Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một người mất cả đời để tìm kiếm cho mình một hạnh phúc.

Và đôi khi cũng chỉ cần một giây hoặc trong một khoảnh khắc để biết mình thuộc về ai đó.

Lisa vẫn lẳng lặng như thế trong những ngày qua, dù nàng đã mè nheo đủ thứ, dù nàng đã hỏi rất nhiều điều, Lisa vẫn né tránh. Ngay cả khi trở về Lisa cũng không còn chờ đợi nàng đi cùng, không còn ngồi cùng nàng trên chuyến bay, không còn cho nàng mượn bờ vai để ngủ, vì vậy nàng cũng chẳng còn thiết tha giấc ngủ. Nàng thấy ấm ức, nàng không còn quan tâm điều gì ngoại trừ tên người Thái đó nữa.

Về đến dorm trong tâm trạng bực tức, còn Lisa thì vẫn cứ bình thản. Nàng kéo mạnh tay Lisa về phòng trong ánh nhìn ngạc nhiên của hai bà chị.

- Nói đi!

- Nói điều gì? _ Lisa vẫn trả lời nàng với cái vẻ bất cần ấy, khiến nàng khó chịu hơn

- Mấy ngày qua.

- Chẳng có gì để nói.

- Im lặng như vậy mà nói không có gì à?

- Chia tay đi.

- ………_ nàng vừa nghe lầm có đúng không? Lalisa Manoban vừa nói điều gì với nàng thế, chia tay? Câu nói đó phát ra dễ dàng đến thế sao?

- Chẳng phải Lalisa này rất phiền phức vì mãi bám theo cậu sao? Tớ buông cậu ra rồi, giờ thì cậu cứ thoải mái bay nhảy. Xin lỗi vì đã trở thành kẻ chướng mắt cậu trong thời gian qua.

- …….

Lisa quay lưng đi thật nhanh và lạnh lùng nhất có thể. Cái bóng dáng người cao gầy hắt dài trên vách tường theo từng vạt nắng mỏng . Nàng thấy tim mình đau nhói. Lisa không quay lại nhìn nàng dù chỉ một lần. Đôi bàn tay ấm áp ấy đã không còn muốn nắm lấy tay nàng cùng đi trên con đường ngập tràn những tiếng cười và hạnh phúc. Nàng chết lặng giữa căn phòng cô độc ấy, cơn gió lùa qua khung cửa sổ vô tình lướt qua đôi vai bé hỏ làm nàng khẽ run, những lọn tóc màu hạt dẽ tung bay. Nước mắt nàng rơi lã chã. Nàng cố lục lọi trong đầu mình rằng nàng đã làm sai những điều gì mà Lisa nói lời chia tay dễ dàng đến thế. Nỗi đâu đớn ê buốt ập đến làm nàng bất ngờ với chính mình, nỗi đau đó như chưa từng hiện diện và nàng hiểu bản thân mình đã yêu Lisa nhiều biết bao.

Có một người mất cả đời để tìm kiếm cho mình một hạnh phúc

Và đôi khi cũng chỉ cần một giây hoặc trong một khoảnh khắc để biết mình thuộc về ai đó.

Mưa rơi đều bên mái hiên nghe lộp bộp, nàng cười trong nước mắt, nàng muốn lai được ngồi trong mưa để rữa gội đi tất cả. Biết đâu nàng sẽ sáng suốt hơn để tìm lí do cho câu nói chia tay ấy.

“Lice à! Cậu chỉ đang đùa thôi đúng không?”

Lisa đi khỏi dorm với chiếc khẩu trang và mũ lưỡi trai che lấp mát khuôn mặt. Lê từng bước chân nặng nhọc trên con phố nhộn nhịp. Chẳng biết là vô tình hay cố ý , cô đang đứng trước một quán cà phê ấm áp với những chùm đèn tím ngọt, Mặc kệ, cô đẩy cửa bước vào vì cô chẳng biết mình phải đi đâu vào lúc này. Chọn chiếc bàn số 11 bên lọ hoa đồng tiền vàng tươi mới. Cô nhìn cả khu phố qua lăng kính lát đát những hạt mưa ấy.

- Cô ấy thật thánh thiện, ai mà yêu được cô ấy chắc là hạnh phúc lắm.

- Phải vậy! Người đó sẽ rất yêu thương Lisa…

Ra vậy, cuộc trò chuyện của hai cô gái ở chiếc bàn đối diện đang nhắm vào cô. Bật cười đau đớn vì những câu vừa nghe được, họ đã sai lầm thì phải. Trái tim cô đang gào lên từng tiếng thét đây, cô đã muốn lừa dối chính mình trước nỗi đau của thực tại. Muốn quên đi, nhưng ….. cô thua. Cô hoàn toàn bất lực, trái tim cô không phải một chiếc CPU để rồi dễ dàng xóa đi những program đã được mặc định sẵn. Mỗi ngày qua, bóng hình nàng luôn hiện hữu. Trong cái góc quán này, cô chợt thấy mình trơ trọi, cơn mưa vẫn rơi vô định, cơn mưa không quá lớn đâu nhưng nó thừa sức làm một tâm hồn trở nên ướt đẫm và lạnh lẽo. Cô muốn nắm trái tim mình quăng đi đâu đó thật xa. Trong cô đang chứa một tình yêu được trao đi không toan tính nhưng lại chẳng nhận được sự trân trọng.

Trở về dorm khi trời đã khuya, Lisa uể oải quăng mình xuống chiếc giường, Chaeyoung không có ở đây, chắc cô ấy đã đi đâu rồi. Bất chợt điện thoại cô đổ chuông, là anh quản lí

- Em nghe đây ạ.

- À Lisa, mai em sẽ sang Thái chụp shot hình eider, em chuẩn bị mai 9h xe sẽ đến đón em đó nha.

- Okay anh. Anh ngủ ngon ạ!

- Uhm!

Tắt điện thoại, Lisa xoay người theo tư thế dễ ngủ nhất để mình thấy thoải mái hơn, cô chỉ muốn tạm quên mọi thứ để ru mình vào giấc ngủ thật nhanh chóng.

Chaeyoung thầm mừng rỡ khi Lisa đã trở về, chỉ cần thấy Lisa an toàn là nàng đã yên tâm lắm rồi. Nàng ước gì mọi thứ chỉ là giấc mơ để nàng lại sà vào lòng Lisa mà tận hưởng cái hơi ấm quen thuộc, Lisa chỉ nằm ngay đấy thôi nhưng sao thật xa vời, như một bức tường vô hình ngăn cách hai thế giới riêng biệt. Cởi chiếc áo len quen thuộc ấy treo lên giá. Nàng nằm ngay bên cạnh Lisa, nhẹ nhàng để người đó không phải thức giấc. Nhìn tấm lưng phẳng phiu trước mắt, nàng không thể kiềm chế được mà vỡ òa. Nàng khóc và vòng tay ôm thật nhẹ vòng eo ấy.

“Lice à! Cậu đừng như vậy nữa có được không? Phải cho tớ một lí do được chứ?”

Nàng có biết không Lisa cũng đang khóc, những giọt nước mắt hiếm hoi đã trào ra vì nàng, vì cuộc tình sao ngang trái.

Nàng thức dậy với tâm trạng uể oải. Bầu tời đã có những tia nắng nhẹ sau những ngày mưa liên tiếp kéo đến, nàng nhắm đôi mắt mình hít một cái thật sâu đến căn tràn lồng ngực cái không khí buổi sáng. Đưa tay sang phía bên cạnh theo quán tính, nhưng chỉ là chiếc gối trắng mềm mại. Nàng mong tất cả chỉ là giấc mơ thôi.... Nàng biết Lalisa Manoban đã thật sự rời xa nàng, cô không còn gọi nàng dậy vào mỗi buổi sáng chỉ để nói với nàng "Tớ yêu cậu! Ngày mới tốt lành!"

Nàng tung chăn ra khỏi phòng để tìm kiếm bóng hình thân quen nhưng nhìn đi nhìn lại thì chỉ thấy 2 bà chị. Có lẽ 2 người cũng hiểu nàng đang tìm gì.

- Lisa đã sang Thái làm either rồi. Em ấy không nói với em sao?

- À..... Dạ! 2 chị cứ ăn tiếp đi, em đi đến đây một chút _ nàng vào lấy áo khoác len rồi rời khỏi .

Tấp xe vào ngọn đồi ấy. Cười buồn, nàng không hiểu vì sao mình cứ phải đến đây. Ngồi thẫn thờ giữa vô vàng những bông hoa hướng dương màu nắng, nàng thấy dễ chịu. Nước mắt lại lăn dài trên gò má, nàng nhớ vòng ray của Lisa, nhâm nhi từng câu hát tình buồn rười rượi là những lần quặn đau nơi đáy tim. Nơi đây, nơi Lisa đã đưa nàng đến, nơi đã được xem là thiên đường của cả hai, là nơi hạnh phúc , nhưng giờ thì có phải nó đã quá xa vời hay không?

Gió xào xạc mát nhẹ. Một chú chim trắng lượn qua lượn lại trước mặt nàng, nàng vùng dậy chạy theo để tóm lấy nó, rồi nàng chợt khựng lại khi thấy ở đằng xa có người. Nàng chau mày nhìn vóc dáng quen thuộc, đó không phải Lisa đang mỉm cười  vẫy tay chào nàng hay sao? Nàng chạy đến để chạm vào Lisa rồi đột nhiên hoảng hồn khi Lisa tan biến dần trong không gian. Rồi thêm nữa một Lisa mới, nàng cũng chạm vào đấy và cũng tan biến đi nhanh chóng. Cứ thế lần lượt, nàng ngã khuỵu đau đớn.

"Soo! Em đã từng, phải rồi. Đã từng thôi, rất yêu chị. Em ghét lắm cái tiếng gọi bảo em hãy mặt thêm những chiếc áo ấm khi ra ngoài, em ghét những chiếc áo ấy. Em không cho phép mình được ấm áp nữa. Nhưng giờ đây, em không thể rời khỏi chiếc áo len này được nữa rồi, nó sưởi ấm trái tim em từng ngày, em không cho phép mình bị lạnh được, vì em biết sẽ có người đau lòng vì điều đó, em nhận ra.... Mình đã yêu, lại rung động dữ dội trước Lalisa. Trái tim em đã thật sự thuộc về cậu ấy mất rồi..."

Có một sợi dây vô hình vô tình gắn kết hai con người lại với nhau! Phải chăng sợi dây đó là hiện thân của "Mùa hè lạnh"

Từng ngày qua, nỗi buồn vì thiếu vắng Lisa làm Chaeyoung thấy mình như sụp đổ. Như đang mất đi điểm tựa duy nhất của mình. Mọi người đều lo lắng cho nàng, nhưng nàng chỉ lắc đầu nhẹ và nói mình không sao. Nàng lao đầu vào công việc để dẹp bỏ tạm thời nỗi đau ấy, nhưng làm sao đây khi lúc này nàng không thể làm được việc gì cả.... Nàng không thể điều khiển cơ mặt của mình cho thích hợp với loạt ảnh, đôi mắt nàng giờ đây chỉ chất chứa cái nhìn đầy buồn bã và mông lung.

- Chaeyoung! Em thật sự không ổn đó, buổi chụp hình có thể tạm hoãn lại mà. Em về nghĩ ngơi đi

- Em xin lỗi, em....

- Chaeyoung!!!!

Xung quanh chỉ bao trùm một màu đen, nàng ngất đi trong tiếng gọi của mọi người.Có lẽ vì nàng đã không ăn uống và nghĩ ngơi đúng trong những ngày qua.



Còn 1 chap nữa là end nha mn!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro