Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, ánh mặt trời xán lạn khiến người ta cũng cảm thấy sảng khoái vô cùng. Buổi sáng ở tiểu khu này cũng không có gì khác xưa, mấy người già đi tập dưỡng sinh đã bắt đầu quay về, còn tiện tay mua thêm đồ ăn sáng, những mớ rau tươi vẫn còn đọng nước, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Chân giò hun khói được cắt thành từng miếng, dày khoảng năm li. Đổ một chút dầu ăn vào chảo, rồi gắp chân giò hun khói vào, chỉ một lát sau, mùi thơm của bữa điểm tâm ngon lành nhẹ nhàng tỏa ra. Lấy thêm hai quả trứng gà trong tủ lạnh, đập vỡ rồi quấy đều, thành thạo đổ vào chảo, hất một cái, miếng trứng chiên vàng ươm bay lên, lật mình rồi quay về trong chảo.

Đổ một ít sữa vào hai chiếc cốc, lò nướng bánh vừa lúc phát ra tiếng đinh đinh. Đặt bánh mì đã nướng vàng vào đĩa, gắp thêm thịt hun khói, rau xà lách, trứng chiên, rồi thêm một chút salad......

"Lưu Dương , xuống ăn sáng‼!" Giọng một bé trai non nớt, trong trẻo còn chưa vỡ giọng vang lên.

Ầm!

Chỉ nghe tiếng thôi là biết cánh cửa kia bị đối xử thô bạo đến thế nào. Một bóng người xuất hiện ở cầu thang, trên người còn đang mặc một chiếc áo sơ mi rất rộng, chân đi dép lê hoạt hình, mái tóc xỏa rối tung, dưới nắng sớm, một gương mặt mịn màng bầu bĩnh trắng nõn lộ ra, tuy không thể nói là cực kỳ xinh đẹp, nhưng đôi mắt xanh màu lục bảo to tròn ngập nước kia thì vô cùng hấp dẫn người khác.

"Ôi — Anh Kai, buổi sáng tốt lành‼!" tên cảnh sát nào đó cúi người chào cậu bé còn đang mặc tạp dề đứng bên cạnh bàn ăn.

Kai liếc mắt nhìn người vừa đi xuống kia, cởi tạp dề: "Tiểu Dương Dương mời cha nói cho con biết, hôm nay là thứ mấy?"

Lưu Dương đưa tay lên bấm bấm tính toán, rồi cười toe toét nói: "Thứ tư... đúng không?"

"Lưu Dương ,cha đừng tự lừa mình dối người nữa, hôm nay là thứ năm!" Kai không thèm để ý đến vẻ mặt tươi cười của tên kia, phá vỡ màn lừa dối không chút lưu tình: " Cha lừa một đứa trẻ sáu tuổi mà không thấy xấu hổ à!"

Đương nhiên là không! Lưu Dương hắn không biết hai từ xấu hổ viết thế nào nhiều năm rồi!

"Vâng! Anh Kai nói rất đúng, tiểu nhân xin ghi nhớ trong lòng." Trước giờ hắn vẫn là người dám dũng cảm nhận sai, nhưng đến chết cũng không hối cải. Tay cầm sandwich lên há to mồm cắn một miếng, tay nghề của tên nhóc này càng ngày càng tốt.

"Tính đến hôm nay, thì tháng này chs vi phạm điều ước sáu lần." Kai uống một hớp sữa, rõ ràng mạch lạc tính toán: "Trong đó, bữa sáng bốn lần, bữa tối hai lần......" Hai người đã quy ước với nhau, ngày lẻ thì cậu sẽ chuẩn bị bữa sáng, ngày chẵn là của hắn , nhưng người đàn ông này hoàn toàn không giữ đúng điều ước. Mà nhìn xem, cái người đang ngồi ăn trước mặt này, cậu che mặt không muốn nhìn nữa, người đàn ông này, có cảm thấy mình quá vô lại đi? Có không?

"Cằn nhằn càu nhàu mãi." hắn há to mồm xử lý hết cốc sữa, trên môi còn vương một vòng váng sữa trắng trắng.

Cậu cầm sandwich, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra cắn một miếng, chậm rãi nuốt: "Con chỉ tiện mồm nhắc nhở mẹ một chút thôi, tháng này, mới qua được nửa tháng!"

"Anh Kai!" Lưu Dương liếm liếm sữa trên môi: "Anh càng ngày càng dài dòng, y như ông cụ non, không tốt, không tốt!"

"......" Một ánh mắc sắc nhọn liếc ngang sang: "Tại ai chứ!"

Tiểu Dương Dương vô lại rụt rụt cổ, ngoan ngoãn ăn sáng! Tên nhóc này, có thật là mới sáu tuổi không: "Tốt xấu gì chúng ta cũng là cha con, cần gì phải phân biệt rạch ròi như vậy, ha ~" hắn còn cố kéo dài âm cuối cùng nũng nịu.

