Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Dương rất khó mà tưởng tượng, một Cảnh Triển cầm dao giải phẫu thi thể kia, mà đổi thành cầm dao thái thịt, xào rau, nấu canh‼! Thật quá khủng bố. Hắn khẽ run người, vẫn thấy hình ảnh Triển Triển nhà hắn cầm dao giải phẫu đẹp hơn nhiều.

"Tình yêu, ôi tình yêu......"Lưu Dương lắc lắc đầu, ra vẻ văn nghệ sỹ cảm thán: "Hỏi thế gian, tình là gì......"

Vừa nói xong, mọi người xung quanh giống như bị sét đánh, không hẹn mà cùng nhìn lên bầu trời qua khung cửa sổ, hôm nay trời nắng, đâu có sét đâu. Sao cảnh sát Lưu nhà mình lại giống như bị bổ vào đầu, bổ đến bửa cả não ra hay sao mà lại ra vẻ cảm thán về chuyện tình yêu thế này...

Trầm ngâm một lát, Lưu Dương kết luận: "Phật nói...... là rác rưởi‼!" Hắn đã vứt cái thứ rác rưởi đó đi từ tám trăm năm trước rồi: "Mọi người làm sao vậy?" Sao cứ nhìn chằm chằm cậu như thế!

"Không!" Mọi người đồng thanh đáp, cũng thu hồi hết tầm mắt, chỉ thầm nghĩ: Đây mới là cảnh sát Lưu bình thường.

"Sếp — có việc này!" Lại Chí Khánh vừa ở ngoài về, kéo theo một người đàn ông trung niên vẻ mặt rất suy sụp. Người đàn ông đó nhìn có vẻ nghèo, mặc một chiếc áo jacket cũ kỹ màu nâu, râu ria xồm xoàm, tóc muối tiêu, mặt xanh xao vàng vọt. Lúc bị kéo vào, mồm ông ta không ngừng mấp máy, chú ý lắm mới nghe được ông ta lặp đi lặp lại câu: "Thật sự xin lỗi...... Thật sự xin lỗi......."

"Sao thế?" Lưu Dương hỏi Chí Khanh

"Không biết gã này phát điên cái gì, lái xe điên cuồng, đụng lung tung bên ngoài đường cái." Chí Khánh đưa người vào phòng thẩm vấn, làu bàu: "Mắt nhìn của hắn cũng tốt ghê, chọn đúng chiếc xe đắt nhất mà đâm!" Nghĩ đến chiếc xe thể thao đắt tiền bị đâm đến móp cả vào, Chí Khánh lại thấy xót hết cả ruột...... Nhưng mà, chiếc xe thể thao kia, nhìn rất quen mắt.

"Cứu...... cứu tôi......" gã đàn ông kia đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lưu Dương : "Hắn lại báo thù......"

"Hắn là ai?" Lưu Dương cảm thấy trên người gã có mùi gì rất kỳ lạ, mùi này......

"Quỷ...... là quỷ‼‼" Gã vô cùng khủng hoảng: "Cậu...... Cậu là...... Đúng, là cậu, là cậu!" Gã nhìn chằm chằm Lưu Dương : "Tôi đã nhìn thấy cậu trên báo...... đã nhìn thấy cậu......" Cảm xúc của gã rất bất ổn, Lưu Dương sai người rót cho gã cốc nước. Sau khi run rẩy uống nước xong, cảm xúc của gã rốt cuộc cũng dịu đi.

"Tôi...... Tôi là Botan, là...... là nhân viên ở lò hủy xác." Botan căng thẳng đặt hai tay lên đầu gối: "Tôi...... tôi gặp quỷ...... Tôi......"

"Cứ từ từ nói!" Ý Lưu Dương nói gã đừng căng thẳng.

Botan sờ sờ cổ, nuốt nước bọt: "Là thế này...... Buổi tối khoảng một tháng trước, đến lượt tôi và một người bạn nữa trực đêm. Đêm hôm đó, mưa to gió lớn, đột nhiên có mấy người đi vào trong lò, ném cho tôi một bao tải, bảo tôi đốt thứ bên trong đi, họ sẽ trả cho tôi một khoản tiền...... Có đồ gì mà lại phải đưa đến nhà hỏa táng để đốt chứ?" Botan cầm góc áo của mình: "Nhất định là người chết...... Tôi...... không hiểu chúng tôi bị ma ám gì mà lại đồng ý! Tôi liền lôi người đó từ trong bao tải ra, xác định người đó thật sự đã chết, tim không còn đập, cũng không còn thở nữa...... nên chúng tôi làm như trình tự hỏa thiêu thi thể bình thường, bỏ người đó vào trong lò, rồi khóa chốt lại...... sau đó......" Nói tới đây, Botan lại trở nên căng thẳng: "Sau đó, chúng tôi chợt nghe có tiếng hét thảm thiết truyền ra từ trong lò......" Nhớ đến tiếng kêu ai oán thê lương kia, cả người Botan run lẩy bẩy như sắp rơi ra thành từng ảnh: "Không bao lâu sau...... người bạn kia của tôi mất tích...... Gần đây, tôi vẫn cảm thấy có người đi theo mình...... Vừa rồi, khi tôi hết ca trực, định về nhà, tôi lại thấy hắn...... Hắn muốn lái xe đâm vào tôi......"

Lưu Dương và Chí Khánh thoáng liếc nhau một cái, họ cùng có chung một mối nghi ngờ, liệu có phải tinh thần của Botan này có vấn đề không. Dù sao, làm công việc kiểu đó một thời gian, chắc chắn về lâu về dài sẽ bị áp lực về tinh thần.

Dường như đoán được suy nghĩ của bọn họ, nên Botan vội vàng lắc đầu: "Là thật mà...... Tôi vẫn còn giữ đồ lấy ra từ trên người của người kia......" Botan liền rút trong túi ra một chiếc vòng nhựa, đặt lên bàn: "Đây...... đây là đồ tôi lấy từ trên người của người đó."

Lưu Dương và Chí Khánh đều ngẩn người. Bọn họ không xa lạ gì chiếc vòng nhựa kia, đó là đồ đeo trên cổ tay phạm nhân, mặt trên có ghi vắn tắt thông tin phạm nhân, đánh số và tên. Lưu Dương lấy chiếc vòng qua, tên in trên vòng làm mắt hắn hoa lên: "Oroin!"

Chí Khánh gãi gai đầu : "Không ngờ manh mối về tên Oroin kia lại xuất hiện ở đây." Sau khi Oroin vượt ngục, bọn họ đã điều tra rất lâu cũng không thấy manh mối gì. Nhưng tên Oroin này đã giết nhiều người như vậy, ở bên ngoài chắc chắn có nhiều kẻ thù muốn giết chết hắn. "

Tôi không cố tình đâm vào người ta, tôi không muốn ngồi tù......" Botan ngẩn người ngồi đó: "Tôi thật sự không cố ý......"

Chí Khánh nhìn bộ dạng gã rất đáng thương, nhưng lý do kia thì không thể đồng tình được: "Chà...... Nếu đối phương không truy cứu......" sửa sang lại biên bản thẩm vấn, rồi để gã ký xác nhận vào: "Thì anh có thể tạm xin được nộp tiền bảo lãnh, chờ thẩm tra lại sau!"

Botan liền nộp tiền bảo lãnh, để lại cách liên lạc, rồi lo lắng bất an rời khỏi Cục Cảnh sát.

Chí Khánh quay đầu, thấy Lưu Dương đang ngẩn người nhìn chiếc vòng Botan mang đến kia, liền cười nhạo nói: "Sếp, chị nói xem, tên Oroin kia chịu trăm cay nghìn đắng cố gắng vượt ngục, cuối cùng lại chạy vào lòng tử thần, kể cũng hay thật‼!"

Lưu Dương bỏ chiếc vòng vào trong một túi nilon đựng vật chứng: "Đã có tin tức của Oroin rồi, không cần biết là người còn sống hay đã chết, thì cũng phải đến hiện trường xem qua mới được, cậu đi điều tra một chút về người tên Botan kia đi." Hắn vẫn cảm thấy gã có gì đó rất kỳ quái! Nhưng rốt cuộc là kỳ quái thế nào, thì nhất thời chưa nói ra được. Có điều, hắn tin vào trực giác của mình.

"Rõ!" Chí Khánh nhận nhiệm vụ đang định rời đi, thì lại đột ngột dừng lại: "A—- Tôi nhớ ra rồi, bảo sao nhìn quen như vậy......"

"Cái gì nhìn quen?" Nói không đầu không đuôi, ai biết cậu ta đang nói cái gì! Lưu Dương nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ rồi, giờ này Cảnh Triểnchắc hẳn đã phải về đến nhà, sao còn chưa thấy nhắn tin.

"Cái xe bị đâm ấy!" Chí Khánh vỗ vỗ gáy: "Tôi đúng là hồ đồ quá, chiếc xe kia bác sĩ Triển đã từng lái đến Cục Cảnh sát mà!" Chiếc xe thể thao Lamborghini màu vàng chói đó, một nhân viên công vụ tầm thường thì làm cả đời cũng không thể mua nổi, nên hôm đó khi Ino lái đến Cục Cảnh sát đã khiến mọi người vô cùng chấn động.

Lưu Dương đang rút điện thoại di động ra bỗng khựng lại: "Ý cậu nói...... người bị Botan đâm vào là Cảnh Triển ?" "Bác sĩ Triển đã từng lái chiếc xe đó!" Chí Khánh khẳng định điều đó, nhưng cậu không biết người trong xe có phải Cảnh Triển hay không: "Lúc tôi đến nơi, thì chủ xe cũng đã được xe cứu thương đưa đi rồi."

Lưu Dương ngắt cuộc điện thoại không có hồi đáp kia, quyết định tự mình đến bệnh viện một chuyến.

Đến bệnh viện, hắn hỏi thăm một vài y tá mới biết Cảnh Triển đang ở phòng khử trùng. Không tốn chút sức lực nào đã tìm được người, Lưu Dương nhíu mày, nhìn người đàn ông đã từng khí thế bừng bừng, giờ đang ngồi trên ghế, mặt nhăn như quả mướp đắng, tóc rối bù như tổ quạ, áo sơ mi nhăn nhúm còn cài nhầm cúc, chân còn... không đi giày: "Người này... thật sự là Phác Hà Tư à?" Hắn hỏi Cảnh Triển đang hoàn toàn khỏe mạnh không tổn hại gì ngồi bên cạnh.

Cảnh Triển rất muốn phủ nhận tất cả, coi như không quen biết: "Tôi có thể không thừa nhận không?"

"Không thể!" Phác  nhị thiếu (cậu hai nhà họ Phác) đưa tay kéo vợ lại gần, trong lòng anh ta vẫn còn bị tin tức vợ gặp tai nạn xe cộ làm cho kinh hồn chưa bình tĩnh lại được.

"Vậy là......" Lưu Dương dùng giọng điệu rất thật lòng nói với Cảnh Triển : "Rốt cuộc cậu cũng không kìm chế được, dùng bạo lực gia đình với anh ta à?" Rồi hắn không hề nể nang, đưa ánh mắt chọc ngoáy vào nỗi đau của người khác nhìn sang người đàn ông kia: "Câu cậu vừa nói là có ý gì?" Chiếc xe kia cố tình sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro