnh Tử Sâm thô lỗ đóng sầm cánh cửa lại, liền khẩn trương thả Tâm Hinh xuống giường lớn.

Hai cánh tay bé nhỏ liên tục đập mạnh vào vai hắn, miệng nhỏ không ngừng kêu la:

"Cha nuôi, thả…thả con ra "

Còn hắn, không nhanh không chậm, nhàn nhã dùng lực dồn Tâm Hinh vào góc giường. Bàn tay to lớn kẹp chặt 2 tay của cô. Động tác vô cùng tao nhã.

Đôi môi khẽ nhếch lên cười tà mị. Ánh mắt chứa đầy dục vọng mạnh mẽ. Nhưng lại ôn nhu, chăm chú nhìn người dưới thân.

Hắn cúi người, cả cơ thể to lớn đè lên Tâm Hinh. Đôi môi đặt xuống, nhẹ nhàng như sợi khói vờn quanh, sau đó, tăng lực mạnh dần lên, khẽ cắn lên đôi môi anh đào ấy.

Tâm Hinh dường như đã đánh rơi 1 phần lý trí, hô hấp bắt đầu loạn nhịp. Ngực đập " thình thịch ", như muốn nhảy vọt ra ngoài.

Lúc này, 1 giọt, 2 giọt nước mắt khẽ rơi xuống, tựa như dòng suối trong vắt chảy ra, đập thẳng vào đôi mắt thâm trầm của Lãnh Tử Sâm. Hắn khẽ nhíu mày, nhưng lực ở cánh môi không giảm, mà ngày càng mạnh mẽ hơn.

Bàn tay lạnh lẽo khẽ lướt qua gò má đang ửng hồng kia, sau đó lại lướt xuống vùng cổ trắng nõn. Vờn nhè nhẹ, nhưng lại làm Tâm Hinh run rẩy không thôi, vội há miệng thở dốc.

Nhân đó, hắn đưa tay ghì nhẹ cằm nàng, cái lưỡi dẻo nhanh chóng cuốn lấy lưỡi đinh hương của Tâm Hinh. Ra sức khuấy đảo bên trong khoang miệng.

Nụ hôn triền miên được 1 khoảng thời gian dài, hắn mới lưu luyến rời khỏi môi cô.

Tâm Hinh vội đưa tay lên chùi cái miệng nhỏ, chùi qua chùi lại nhằm tẩy đi dư vị của hắn. Khuôn mặt bất thần như không tin được chính ba nuôi lại làm loại chuyện này với mình.

Ba nuôi, ông ấy đã cướp đi nụ hôn đầu của cô.

Y phục trên người đã sớm nhăn lại, thân váy bị kéo lên khá cao, làm lộ đôi chân trắng chói mắt.

Mà cổ áo, cũng đã sớm bị kéo xuống phân nửa, những gì cần che dấu cũng mập mờ lộ ra.

Mắt phượng long lanh ướt át, môi bị hôn đến đỏ hồng lên, mái tóc hơi rối, thả bồng bềnh trước ngực.

Tình cảnh thật ái muội, Tâm Hinh không biết rằng, dáng vẻ này của cô, lại rất có sức hấp dẫn người đàn ông trước mặt.

Lãnh Tử Sâm, hắn đứng lên, cao ngạo nhìn xuống. Yết hầu chuyển động lên xuống không ngừng. Tầm mắt đã dời đến phần ngực đang nhấp nhô sau lớp vải mỏng.

Bé con của hắn, thật rất mê người. Tiếc là đây chưa phải lúc để biến Hinh nhi từ thiếu nữ thành đàn bà.

Lại đưa tay chạm lên mặt Tâm Hinh, lướt thật nhẹ nhàng

" Hinh nhi, ngoan ở đây chờ ta ". Giọng đã sớm khàn khàn, như đang kìm nén điều gì đó.  Sau đó nhanh chóng di chuyển đến phòng tắm.

Tiếng nước chảy nhanh chóng truyền ra, mà xen lẫn tiếng nước chảy, lại là những âm thanh khổ sở rên rỉ. Nhưng lại dễ nhận ra, đó là âm thanh tràn đầy khoái cảm dục vọng.

Tâm Hinh đỏ mặt, không nghĩ ngợi gì nữa, vội nhân cơ hội này trốn về phòng. Nhưng, tên cáo già kia đã khóa cửa phòng từ lúc nào rồi.  Cô vô lực nhanh chóng tìm 1 góc khuất để trốn. 2 tay ôm chặt lấy đầu gối, đầu óc chỉ nghĩ đến cảnh hôn táo bạo lúc nãy.

A, thật chết tiệt.

1 lúc sau, hắn mang thân hình cao to của mình bước ra ngoài. Trên cơ thể còn đọng lại những giọt nước, nước từ mái tóc bạc chảy xuống. Dưới ánh đèn mờ này, cơ thể hắn dường như lung linh phát sáng.

Nhưng hiện tại, hắn chỉ quấn mỗi cái khăn tắm ngang hông, hờ hững đến nỗi, cái khăn như muốn rơi xuống, sẽ lộ những cái không nên thấy.

Tên sói già này định dụ dỗ thỏ con đây mà.

Đảo đôi mắt sắc lẹm quanh phòng, trán khẽ nhăn lại, nữ nhân tinh nghịch kia lại chạy đi đâu rồi. Hắn bất lực cười nhẹ, nhưng cũng nhanh hơn đi tìm Tâm Hinh.

Thì ra, nàng trốn ở dưới gầm bàn làm việc của hắn, ngồi ngây ngốc như 1 đứa trẻ con.  Hắn vươn cánh tay ra chộp lấy cơ thể bé nhỏ ấy, dùng 1 ít lực đầu tay kéo cô ra khỏi nơi chật chội.

" Tại sao lại không nghe lời như vậy ? " .  Giọng nói có vẻ bớt khàn hơn, nhưng lại lạnh lùng không đỡ được.

Tâm Hinh đã sớm sợ hãi mà run rẩy không thôi, giờ phút này đến hô hấp còn khó khăn, nói gì đến việc trả lời hắn.

Bộ dạng sợ sệt của cô, làm đáy lòng hắn có chút thỏa mãn, nhưng bộ mặt vẫn trưng ra sự lạnh lùng vốn có

" Có phải lại muốn bị phạt nữa không? "

Lời nói này quả nhiên rất có tác dụng, Tâm Hinh liều mạng ra sức lắc đầu không ngừng.

" Hinh nhi, con là hậu duệ của Lãnh gia. Là com gái của Lãnh Tử Sâm ta, nhất định phải là 1 tiểu thư được dạy dỗ 1 cách tốt nhất. Chậc chậc".  Hắn khẽ cười, sự lạnh lẽo đã biếm đâu mất, chỉ còn dáng vẻ bỡn cợt thiếu đứng đắn hiếm thấy

Rồi lấy giấy bút ra, cao giọng nói:" Đây là gia quy Lãnh gia, Hinh nhi ngoan, chép phạt cái này. Đến khi mặt trời mọc con sẽ được nghỉ ngơi "

Lòng Tâm Hinh chợt chấn động nặng nề. Đùa sao?  Đã là 1h sáng rồi, vả lại cũng rất buồn ngủ a.

Cái miệng nhỏ lại bắt đầu 1 màn cầu xin, rên rỉ ỉ ôi, nhưng tay lại không cam tâm bắt đầu chép từng dòng 1.

" Cha nuôi, con thật sự đã biết lỗi, con muốn đi ngủ a"

" Cha nuôi, mỏi tay quá "

" Thôi con không chép nữa đâu "

Nhưng

" Nếu con không ngoan 1 lần nữa. Ta không ngại mà ăn con ngay đêm nay đâu "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kỳvux