Đáng tiếc là người nghe không hề động lòng: " Tiểu Dương Dương , con đang ăn. Xin cha đừng dùng cái giọng nói bít cổ họng kiểu gà mẹ thế mà ảnh hưởng đến khẩu vị của con!" Không chỉ không động lòng, mà còn thẳng thừng phê phán.

"Lưu Diệc Hành!" Hắn đập bàn, thẹn quá hóa giận: "Ta là cha con đấy!"

"Vâng, con biết! Cho nên, con vẫn luôn muốn hỏi......" uống thêm một hớp sữa, hắng hắng giọng: "Cha bắt trộm con ở đâu ra vậy?" Cha con hai người, rõ ràng là có chỉ số thông minh hoàn toàn khác biệt.

"Là ông đây mang thai mười tháng rồi sinh con ra đấy!"
Hmm,  quả thật là Lưu Dương mang thai không ngoa,  nhớ lại cảm giác đấy, hầy...  Nghĩ cũng đ** muốn nghĩ đâu.

"Không đúng!" Kai lắc lắc cái đầu nhỏ.

"Cái gì mà không đúng?" Hắn nheo mắt, nhịp nhịp ngón tay xuống bàn, động tác tràn ngập vẻ uy hiếp, trong lòng thầm tính, nếu tên nhóc này mà dám nghi ngờ quan hệ ruột thịt của bọn họ nữa, hắn nhất định sẽ tặng cho cậu vài roi.

"Cùng lắm cũng mới chỉ là bác thôi, chưa đến mức lên ông mà!" Bác, sắp già.

"Ông đây bôn ba bên ngoài, liều chết kiếm tiền về nuôi con, con ăn của ta, ở của ta, dùng của ta, rồi còn dám tính toán với ta nhiều vậy hả!"

"Cha đừng nói con như là một tên tiểu bạch kiểm được cha bao dưỡng thế chứ." Kai sờ sờ khuôn mặt bầu bĩnh nhỏ nhắn của mình nói:

"Sao cha không nói, con ăn cùng , uống cùng , ngủ cùng cha đi."

Có khác nào tam bồi (*) tại nhà không.

(*) Tam bồi: Thường để nói tới giới gái bao, hay giờ còn có cả trai bao. Bồi ăn, bồi chơi, bồi ngủ.

Tiểu bạch kiểm: Tiếng lóng dùng để chỉ mấy tên trai bao sống dựa vào tiền của đàn bà.

"Tóm lại, cha là người lớn, con là trẻ con! Con phải nghe lời cha!" Phán quyết luôn! Tên nhóc này miệng lưỡi quá sắc bén, hắn không nói lại được, nhưng cố tình chơi xấu thì được.

"Đây là mất nhân quyền." Kai tự kháng nghị ình: "Người lớn luôn ỷ vào đặc quyền của người lớn, cướp đoạt quyền lợi của trẻ con." "Thế thì đã làm sao? Con có ý kiến gì? Hả?" Hắn vỗ vỗ khuôn mặt bầu bĩnh của cậu bé, xoa xoa nắn nắn: "Lưu Diệc Hành , ngoan ngoãn gọi cha một tiếng xem nào."

"Tên cảnh sát lưu manh " Hai má bị nắm chặt, Kai không nói rõ ràng, nhưng vẫn kiên trì không cúi đầu trước thế lực tà ác, cố gắng bảo vệ quyền lợi của mình.

"Lưu Diệc Hành, ta bóp chết con......"

Bữa sáng của Lưu giá vẫn luôn náo nhiệt như thế. Tuy chỉ có hai người, nhưng không hề cô quạnh chút nào, hai cha con dùng mọi lý lẽ sắc bén, giao đấu kịch liệt. Cho tới khi tiếng còi ô tô truyền tới từ ngã tư đường ngoài kia, cuộc chiến mới tạm ngừng, hai người nhanh chóng sửa soạn đồ đạc.

"Lưu Dương , cha cầm điện thoại di động chưa?"

"Cầm rồi cầm rồi! Anh Kai, cơm trưa của anh đâu?"

"Trong cặp sách rồi!" Kai cúi người đi giày: "Tối nay cha có về ăn cơm không?"

"Chưa biết được, đến lúc đó rồi tính!" Công việc của hắn không xác định rõ được,  lấy đai đeo súng bằng da đeo vào người, rồi kéo cậu con trai ăn mặc chỉnh tề qua, ngắm một chút rồi nói: "Anh Kai, anh thật đẹp trai! Không hổ là con của cha! Lại đây, để cha hôn anh một cái nào, chụt —"

"Dương lưu manh,  chả cũng rất xinh!" Kai cũng hôn  một cái: "Cha, con đi đây, tạm biệt—"

"Chào con!" Nhìn cậu bé lên xe của trường xong, Lưu Dương cũng đóng cửa, đi xuống garage lấy xe ra. Đi làm thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro