End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh đã đưa Chaeyoung đến bệnh viện, chỉ là suy nhược thôi. Phải tẩm bổ cho con bé nhiều hơn, anh thấy Chaeyoung hình như không ổn đó.

- Em hiểu rồi, cảm ơn anh! _ Jisoo và Jennie lắc đầu ngán ngẩm, họ cũng không rõ chuyện gì xảy ra với nàng trong thời gian qua. Nhìn nàng đang nằm đấy với gương mặt xanh xao khiến họ cảm thấy xót xa và lo lắng nhiều hơn.

- Mấy chị, em về rồi đây! _ Lisa trở về dorm trong sự mệt mỏi. Quăn tạm đôi giày sang một bên, cô đi đến sofa và uống một cốc nước lọc.

- Lisa, em về rồi à? _ Jennie bước ra từ phòng của Chaeyoung với thau nước trên tay

- Chị làm gì đấy?

- Rosie bệnh, chị lấy nước lau mặt cho em ấy.

- Bệnh? Cậu ấy bệnh sao? _ Lisa lập tức thay đổi sắc mặt, bỏ ly nước sang một bên và đứng phắc dậy đi vào phòng Chaeyoung. Cô thấy xót xa khi đôi môi đỏ mọng nay đã trắng bệt, gương mặt vẫn còn hằn lên sự mệt mỏi.

- Uhm! Suy nhược cơ thể, mấy hôm nay không chịu ăn uống nghĩ ngơi cho đầy đủ. Tụi chị có hỏi mà con bé chỉ nói không sao. Lo thì lo lắm nhưng chị và Jisoo unnie đều có lịch trình riêng, đâu nghĩ sẽ tệ đến thế này. Đã xảy ra chuyện gì giữa em và em ấy đúng không?

- Không đâu! Em thì làm sao có khả năng làm cậu ấy như thế chứ. _ Lisa cười buồn, cô khẽ đưa tay vén sợi tóc đang xõa xuống của nàng.

- Chị không biết chuyện gì đã xảy ra với hai em. Làm gì để mọi người bớt lo lắng cho mình là được. Chị có lịch quay, em ở nhà chăm sóc Rosie cho cẩn thận đó. _ Jennie không biết mình có thể nói gì được vào lúc này, cả hai đều đã trưởng thành và cô tin hai đứa sẽ biết làm gì, hơn ai hết lúc này họ cần một khoảng không gian riêng.

- Dạ! Em làm được mà, chị cứ đi đi.

Có lẽ do tớ ích kỷ. Tớ không muốn người  mình yêu thương lại ôm trong tim một bóng hình khác, tớ không thể cữ giữ mãi lấy cậu. Người cậu yêu không phải là tớ…. tớ đau lắm đấy nhưng biết làm sao được. Cậu cứ như thế này làm sao tớ buông tay cậu ra đây hả Chaeng…”

Khẽ động mi mắt, Chaeyoung tỉnh lại trong sự vui mừng của Lisa, nàng vẫn chưa dám tin Lisa đang ở trước mặt mình. Nàng không tin rằng nàng lại nhìn thấy nụ cười đó, nàng đã hạnh phúc nhường nào khi Lisa lại một lần nữa trao cho nàng cái nhìn ấm áp ấy.

- Cậu có đau chỗ nào không? Có thấy khó chịu không? Sao không biết chăm sóc bản thân mình gì hết vậy?

- …….

- ……….

- Có! Tớ đang đau lắm, ở ngay đây _ nước mắt nàng lưng tròng, nàng cầm lấy bàn tay thon dài của Lisa đặt lên ngực trái mình. Nàng muốn cho con người này biết rằng nó đang gào thét vì đau đớn…

- …….

- Lice à, cậu đừng như vậy nữa có được không?

- ……..

- ……….

- Chaeyoung! Đừng đem tớ vào cái trò chơi của cậu nữa, cậu không yêu tớ thì hà cớ gì nhận lời hà cớ gì lại để tớ phải hy vọng? Người cậu yêu là Jisoo unnie, không phải tớ và những thứ đó cậu cần nói với chị ấy chứ không phai tớ,

- Lice, nghe tớ nói có được không?

- Không cần phải thương hại tớ đâu! Chaeyoung à, mình vẫn là bạn bè tốt _ Đôi mắt đượm buồn, Lisa không thiết để nàng nói thêm lời nào nữa, cô rời đi.

Nàng giận, nàng ghét lắm. Tại sao không cho nàng nói một lời nào mà dám quyết định hết tất cả chứ? Nàng chạy đến đấm thình thịch vào lưng con người đáng ghét ấy, đánh thật mạnh mặc cho Lisa đang không hiểu chuyện gì. Nàng đánh Lisa mà nàng cảm thấy đau như đánh chính mình, đau đến nước mắt không kìm được nữa mà trào dâng ra.

- Tớ yêu cậu, là sự thật. Đừng nghĩ như vậy nữa có được không? Đừng làm tớ đau như vậy tớ sẽ không chịu nổi mất. Phải, đúng là tớ đã từng yêu Jisoo unnie, nhưng chỉ là đã từng, đã từng thôi cậu có hiểu không?….. Tớ chưa từng xem cậu là người thay thế cả Lice à! Cậu đã mang trái tim tớ đi rồi tên ngốc. Cậu hãy tin điều đó vì lúc này tớ chỉ có cậu, chỉ có duy nhất Lalisa ngự trị trái tim tớ mà thôi….. Cậu đừng đi…

Nàng ôm chặt lấy Lisa cùng những tiếng khóc, tiếng nấc nghẹn ngào tức tưởi, nàng làm mọi thứ để cô biết rằng nàng yêu cô nhiều như thế nào, nàng đã đau đớn ra sao khi cô trở nên lạnh lùng cứng rắn.

- Tại sao cậu không chịu hiểu vậy…. _ Chaeyoung nói trong tiếng nấc nghẹn, Lisa thì vẫn đang chết đứng ở đó với trái tim loạn cả lên. Đau đớn. Hạnh phúc. Có đủ cả.

- ……..

-Lalisa đáng ghét, tại sao lại không chịu nói gì đi! Nói đi chứ, tớ ghét cái sự im lặng đó của cậu lắm….

Chaeyoung lại đánh Lisa, nàng không biết đến sự xuất hiện của nụ cười hạnh phúc trên môi người đối diện. Lisa nắm chặt hai bàn ay đang đánh mình, kéo nàng vào cái hôn sâu lắng. Hai đôi môi hòa quyện cùng tình yêu cháy bỏng trong tình yêu ấy. Nàng  nhắm mắt tận hưởng, nụ hôn hòa lẫn với nước mắt, giọt nước mắt hạnh phúc từ hai phía. Có một sợi dây vô hình vừa gắn kết hai con người lại với nhau. Phải chăng sơi dây đó là hiện thân của “Mùa Hè Lạnh”

- Tớ yêu cậu! Chaeng à! Tớ xin lỗi vì đã là cậu khóc nhiều như vậy….. Trong vô số những điều kỳ diệu nhất trong cuộc sống, điều kỳ diệu nhất là tớ đã thấy cậu và được yêu cậu.

Trái tim Lisa lại một lần nữa đập rộn ràng, mọi thứ vừa xảy ra cứ như một giấc mơ. Siết khẽ vòng tay ôm lấy nàng, cô tưởng chừng như mình đang có cả thế giới này.

- Tớ muốn là chủ nhân thứ hai của đồi hoa thiên đường ấy! My girl à!

- Chắc chắn rồi! Vì chỉ cần là cậu, tất cả của tớ đều là của cậu, thế giới của tớ…

“ Cảm ơn vì cái lạnh đột ngột của mùa hè đã mang đến cho tôi một bầu trời mới!”

End.

Sorry cả nhà vì sự chậm trễ này nha😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro