Chương 105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô trước đây cũng không giảo hoạt như thế!" Jennie phiền muộn nói, Kim Jisoo sa ngã rồi phải không!? 

"Đó không phải đều học từ em sao?" Kim Jisoo cười trêu tức, đưa tay ôm lấy Jennie lần thứ hai, lần này Jennie không đẩy ra được, nhất định là Kim Jisoo sức mạnh và thân cao chiếm hết ưu thế. 

Kim Jisoo tuy rằng khiến người ta giận, nhưng so với trước kia vẫn tốt hơn, dù sao theo tính tình ngày trước của Kim Jisoo thì hoàn toàn làm ra được. 

Jennie ỡm ờ từ chối tượng trưng vài cái, không tránh khỏi Kim Jisoo, bất quá Jennie sĩ diện cũng không định bị Kim Jisoo bắt nhanh như vậy, người ta cũng biết rụt rè có được không! Tuy rằng hai chữ rụt rè đặt trên người Jennie có cảm giác rất vi diệu, thế nhưng dỗi Kim Jisoo là việc định rồi. 

"Cô đi đi, không muốn để ý đến cô..." Jennie không phát hiện ngữ khí của mình cực kỳ giống thiếu nữ nhõng nhẽo với người yêu, người cuồng nhiệt trong tình yêu không sợ buồn nôn. 

"Thật đúng là keo kiệt." Kim Jisoo cười sủng nịch nói, nói xong câu đó liền ôm Jennie vào thang máy sau đó bấm lên tầng. Nàng có chìa khóa nhà Jennie nên trực tiếp vào nhà, toàn bộ quá trình bá đạo như một kẻ cướp, làm cho Jennie vừa bực mình vừa buồn cười. 

"Cặn bã công!" Jennie mắng Kim Jisoo. 

Kim Jisoo nghe thế lại thấy thú vị, "Tôi không ngại chỉ thụ không công, chỉ sợ đến lúc đó có người dục cầu bất mãn..." 

Jennie nghe vậy rất bất ngờ, nàng không nghĩ tới Kim Jisoo cư nhiên sẽ nói như vậy, xem ra giới hạn của Kim Jisoo một ngày nào đó bị mở, cũng là giới hạn vô cực. Đúng là Kim Jisoo và mình là cùng một loại người. 

"Dục cầu bất mãn có gì khó, còn nhiều người xếp hàng chờ bản cung lâm hạnh..." Jennie tuyệt đối không phải ngồi không, không kiêng rau thịt mới là tình yêu của nàng. 

Kim Jisoo nghe vậy thì nhíu mày, lập tức buông Jennie ra. 

Jennie thấy sắc mặt Kim Jisoo khẽ biến liền có chút hối hận, nàng cho rằng Kim Jisoo bước qua giới hạn sẽ không quá để ý, xem ra vui đùa như vậy với Kim Jisoo vẫn không sáng suốt, Jennie quyết định không bao giờ vui đùa kiểu này nữa. 

"Cái đó, người ta chỉ nói đùa..." Jennie có chút thấp thỏm nói. 

Kim Jisoo nghĩ bản thân quá nhạy cảm mà trông gà hoá cuốc. Nếu cùng một chỗ với Jennie thì nên khoan dung với quá khứ của người này, dù sao thì theo tình sử hoành tráng trong quá khứ của Jennie, ngày sau có thể sẽ thường xuyên nhảy ra tình nhân cũ, nghiêm trọng từng cái một thì làm sao tính toán hết được, so với khó chịu vô ích, không bằng thay đổi tâm thái. Sau chuyến đi Singapore, Kim Jisoo thông suốt rất nhiều chuyện, nếu lựa chọn cùng một chỗ thì Kim Jisoo quyết định bỏ lại quá khứ của Jennie, chỉ cần sau này Jennie an phận là được rồi. Không an phận cũng không thể cưỡng cầu, nên học tập Jennie, chỉ muốn hôm nay không muốn ngày mai. 

"Kim Jennie, chuyện trước kia của em, tôi sẽ không tiếp tục ghim trong bụng, tôi hiện tại nghiêm túc đối đãi với em bằng tình cảm. Em không phụ tôi, tôi quyết không phụ em. Thế nhưng trước khi nói ra những lời thối tha, trước khi quan hệ giải trừ tuyệt đối đừng phản bội tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho em. Một lần bất trung, trăm lần bất dụng, vạn nhất em thấy mệt mỏi, tôi sẽ để em đi, tận lực để có thể hợp được tan được." Kim Jisoo nói rất nghiêm túc. 

"Nói tóm lại, cô vẫn không tín nhiệm tôi, bất quá không sao, chân tâm của tôi sẽ để thời gian kiểm nghiệm." Jennie tin rằng một ngày nào đó sẽ làm Kim Jisoo tin tưởng, bản thân tuyệt đối là một bạn đời đáng tin cậy. Nhiều loại hoa dù có đẹp, nhìn nhiều cũng sẽ chán. Kỳ thực Jennie vẫn muốn tìm một người để ổn định, thế nhưng vẫn không có ai đáng giá để nàng ổn định, nhưng lúc trong nháy mắt thấy Kim Jisoo hôn lên ngón tay Lisa kia, Jennie đột nhiên nghĩ người này có thể chính là người mà bản thân muốn, cho nên từ lúc đó, nàng luôn luôn cố ý tiếp cận Kim Jisoo. 

"Chỉ mong là vậy." Kim Jisoo nghĩ tất cả thuận theo tự nhiên, mặc cho số phậ. Nếu như Jennie không làm được, nàng sẽ không tiếp tục ôm hi vọng với tình cảm nữa, quá tam ba vận, Kim Jisoo trải qua hai lần tổn thương đúng là vẫn còn có chút bi quan. 

Nghe ngữ khí mặc cho số phận này của Kim Jisoo, trong lòng Jennie có chút cay, cảm giác lúc nghiêm túc không được người ta tin tưởng quả thực không tốt. Jennie nghĩ bản thân tựa như đứa trẻ con nói điêu có sói tới kì, lúc sói thực sự tới thì cũng không còn được tín nhiệm. 

•••

Mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ của Park Jiyeon đều không tốt, giống như đêm nay, nàng mất ngủ, uống một chai rượu vang cũng không thể giúp nàng bình yên vào giấc. Park Jiyeon nằm trên giường nhắm mắt lại, trong đầu cô sẽ hiện lên khuôn mặt đẹp của Hyomin, con mắt sạch sẽ như suối kia, còn cả đà âm luôn khiến nàng không thích. 

Hyomin, người từ nhỏ đến lớn vẫn theo đuôi mình không tiếp tục ngây ngốc đi theo sau nữa, thế mà mình không hề cảm thấy được giải phóng lại cảm giác mất mác nồng đậm. Trong lòng rất trống rỗng, trống rỗng đến như một gian phòng vốn đầy đồ thoáng cái không có gì cả, chỉ có bốn bức tường. Mức chênh lệch như nước sông với mặt biển như vậy làm cho nàng trằn trọc khó ngủ, trong lòng nàng không nhịn được mà suy đoán, Hyomin ngốc kia gần đây đang làm gì, sẽ có gì đó quan trọng hơn mình sao? 

Park Jiyeon luôn quen được Hyomin coi như tâm mà quay xung quanh, bị Hyomin chiều hỏng. Đến lúc này Park Jiyeon mới phải thừa nhận, tuy rằng nàng biểu hiện ra rất ghét các cách lấy lòng ấu trĩ và ngu ngốc của Hyomin, thế nhưng trong lòng cũng hưởng thụ chuyện Hyomin đối tốt với mình một cách đơn thuần vô tư. Tuy rằng thân thể thực đều không có lợi ích thực tế gì, thế nhưng cái cảm giác có người đặt mình ở vị trí thứ nhất này rất thành tựu. 

Tâm vốn kiên cố như pháo đài của Park Jiyeon buông lỏng, nàng nhớ Hyomin, nhớ đến sắp phát điên rồi, hết lần này tới lần khác tính cách của nàng không thể bỏ qua mặt mũi mà đi chất vấn Hyomin, vì sao không hề tìm mình. Truớc kia nàng cứ luôn ở trước mặt Hyomin nói nàng phiền, bảo nàng không nên hơi một tí thì quấn quít lấy bản thân mình. Vừa nghĩ đến trong quá khứ bản thân không chút lưu tình nói thế với Hyomin, nghĩ lại đúng là có một chút quá phận, trong lòng Park Jiyeon hối hận. Cho nên lúc này Park Jiyeon nghĩ, nếu như Hyomin quay lại tìm, mình sẽ đổi giọng tốt hơn với nàng, sẽ không hơi tí thì mắng nàng. Nếu như Hyomin quay lại, mình sẽ cùng nàng đi khu vui chơi. Nếu như Hyomin lại quấn quít lấy mình, nàng có yêu cầu gì mình cũng sẽ đáp ứng, mặc dù rất nhiều yêu cầu vừa ngốc vừa ấu trĩ... 

Ngay lúc Park Jiyeon nghĩ như vậy thì chuông cửa nhà nàng kêu, Park Jiyeon đang chìm trong suy nghĩ bị giật mình tỉnh giấc, nàng khẳng định là Hyomin, bởi vì ngoại trừ nàng ra, không ai sẽ tìm bản thân lúc muộn thế này. Park Jiyeon không hề nghĩ ngợi bước xuống giường, dép cũng không kịp đeo, trực tiếp đi chân không ra mở cửa. 

Sau khi mở cửa, cô quả nhiên nhìn thấy Hyomin, thấy Hyomin thì trong lòng không hiểu sao có cảm giác ủy khuất, cảm giác như bản thân bị Hyomin bỏ mặc, loại cảm giác này lúc nhìn Hyomin thì càng cường liệt. 

Park Jiyeon là một người cực kỳ không được tự nhiên, cô sẽ không nói cho Hyomin, mặt than nhìn vào sẽ không có vẻ quá vui sướng. 

Hyomin thấy vẻ mặt này của Park Jiyeon thì cho rằng Park Jiyeon mất hứng, nàng có chút lo sợ bất an. Nàng cho rằng mình đến quá muộn quấy rối giấc ngủ của Yeonie, trước kia nửa đêm tới nhà Yeonie làm Yeonie bị quấy rối tỉnh giấc, hơn phân nửa đều là như vậy. 

"Yeonie, nhiều ngày không nói chuyện với cậu, mình rất nhớ cậu , không phải cố ý quấy rối cậu ngủ." Hyomin ấp úng nói, chẳng hiểu sao, vừa nghe xong chị và chị họ nói thì nàng đặc biệt mong nhớ Yeonie, bình thường nàng đều tận lực không tìm Yeonie lúc muộn thế này. 

"Cậu làm loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên!" Park Jiyeon tức giận nói, hoàn toàn quên vừa rồi bản thân còn quyết định, lần sau Hyomin đến sẽ nói năng tốt với nàng một điểm. 

"Xin lỗi." Hyomin nói nhỏ như muỗi kêu. 

Park Jiyeon thấy vẻ cẩn thận như vậy của Hyomin thì tâm mềm nhũn, lúc này mới nhớ tới suy nghĩ vừa rồi, đối với Hyomin tốt một chút. 

"Vào nhà đã." Ngữ khí của Park Jiyeon mềm mại không ít. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro