Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Dương vừa đến Cục Cảnh sát đã thấy một đám người chen chúc tụ tập ở trước bảng thông báo nhân sự. Hắn tiện tay túm một người đứng ngoài cùng ra:

"Có chuyện gì vậy?"

"Thằng nào......" Vất vả lắm Thần Khai mới chen được vào trong một chút, lại đột ngột bị người khác kéo giật người về đằng sau khiến cậu ta lảo đảo, bực mình định quay lại chửi tên nào không có mắt, nhưng vừa nhìn thấy người phía sau, cổ họng ậu ta nghẹn lại, vội vàng nuốt nước miếng một cách thô lỗ: "Đội trưởng Lưu, là anh à!"

"Có chuyện gì thế?"

"Nghe nói có người ở trên sắp được phân về đây!" Thần Khai sờ sờ cằm: "Theo nguồn tin không mấy tin cậy, thì là người bên Quân đội chuyển sang."

Quân đội?

Lưu Dương nhướng mày, thuận tay lấy luôn cốc cà phê còn bốc hơi nghi ngút mà Thần Khai vừa mua xong: "Chuyển sang đây làm gì?" Tuy nói Quân đội và Cảnh sát là chỗ thân thiết, nhưng nói chính xác ra, thì Quân đội là để đối ngoại, còn Cảnh sát là giữ yên trong nước. Đơn vị nào có nhiệm vụ đó, dù cùng là lực lượng vũ trang của Quốc gia, nhưng hoạt động tương đối độc lập.

"Lão đại, anh thấy tôi có thể biết nhiều vậy à?" Cậu ta cũng chỉ là nhân vật tép riu thôi mà.

"Tôi thấy cậu......" Lưu Dương trả lại chiếc cốc không vào tay cậu ta, đi về phía thang máy: "Giống bị táo bón."

"Sao anh biết." Thần Khai đi theo , vẻ mặt vô cùng sùng bái: "Tôi nghe nói uống cà phê có thể trị táo bón." Cậu ta đã quyết định bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày sẽ uống ba cốc cà phê: "Đội trưởng Lưu, anh không hiếu kỳ à?"

"Tôi tò mò cái chuyện cậu có ị ra phân không làm gì?" Lưu Dương liếc cậu ta một cái, khẩu vị của hắn đâu có nặng như thế chứ.

Suýt nữa thì Thần Khai lao cả đầu vào cửa thang máy: "Tôi đâu nói chuyện đó. Tôi nói về vị 'Không thiếu' kia cơ mà." 'Không thiếu', cũng chính là một vị thiếu gia bên Không quân.

Thần Khai nghĩ, cái vị bên Quân đội chuyển sang kia, nhất định là con ông cháu cha của một vị tai to mặt lớn nào đó. Đầu tiên là nhập ngũ vào một đơn vị quân đội, lập vài công trạng, rồi lại chuyển sang Cục cảnh sát này, lập thêm vài công trạng nữa, sau đó, con đường công danh sẽ lên như diều gặp gió, một bước lên mây......

Cái loại này, chắc lại là mấy tên tiểu bạch kiểm, chỉ biết ăn rồi ị, miệng thì chém gió, đầu bóng mượt, ăn chơi trác táng đây mà.

"Chẳng lẽ không thể là một " thiếu tá" Không quân à?" Lưu Dương bất mãn với thái độ kỳ thị này của cậu ta.

"Tuyệt! Đối! Không! Thể!" Thần Khai xác định, nhất định, quả quyết lắc đầu.

"Vì sao?" Lưu Dương bấm nút gọi thang máy, sau đó từ tốn hỏi.

"Bởi vì thượng đế là đàn ông!" Naruto còn trả lời rất thật thà: "Để hai Mỹ nhân của phái đàn ông đả kích tự tôn của đám đàn ông chúng tôi xuất hiện trong Cục Cảnh sát này đã là quá đủ rồi, người tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm nữa đâu!" Nắm chặt tay! Cậu ta tin vào Thượng đế! Tình hữu nghị của đàn ông, vạn tuế!

Quả thật, từ nha dịch thời cổ đại, cho tới Cảnh sát thời nay, thì nghề nghiệp này vẫn thiên về đàn ông nhiều hơn,nhất là đàn ông lưng dài vai rộng dù có những người Thanh Tú xinh đẹp, thì phần lớn cũng chỉ làm những việc văn phòng nhẹ nhàng. Nhưng, đó là suy nghĩ trước khi Thần Khai gặp Lưu Dương . Từ lúc biết lão đại nhà mình, tam quan (*) của hắn bị vặn vẹo, đảo ngược hoàn toàn. Không có lúc nào là Lưu Dương không cố gắng hết sức để nhắc nhở hắn rằng: Con mẹ nó, ai dám nói đàn ông xinh đẹp không bằng đàn ông đ** xinh , nghề Cảnh sát này, Lưu Dương hắn có thể làm giỏi hơn người khác gấp nhiều lần.

(*)Tam quan: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. Trên lý thuyết, thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan là ba khái niệm có quan hệ chặt chẽ với nhau. Có thế giới quan thế nào sẽ có nhân sinh quan như thế, có nhân sinh quan thế nào thì sẽ có giá trị quan như thế.

Kiểu nhận thức này đã được số đông mọi người trong Cục cảnh sát tán thành. Ở đó, còn lưu hành một câu thế này: "Đừng nói chuyện kỷ luật với cảnh sát Lưu, vì hắn sẽ giở trò lưu manh với cậu; đừng giở trò lưu manh với cảnh sát Lưu , vì hắn sẽ càng lưu manh hơn cậu." Thần Khai giác ngộ sâu sắc câu nói này. Khi đó, cậu ta đang khí huyết dâng trào, bất mãn vì việc đội trưởng của mình lại là một người đàn ông trông trắng trẻo xinh như con gái, suốt ngày gào thét dùng thực lực để đánh giá người tài. Cuối cùng, bị cảnh sát Lưu đây dạy một bài học trước mặt mọi người, một cú hất ngã qua bả vai khiến cậu nằm suốt một tháng không dậy nổi, còn bị hắn đạp vào háng, dùng ngôn ngữ của nhiều Quốc gia ân cần hỏi thăm cậu, khiến cậu cảm nhận được triệt để cái gì gọi là "văn võ song toàn."

Cửa thang máy mở ra, chỉ có một người trong đó. Vừa thấy chiếc áo khoác dài của người kia, Thần Khai đã muốn đập thẳng đầu vào tường thang máy, đúng là nhắc người, người đến.

Hai người đả kích sự tự tôn của đàn ông trong Cục cảnh sát này, một người là Lưu Dương , còn người kia, chính là người đàn ông mặc áo blouse trắng kia, họ Cảnh , tên Triển, nghề nghiệp: pháp y. Khoác áo blouse trắng, lịch sự, thanh tú, nhưng chỉ người trong nhà mới biết được, dưới cái lớp vỏ bọc thản nhiên, lạnh nhạt của tên kia, là một tâm hồn mạnh mẽ và biến thái đến nhường nào.

"Đồng chí Cảnh Triển." Lưu Dương đi vào, quét mắt nhìn vài lần: "Hôn nhân của cậu có vấn đề à? Hay là giải phẫu *** của ông xã mất rồi?" Cũng đúng, chỉ cần kết hôn được một tháng là sẽ chán ngán nhau, thành rác rưởi cả thôi!

Cảnh Triển liếc hắn một cái: "Cảm ơn bà cảnh sát Lưu đã quan tâm, tình cảm của tôi và ông xã vẫn rất ổn." Không thấy hắn đang định lên thay quần áo rồi về nấu cơm cho ông xã hay sao thế! Giọng điệu này, sao nghe như đang đọc cáo phó vậy. Thần Khai trốn trong góc thang máy, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, không kìm được mà sợ run cả người, nhìn trộm đôi găng tay y tế dùng một lần đang vắt vẻo ở túi áo blouse của Cảnh Triển. Thật ra, trong lòng cậu ta rất đồng ý với suy đoán của đội trưởng Lưu nhà mình.

"Tôi vẫn cảm thấy cậu ở cùng với tử thi sẽ tốt hơn nhiều!" Lưu Dương lắc đầu, ra vẻ tiếc nuối: "Cậu nói xem, một người tốt như cậu, sao lại phải gả cho đàn ông?"

"Sở thích của cảnh sát Lưu thật khác thường, để tối nay tôi sai người đưa một thi thể sang chỗ cậu nhé. Hy vọng có thể bù đắp sự trống vắng trong lòng cậu!" Cảnh Triển thản nhiên cười: "Cậu có yêu cầu gì không? Nể tình cậu là đồng nghiệp, tôi sẽ vượt mọi gian khó mà tìm cho cậu một tử thi hợp với sở thích của cậu."

"Ừm......" Lưu Dương sờ sờ cằm, còn thật sự suy nghĩ: "Khoản này thì tôi thấy cậu khá vừa mắt! Lãnh lạnh nhạt đạm, không mặn, không nhạt, vừa đủ là tốt rồi. Không thì chúng ta hợp tác, giải quyết ông xã của cậu đi, sau đó chúng ta có thể ở bên nhau như hình với bóng. Cậu phụ trách hủy thi thể, tôi phụ trách xóa dấu vết, chúng ta hợp tác, cam đoan sẽ không ai có thể tra ra được."

"Đề nghị này cũng không tồi, lên kế hoạch trước đã." Cảnh Triển gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ánh mắt lại liếc vào góc rồi ra vẻ kinh ngạc: "Sao lại có người khác trong thang máy thế này!" Thần Khai cố gắng kiềm chế đôi môi run rẩy của mình, xoay mặt vào tường: "Tôi không tồn tại, tôi không tồn tại!"

"Tiểu Khai à." Lưu Dương tung chân đá vào mông cậu!

Thần Khai cố gắng thu gọn cả mông vào, "Đinh", thang máy ngừng lại, Thần Khai như nghe thấy tiếng chuông báo tin mừng, quay đầu muốn cầu cứu, nhưng tình hình của các đồng nghiệp đang đứng bên ngoài thì......

"A- đột nhiên tôi nhớ ra là bỏ quên đồ!"

"Tôi muốn đi toilet!"

"Đội trưởng Lưu, Bác sỹ Triển , hai người cứ đi đi!"

Cửa thang máy lại từ từ đóng lại, lòng người bây giờ thật bạc bẽo. Lúc đó, cậu đột nhiên nghĩ ra: Thượng đế là đàn ông, nhưng mà con mẹ nó, Jesus là phụ nữ‼!

"Đội trưởng Lưu , bác sỹ Triển!" Thần Khai hạ quyết tâm, quyết định đầu quân cho tội ác: "Hai người yên tâm, nếu về sau hai người giết người, tôi sẽ canh chừng giúp hai người. Nếu hai người mà phóng hỏa, thì tôi sẽ đi rải dầu!"

"Ngoan!" Lưu Dương giơ tay vỗ vai cậu.

"Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt! Tiểu Khai, cậu cũng không tồi đâu!" (hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi) Cảnh Triển chỉnh lại quần áo: "Đi theo chúng tôi, nếu chúng tôi ăn thịt, thì chắc chắn cậu cũng được húp canh!"

"Không...... không cần đâu! Tôi sắp ăn chay rồi!" Thần Khai nuốt một ngụm nước bọt, nhớ đến lần trước trong phòng pháp y, nhìn thấy hai người này ngồi bên cạnh một thi thể đã bị mổ phanh ngực và bụng, máu me đầm đìa, vừa ăn bò bít tết, vừa thảo luận về vụ án...... Hai người ấy, hăng say bàn luận, thản nhiên ăn thịt... Hình ảnh đó, khiến cho cậu không dám nhìn thịt bò suốt mấy tháng trời.

Đinh -

Cửa thang máy mở ra, Naruto chạy trối chết ra ngoài, trong lòng thầm thề, về sau tuyệt đối sẽ không đi cùng thang máy với hai bà biến thái này nữa.

Lưu Dương chậm rãi bước ra khỏi thang máy, bắt đầu một ngày làm việc, bỗng Cảnh Triển gọi hắn lại: "Nghe nói Oroin vượt ngục!"

Oroin, kẻ đã phạm trọng án liên quan đến bảy mạng người, ba năm trước đã bị hắn bắt vào tù. Không có thời hạn thi hành án, vì hắn có hồ sơ của bệnh viện, chứng minh hắn bị bệnh tâm thần.

"Ừ, tôi biết rồi!" Lưu Dương nhíu mày, nhìn động tác xoa mũi của hắn : "Cậu lại thức trắng đêm à!"

Cảnh Triển xoa xoa cái cổ đang cứng ngắc, ngồi đọc tài liệu cả đêm, giờ mắt muốn díp cả lại rồi: "Tôi về nhà đã."

"Lái xe cẩn thận, về đến nhà thì nhắn tin cho tôi!"

"Ừ, bye bye-"

"Bye-"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro