Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyomin tới nhà Park Jiyeon, nhấn chuông cửa vài lần cũng không có người mở cửa, gọi điện cho Park Jiyeon cũng không ai nhận. Hyomin chỉ đành ngồi xổm trước cửa nhà Park Jiyeon mà chờ. 

Cũng không biết đợi bao lâu, Park Jiyeon rốt cục xuất hiện. Hyomin thấy Park Jiyeon thì lập tức trưng lên vẻ tươi cười, nhưng vẻ tươi cười khi nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Park Jiyeon thì lập tức cứng lại, cảm giác sợ hãi xuất hiện. Có một người mà Hyomin nhớ rõ, Hahm Eunjung, năm đó trong trường học là mối tình đầu của Yeonie cũng là cô bạn gái duy nhất. Khi đó Yeonie rất được con gái hoan nghênh, đối với Yeonie cũng không quá nhiệt tình, duy độc với Hahm Eunjung là ngoại lệ. Thậm chí có một ngày, Yeonie từng nói Hahm Eunjung là bạn gái của nàng. Nửa năm Park Jiyeon và Hahm Eunjung quen nhau, từng là đoạn thời gian đen tối nhất trong cuộc đời Hyomin. 

Nàng rõ ràng nhớ kỹ, ngày đó Yeonie đã nói như vậy: 

"Hahm Eunjung là bạn gái của tôi, tôi thích con gái thông minh, ghét nhất chính là con gái ngu dốt thích ra vẻ. Tôi thích con gái mặt búp bê, đã phát dục hoàn hảo, ghét con gái giọng nói uốn éo làm ra vẻ, cho nên xin sau này đừng quấn quít lấy tôi nữa." Park Jiyeon nói xong câu đó thì nước mắt của Hyomin rớt xuống tong tong, nhìn Eunjung bên cạnh với Park Jiyeon, Hyomin thấy rất ủy khuất. Cô mở mắt trừng trừng nhìn Park Jiyeon và Hahm Eunjung cùng nhau rời khỏi, nước mắt rơi càng mau. Cô tự ti, cô ghét bản thân là một kẻ ngu ngốc. Nửa năm Hyomin thật sự không hề chủ động đi tìm Park Jiyeon, nhưng chỉ nửa năm thôi nước mắt mà Hyomin rơi còn nhiều cả vài chục năm trước đó gộp lại. 

Nửa năm sau, Hahm Eunjung xuất ngoại, Hyomin như sống lại, bộ dạng ngây ngốc xuất hiện bên người Park Jiyeon, tựa hồ chưa từng bị tổn thương. Cũng may Park Jiyeon tuy ngoài miệng có đôi khi rất ác độc như trước, thế nhưng không còn tiếp tục chủ động ngăn cản Hyomin. 

"Đây không phải là bé Min sao? - Hahm Eunjung nhìn người ngốc có vóc người ma quỷ, thật đúng là một chút cũng không thay đổi. 

"Không phải chị đã xuất ngoại sao?" Hyomin lúc này như sói mẹ bị xâm chiếm lãnh thổ, toàn thân tràn ngập cảnh giác và bất an. Hahm Eunjung có thể cướp đi Yeonie, Hyomin trong tư tưởng tràn ngập cảm giác sợ hãi. 

"Đứa ngốc, xuất ngoại có thể về nước mà." Ngữ khí của Hahm Eunjung như chị đại đối với em gái, thế nhưng mặt búp bê thoạt nhìn như nhỏ hơn Hyomin, có loại cảm giác hơi rối loạn. 

Hai chữ đứa ngốc vô ý của Hahm Eunjung đã kích thích tới Hyomin, cô quen bị Park Jiyeon mắng ngốc nên không cảm thấy gì, thế nhưng bị tình địch nói như thế thì lại giống như bị cười nhạo một cách trắng trợn. 

"Tôi ngốc thì liên quan gì đến chị, ngực tôi có thể bổ sung cho não. Dáng vẻ của chị, ngực nhỏ như vậy, chỗ nào giống phụ nữ, không ra nam không ra nữ..." Sự chú ý của Hyomin từ đầu đến giờ chỉ tập trung trên người một người, cho nên cô hoàn toàn quên bên người còn có một người phụ nữ ngực phẳng. Cô chỉ định công kích Hahm Eunjung, không phải cố ý nói như vậy. 

Hahm Eunjung hơi sửng sốt, sau đó chợt cười lớn. Ngực có thể bổ sung cho não, cách nói này là lần đầu tiên nghe thấy. Min muội muội thế nào lại manh như vậy, thật sự quá dễ thương, thật muốn đoạt lấy món đồ chơi này từ trong tay Yeonie. 

Hahm Eunjung mất hình tượng cười đến run rẩy cả người. So với Hahm Eunjung, Park Jiyeon vẫn mặt không biểu cảm như trước, có thể là do nàng đã quen Hyomin thường xuyên nói ra lời kinh người. 

Dáng vẻ của Hahm Eunjung khiến Hyomin thoáng cái lập tức xù lông, hoàn toàn là miệt thị đối với bản than. Hyomin hận không thể xông tới đánh Hahm Eunjung. Hyomin dù đại não đơn giản nhưng thần kinh vận động lại rất phát triển, thế nhưng nàng biết nếu làm như vậy thì Yeonie nhất định sẽ tức giận. Hyomin học võ không hơn kém hơn Kim Jisoo bao nhiêu, Kim Jennie cũng có học nhưng lại quá lười biếng, học hai ngày xong bỏ. 

"Hyomin, đừng làm mất mặt, cậu về nhà trước đi." Park Jiyeon khẽ nhíu mày nói, nói không ít lần với nàng, không biết thì ít nói, thực sự là học thế nào cũng không học tốt. 

"Không cần, mình không đồng ý để nàng ở nhà cậu!" Hyomin rất sợ Park Jiyeon lại bị Hahm Eunjung cướp đi, cho nên lần này nói gì cô cũng sẽ không sao lãng đề phòng. 

"Min em à, người ta với Yeonie tiểu biệt thắng tân hôn, có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói..." Hahm Eunjung còn e sợ thiên hạ không loạn, thêm mắm thêm muối, nàng chính là muốn nhìn bộ dạng Min muội muội khóc nhè. Hahm Eunjung còn thuận thế ngả cơ thể dính gần Park Jiyeon. 

Hyomin cực tức giận, cô bướng bỉnh đi tới cứng rắn ngăn Hahm Eunjung, hồ ly tinh, nàng ghét nhất hồ ly tinh. 

"Được rồi, Hyomin, cậu lập tức về nhà." Lần này ngữ khí của Park Jiyeon rất mạnh mẽ, Hyomin ở lại chỗ này chỉ để Hahm Eunjung khi dễ. 

"Yeonie, cậu đuổi nàng đi có được không?" Mắt của Hyomin có chút hồng. Cô ghét Hahm Eunjung, càng không thích Hahm Eunjung vào nhà Yeonie, ghét Yeonie cản mình... 

"Hyomin, trí tuệ của cô không thể thành thục một chút sao?" Park Jiyeon rất bất đắc dĩ, không phải là Hyomin ghét ai thì có thể cản người đó. 

"Người ta là bạn gái của Yeonie, còn cô là ai của Yeonie đây?" Hahm Eunjung cười hỏi ngược lại. 

Hyomin ngây ngẩn cả người, chữ 'bạn gái' làm cho cô không thể phản bác. Nói như vậy, mình mới là hồ ly tinh quấn quít lấy bạn gái người khác không buông sao? Hyomin thoáng nhìn Park Jiyeon, cô hi vọng biết bao lúc này Yeonie có thể vì mình mà nói một câu, thế nhưng Yeonie vẫn mặt không biểu cảm nhìn bản than. Không nói một lời, Hyomin đột nhiên phát hiện ra, Yeonie thực sự chưa từng nói thích mình, vẫn đều là mình tự đa tình. Trong nháy mắt, Hyomin mất đi ý chí chiến đấu, sau đó uể oải rời khỏi như gà trống thua cuộc. 

"Chậc chậc, sao cậu lại đối xử với bé Min vô tình như vậy chứ." Rõ ràng thích người ta còn lôi kéo mình sắm vai bạn gái để thoát khỏi người ta, thấy người ta thì phiền, không thấy người ta lại mất mác, loại tâm lý này vô cùng mâu thuẫn. 

"Phỏng chừng con mắt sẽ khóc đến đỏ đi." Hahm Eunjung thấy Park Jiyeon vẫn mang vẻ mặt không biểu cảm nên cố tình nói thêm.

"Mặt than không thú vị, mồm mép lại độc, ngực lại nhỏ, cũng chỉ có Kim bé yêu chịu được cậu thôi..." Hahm Eunjung không buông tha nói. 

"Phụ nữ miệng rộng." Park Jiyeon mặt không biểu cảm nói. 

"Cậu nói xem, Hyomin lớn lên chọc người ta phạm tội như vậy, cậu còn cản đuổi người ta đi, cậu không sợ bé Min của cậu trên đường bị người ta làm bậy sao..." Hahm Eunjung tiếp tục châm ngòi thổi gió, nàng không tin trong lòng Park Jiyeon sẽ không để ý. 

Park Jiyeon khẽ nhíu mày, Hyomin ngu ngốc kia từng luyện võ phòng thân, nhưng chưa từng sử dụng... Nghĩ đến đây, Park Jiyeon thật có chút lo lắng. 

"Cậu chính là không muốn thừa nhận bản thân thích người ngu ngốc. Nhu nhược!" Hahm Eunjung thấy Park Jiyeon mặt vốn không biểu cảm bỗng nhíu mày, quả nhiên là đang xót người ta. Thật không hiểu vì sao lại lạnh nhạt như vậy với Hyomin. 

"Câm miệng!" Sắc mặt Park Jiyeon trầm xuống. 

"Được rồi, cậu đưa đồ cho tôi đi, tôi lấy xong sẽ đi ngay." Hahm Eunjung thấy Park Jiyeon thẹn quá thành giận thì bắt đầu tính đường lui. 

Lúc Hahm Eunjung đi, tuy rằng bên tai Park Jiyeon thanh tịnh không ít, nhưng trong đầu lại có vài phần không yên lòng về Hyomin. Hyomin là kiểu mà đàn ông nhìn thấy thì đều muốn lên giường, lại muộn thế này, Park Jiyeon nghĩ đến đây có chút đứng ngồi không yên. 

"Cậu chính là không muốn thừa nhận bản thân thích kẻ ngu ngốc." Ngay từ đầu, tâm tính kiêu ngạo của Park Jiyeon xác thực không muốn thừa nhận, nhưng sự thật lại bày ra trước mắt nhiều năm như vậy, nàng không muốn thừa nhận cũng không được. Nhưng giữa nàng và Hyomin, nàng không thấy được hi vọng. Nàng không phải loại người không biết suy nghĩ như Hyomin, từ nhỏ đến lớn, nàng thuộc loại suy xét kĩ càng, nhìn xa trông rộng, nhìn trước ngó sau. Tình cảm của nàng với Hyomin, không chỉ là chuyện của hai người, lão ba nhà mình là một người cố chấp và thanh cao như vậy, trong mắt không dung thứ một hạt cát, tự nhiên không thể chấp nhận tính hướng của bản thân, Park Jiyeon không cho rằng bản thân có năng lực có thể đối phó với cha mẹ. Hơn nữa, Park gia và Kim gia quá chênh lệch. Tuy nói Park gia là dòng dõi thư hương, thế nhưng thật ra một nghèo hai trắng. Kim gia là phú hào giàu có, sự chênh lệch này không đơn giản như tưởng tượng. Hơn nữa nếu quan hệ này lộ ra, chuyện khó khăn nhất chính là dì mình không có bối cảnh trong Kim gia. Người phụ nữ như Kim Sooyoung thủ đoạn cao như vậy, Park Jiyeon không cho rằng bản thân có thể đấu thắng Kim Sooyoung. Đại não Hyomin lại đơn giản, trông cậy vào nàng thà rằng không trông cậy còn hơn. Nếu không có phần thắng thì nhất quyết đừng bắt đầu. 

Park Jiyeon rốt cục vẫn không chịu đựng được lo lắng trong lòng, gọi điện thoại cho Hyomin. 

"Cậu ở đâu?" Park Jiyeon hỏi. 

Hyomin ở trạm dừng chân khu nhà của Park Jiyeon khóc đến hoàn toàn vỡ nát. Vậy mà khi nhìn thấy Park Jiyeon gọi điện thoại cho bản thân thì lập tức nhấc máy. 

"Dù sao cậu cũng không cần tôi, tôi không cần cậu quản!" Hyomin vừa nói vừa nghẹn ngào, nghĩ đến Park Jiyeon có thể đang cởi sạch cùng "bạn gái" làm chuyện mà hai chị họ làm thì Hyomin khóc càng hăng. 

"Cậu lập tức về đây cho tôi." Park Jiyeon nói xong thì ngắt điện thoại. 

Hyomin há hốc mồm, Yeonie đáng ghét nhất. Muốn đuổi người ta thì đuổi, kêu người ta trở lại cũng không dỗ người ta một chút. Trong đầu Hyomin không thoải mái, thế nhưng vừa nghĩ đến Hahm Eunjung kia còn đang ở nhà Yeonie thì lo lắng, cô tuyệt đối không thể để cho Hahm Eunjung với Yeonie làm chuyện mà hai chị họ làm, tuyệt đối không thể!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro