C20. Quay trở về - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chào tạm biệt bà Park ở sân bay, Chaeyoung mang trong mình những nỗi niềm, có vui có buồn và cũng có lo lắng để trở về Seoul, đến mức chuyến bay chỉ trong 1 giờ đồng hồ mà Chaeyoung cứ tưởng như khoảng cách dài đến nghẹt thở. Ngay khi vừa bước ra khỏi cửa cảng hàng không nội địa của sân bay Gimpo, Chaeyoung ngay lập tức bắt xe để đến nhà Lisa nhưng những gì cô thấy chỉ là cánh cửa nằm im lìm với ổ khóa gần như đã phủ một lớp bụi. Chaeyoung hỏi ra thì mới hay Lisa đã trả nhà gần một tuần.

Thất vọng, hoang mang đến mức đoạn đường từ căn nhà nhỏ nơi Lisa thuê về đến khu căn hộ mà cả hai đã từng ở, Chaeyoung ngồi trên taxi đã không biết bao nhiêu lần ôm mặt mà khóc, lòng rối bời với hàng vạn câu hỏi vì sao Lisa lại âm thầm bỏ đi. Mãi cho đến khi taxi dừng lại cạnh nơi ra vào của khu căn hộ cao cấp, Chaeyoung đứng thẩn người dưới chân tòa nhà, bên cạnh vẫn còn ngổn ngang hành lý, cô thả mình ngồi bệt xuống nền đất lạnh, đưa đôi tay ngang trước mặt với những ngón tay bắt đầu run lên và rồi nước mắt như một thói quen tìm đến khi con người ta cô đơn.

"Chị Chaeyoung." - một tiếng nói vọng đến đánh thức Chaeyoung.

"Mayna? Là em sao?"

"Chị về rồi sao? Sao chị không lên nhà mà lại ngồi ở đây?"

Nghe Mayna nói đến đó, ánh mắt Chaeyoung lại đỏ cay, cô quay mặt sang một bên như muốn trốn tránh ánh nhìn dò xét của Mayna, thở dài một hơi Chaeyoung mới có thể lên tiếng.

"Chị sợ...sợ khi lên đến ấy thì chị chỉ có một mình."

Mayna nhìn Chaeyoung một cách đồng cảm, cô ngồi xuống bên cạnh Chaeyoung, cả hai chợt im lặng, đưa mắt nhìn ra xa xăm, có lẽ chưa lúc nào Mayna có thể cảm nhận Chaeyoung gần mình đến như vậy.

"Lisa sẽ không về nữa đúng không Mayna?" - Chaeyoung chợt lên tiếng.

"Em..." - đổi lại Mayna chỉ biết ngập ngừng.

"Nói cho chị biết tại sao em lại ở đây?" - Chaeyoung mau chóng tránh làm Mayna khó xử, nên quay sang nhìn cô mỉm cười hỏi han.

"Cái này..."

Mayna bắt đầu trở nên bối rối, quay mặt đi để tránh nhìn đối diện với ánh mắt dò hỏi của Chaeyoung, lần lựa mãi thì Mayna mới chấp nhận nói sự thật với Chaeyoung.

"Thật ra...em đến đây là vì Lisa muốn em lo chuyện hợp đồng thuê nhà, chuyển sang cho chị, Lisa đã mua căn nhà này và muốn chị yên tâm ở đây, hôm nay em đến đây để hoàn thành nốt thủ tục với họ."

"Người cũng đã đi rồi, vậy tại sao còn bận tâm đến cái nhà này làm gì, đã bỏ chị đi như vậy thì tại sao còn đối tốt với chị để làm gì. Cậu ấy là đang muốn hành hạ chị có đúng không?"

"Chị Chaeyoung...em nghĩ Lisa không có ý đó đâu, Lisa chỉ là muốn chị không phải bận tâm về việc nhà cửa, có một nơi ở tốt, không phải chật vật để lo tiền thuê mà thôi."

Khi Mayna ngại ngần giải thích Chaeyoung cười khẩy khi nghe được nguyên nhân, bất chợt một ý nghĩ nhanh chóng chạy qua đầu của cô, ánh mắt u buồn bỗng bừng sáng lên, cô tinh ý nhìn sang Mayna.

"Mayna...em có thể cho chị số điện thoại của cậu ấy được không?"

"Em...em không thể. Em đã hứa là sẽ không đưa số điện thoại cho ai, nhất là chị."

"Cứ coi như em bất cẩn đánh rơi rồi chị vô tình nhìn thấy cũng được mà. Chị cần nói chuyện với cậu ấy, đừng nghĩ cứ để lại cho chị cái nhà rồi muốn làm gì thì làm."

"Chị..." - Mayna ngạc nhiên trước những tính toán của Chaeyoung.

"Cho chị đi" - Chaeyoung hạ giọng nhỏ nhẹ.

"Không được đâu. Em xin lỗi, em không thể làm như vậy được."

"Không lẽ em để chị tội nghiệp đến mức như vậy sao?"

Mayna ngập ngừng, trong lòng đắn đo khi chính bản thân cũng cảm thông với nỗi lòng của Chaeyoung lúc này, nhưng Mayna là một người luôn biết giữ lời hứa, hơn nữa cô cũng hiểu rõ với tính cách của Lisa nếu biết chuyện chắc sẽ cắt đứt liên lạc với cả mình, sau một vài phút suy nghĩ Mayna mới chợt nảy ra ý định.

"Em có thể cho chị email của Lisa, em chắc khi chị gửi thì chị ấy sẽ đọc được. Nếu chị cứ trực tiếp gọi sang đó em sợ Lisa sẽ lập tức cúp máy ngay và thay liền số điện thoại khác nữa."

"Không ngờ em cũng hiểu cậu ta đến mức như vậy. Được! Em cho chị email của Lisa đi" - Chaeyoung nở nụ cười hiền hậu nhìn Mayna.

Ngay sau khi được Mayna giúp đem các hành lý lên căn hộ và đưa cho mình địa chị email của Lisa, Chaeyoung ngẩn ngơ nhìn quanh căn hộ một lượt, đồ đạc đã phủ bụi, chiếc sofa yêu thích ở giữa nhà từng là nơi hai cả hai ngồi trò chuyện với nhau hàng giờ, cùng xem tivi sau bữa ăn tối, từng an ủi vỗ về nhau khi có những đau lòng, vụn vỡ. Bây giờ chiếc ghế từng chật chội kia cũng trở nên rộng lớn.

Chaeyoung hít một hơi thật sâu và bắt đầu gõ những dòng chữ đầu tiên.

"Chào cậu, Chaeyoung đây! Hãy chắc rằng cậu vẫn khỏe mạnh và tươi cười nhiều nhé. Mà nếu cậu hỏi ngược lại tớ có khỏe hay không thì chắc chắn là không rồi, suốt ngày cứ ngơ ngẩn nhớ đến cậu, rồi bắt đầu lăn đùng ra khóc, ăn uống cũng chẳng ngon lành gì, gần đến ngày ra mắt sách rồi nên có rất nhiều việc phải làm nhưng tớ cứ giao phó hết cho anh DongHae, may mắn là anh ấy cũng không kêu ca gì, còn tớ chỉ duy nhất mỗi việc là nhớ cậu. Ai bảo khi không đang yên đang lành mà cậu lại bỏ về Mỹ để tớ một mình lại Seoul làm gì, thậm chí ngay cả một câu chào cũng chẳng chịu nói, sao tự dưng trở nên nhẫn tâm đến như vậy hả?

Tớ biết nhiều người khi viết thư cho nhau như thế này thì hay giả vờ trấn an nhau bằng nhiều câu giao đãi khách khí, tớ cũng muốn như thế nhưng là một chút tớ cũng không muốn nói dối cậu, tớ không muốn cậu phải hoài nghi liệu tớ có yêu cậu hay không, tớ không muốn cậu vì tớ mà tiếp tục chủ động bồi đắp, bây giờ hãy giao việc đó cho tớ. Lisa à! Mẹ đã nói cho tớ nghe hết về chuyện của cậu, cuối cùng tớ cũng biết ngày đó vì sao cậu lại làm như vậy. Chắc cậu đã khó xử nhiều lắm đúng không? Đau lòng nữa, với lại cho tớ xin lỗi vì cái tát nhé. Nhưng rốt cuộc thì tại sao chúng ta lại phải trốn chạy như thế này, hay tại cậu không tin rằng tớ sẽ có thể cùng cậu vượt qua? Lisa này, tớ đã cá cược với mẹ tớ đấy, tớ nói rằng lần này tớ sẽ tự chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của mình, cho dù tớ có ngã đến trầy chân tớ cũng không từ bỏ. Tớ nhất định sẽ đợi cậu về. Còn bây giờ tớ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt để cậu không phải lo lắng và lại cũng phải thật đẹp cho buổi ra mắt sách nữa chứ. Riêng cậu thì nhất định phải giữ sức khỏe đấy."

Khi email được gửi đến địa chỉ của Lisa, Chaeyoung thả người vào lưng ghế, ngước mặt nhìn trần nhà, nhắm mắt để cho những giọt lệ tự do rơi xuống.

.
.

Cuối cùng buổi ra mắt sách cũng đã đến. Chaeyoung đã chuẩn bị cho mình chiếc váy với màu xanh yêu thích, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, cô muốn bản thân mình hôm nay phải thật đẹp. Ngược lại với thái độ thoải mái của Chaeyoung thì DongHae lúc ấy tỏ ra khá lo lắng, dù tất bật chạy lo chu toàn mọi việc cho buổi ra mắt, DongHae ngồi lại cùng Chaeyoung ở đằng sau khu vực hậu đài, anh nhìn Chaeyoung với ánh mắt ôn nhu.

"Em có chắc là mình muốn làm việc đó chứ?"

"Chắc hơn bao giờ hết." - Chaeyoung đáp lại đầy quyết tâm.

"Em...không sợ sao?" - nhưng riêng DongHae thì vẫn chưa thực sự cảm thấy an tâm.

"...Em chỉ sợ không được là mình thôi."

Sau cuộc nói chuyện ở hậu đài, MC bắt đầu giới thiệu chương trình và ổn định mọi người, khi tất cả các ống kính máy ảnh đến từ những phóng viên báo chí và những độc giả đã chuẩn bị sẵn sàng, Chaeyoung bước lên sân khấu để bắt đầu bài phát biểu của mình.

"Xin chào, mình là Park Chaeyoung! Trước tiên rất cảm ơn các bạn độc giả và những anh chị phóng viên đã dành thời gian ít ỏi của mình để đến tham dự buổi ra mắt sách này. Mình biết gần đây có rất nhiều tin tức về chuyện tình cảm của mình, cũng có một số người nói mình lợi dụng để làm PR cho sách, thật ra những người đã gắn bó với mình, đọc những cuốn sách trước đây của mình sẽ hiểu mình sẽ không dùng scandal để bán sách, vì mình tin mỗi một câu, một chữ được viết ra đều dựa vào cảm xúc thật của mình trong cuộc sống, nhất là cuộc sống lần này vì nó là cuốn mình tâm đắc nhất từ trước đến nay nên mình tin sẽ có nhiều người đồng cảm. Còn chuyện những bức hình..."

Nói đoạn, ánh mắt Chaeyoung chùn xuống, nụ cười cũng nhợt nhạt đi phần nào, nhưng cô vẫn cố gắng giữ được bình tĩnh và nói tiếp.

"Chuyện những bức hình hay tin tức này nọ...Phải, mình yêu con gái, tên cậu ấy là Lisa, là nguồn cảm hứng cho cuốn sách này, là người bạn rất thân với mình, bọn mình đã từng xa cách nhau 15 năm, và chỉ mới gặp lại nhau gần đây. Khi ấy chúng mình trải qua những hiểu lầm, những trốn tránh, những vui buồn, rồi chúng mình từ từ bước vào thế giới của nhau, tình cảm cứ từ từ tích lũy, cậu ấy là người duy nhất có thể quấy phá trái tim mình đến sai nhịp nghiêm trọng như vậy."

Khi những lời nói cứ khiến ký ức về Lisa hiện rõ lên từng chút một, Chaeyoung khó lòng giữ được sự cứng cõi và mạnh mẽ của mình trong lời nói, cô bắt đầu nghẹn ngào.

"Nhưng mình...khi ấy thì lúc nào cũng sợ hãi khi yêu cậu ấy, nắm tay ra đường cũng lén lút, rụt rè, trao nhau nụ hôn tạm biệt mà cũng ngại ngần ở chốn đông người. Bởi mình sợ sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh, sợ bị mất độc giả, sợ bị báo chí đả kích, sợ mọi người dèm pha, vậy mà cậu ấy vẫn ân cần yêu luôn cả phần mình còn thiếu, nhưng hết lần này đến lần khác khiến cậu ấy đau lòng đến nổi phải bỏ đi. Mình đã suy nghĩ rất lâu khi quyết định nói ra điều này, vì nó có thể làm mình mất đi độc giả nhưng còn hơn là tiếp tục nói dối và trốn tránh mọi người. Có thể sau chuyện này các bạn nhìn mình khác đi, nhưng ít nhất đó là mình. Xin cảm ơn đã lắng nghe."

Chaeyoung gạt đi nước mắt, cúi đầu chào mọi người, trở về chỗ ngồi bên chiếc bàn ký sách và bắt đầu chờ đợi. Cả hội trường lúc ấy mọi người ai nấy đều yên lặng, sự căng thẳng phủ kín đến nghẹt thở, vài tiếng xì xầm vang lên ở góc phòng, DongHae đứng trong cánh gà trở nên lo lắng, còn Chaeyoung vẫn nhẫn nại chờ đợi. Bất chợt tiếng nói từ đâu đó trong phòng vọng lên sân khấu.

"EM NHẤT ĐỊNH ỦNG HỘ CHỊ!"

Một cô gái mạnh dạn đứng lên với cuốn sách mới của Chaeyoung được cầm chặt trên tay, cô bắt đầu tiến lên sân khấu. Chỉ cần có như thế, mọi người nhanh chóng phá tan không khí im lặng, tiếng vỗ tay vang lên, có những giọt nước mắt đã rơi vì xúc động, sau vài giây thì phóng viên lại tác nghiệp và các độc giả ùn ùn kéo lên sân khấu để được ký tặng vào sách. Hôm đó không một ai bỏ về trước khi buổi ký tặng kết thúc.

Khi buổi ra mắt kết thúc, mọi người thu dọn, Chaeyoung vui vẻ ở lại để trả lời câu hỏi và trò chuyện cùng một số độc giả của mình. DongHae kiên nhẫn đợi trong hậu trường, đến khi Chaeyoung bước vào, anh mỉm cười và ôm chầm lấy Chaeyoung.

"Cô bé! Em giỏi lắm. Cuối cùng thì em đã không còn là một người yếu đuối, sợ hãi điều này điều kia. Nhất định em sẽ hạnh phúc." - trong vòng tay mình, DongHae siết chặt lấy Chaeyoung như một nguồn động viên.

"Em nhất định sẽ hạnh phúc đúng không anh?" - Chaeyoung nhỏ nhẹ.

"Nhất định." - DongHae dịu dàng nhìn Chaeyoung, cái gật đầu như truyền thêm niềm tin cho cô nàng.

Mayna cũng đến tham dự nhưng lại chọn đứng lặng lẽ ở một góc phòng, chờ Chaeyoung xong việc. Khi Chaeyoung chuẩn bị bước ra khỏi cửa phòng hội nghị, Mayna chạy đến với giọng điệu vui vẻ.

"Chị rất giỏi đấy." - câu khen ngợi của Mayna khiến Chaeyoung cảm thấy hạnh phúc, cô vui vẻ khoác lấy tay của Mayna.

"Chị em mình ra ngoài uống chút gì nhé, chị mời!" - dứt lời Chaeyoung kéo Mayna cùng đi với mình.

Trong lúc cả hai ngồi uống nước cùng nhau trên băng ghế ở công viên, Chaeyoung thoải mái uống nước thì Mayna lại bắt đầu rụt rè, loay hoay mở lời. Dường như hiểu được Mayna có điều muốn nói, Chaeyoung ôn nhu quay sang nhìn Mayna với ánh mắt cởi mở.

"Chị Chaeyoung này, nếu Lisa không quay lại, chị sẽ từ bỏ chứ?" - Mayna ngập ngừng.

"Từ bỏ à?" - Chaeyoung quay sang nhìn Mayna, rồi khẽ cười, cô quả quyết.

"Chị muốn thử đánh cược một lần."

"Đánh cược?" - Mayna ngạc nhiên quay sang với ánh mắt chất vấn.

"Chị sẽ cược với số phận. Chị sẽ dùng quãng thời gian 15 năm của mình để chờ đợi Lisa. Nếu đến cuối cùng cậu ấy không quay lại thì coi như chị đã thua, lúc đó chị sẽ sống như ý mẹ chị muốn."

"Chị Chaeyoung không sợ sẽ phải phí mất 15 năm tuổi xuân của mình sao? Đến lúc đó sợ chị sẽ phải đau khổ, dù sao tuổi xuân của con gái cũng rất quan trọng mà."

"Bất kỳ hạnh phúc nào cũng đòi hỏi phải trả vay mà, chị biết mình sẽ không hối hận vì chưa bao giờ chị ngần ngại làm điều gì vì Lisa. Từ đầu đến cuối, cậu ấy đều yêu chị rất chân thành, cậu ấy đáng lý không cần phải chịu đựng nhiều đến như vậy. Chị muốn dùng 15 năm này kiên trì yêu cậu ấy."

"Cả chị và Lisa cứ như sinh ra là dành cho nhau vậy."

"Sự thật là vậy mà. Ngay từ khi còn rất nhỏ, cuộc sống của chị từng chút một chỉ có một mình cậu ấy."

"Chị Chaeyoung này, chị có nghĩ 15 năm nữa sẽ không ai còn nhìn nhận khắt khe về chuyện này nữa không?"

"Quả thật chị cũng không biết 15 năm nữa xã hội có còn gắt gao về chuyện này nữa hay không? Con người có vì khó khăn đó mà bỏ nhau hay không? Nhưng chị tin vì hạnh phúc thì đấu tranh thế nào cũng xứng đáng mà đúng không?"

Dứt lời, cả Chaeyoung và Mayna đều nhìn nhau mỉm cười, họ tìm thấy những ánh nắng ấm áp khi ngước nhìn lên bầu trời, cả hai nhắm mắt để tận hưởng không khí trong lòng. Chaeyoung xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út trên tay mình. Cả Chaeyoung hay Mayna không biết liệu rốt cuộc rồi mình có thể tìm thấy một bầu trời yên bình cho mình không, rốt cuộc chờ đợi như thế này có đem đến những kết quả mà họ thật lòng mong ngóng hay không, nhưng trong lòng ai lúc này cũng tràn đầy hy vọng.

Tình cảm của hai người đôi khi giống như một cuộc rượt đuổi vậy, nếu một trong hai cứ cố sức mà chạy đi thật nhanh để về đích, người ở phía sau dù có gắng thế nào cũng không thể đuổi kịp. Nhưng nếu một trong hai đứng lại, người kia dù có bỏ xa đến thế nào cũng sẽ quay đầu nhìn lại, quan sát và chờ đợi người bị đã tụt lại phía sau. Hơn nữa, đó cũng là cách để chúng ta biết sau tất cả chúng ta có vì nhau mà bằng lòng đứng lại hay là không, ít nhiều trong một cuộc rượt đuổi thì đứng lại là cách để đừng lạc mất nhau. Yêu là khi cả hai kiên nhẫn chờ đợi nhau.

END.

__________________

Cuối cùng sau 2 tháng cũng có thể End rồi, mình nghĩ đối với fic này thì cái kết thật sự là ở trong lòng bạn đọc. Cảm ơn vì đã xem fic của mình dù mình còn nhiều thiếu sót. Hẹn gặp lại ở fic sau nhé, hy vọng nhỏ nhoi rằng các bạn đọc sẽ vẫn còn ở đây để mình có thể cùng chia sẻ tình yêu đối với Lichaeng! ❤️
Có thời gian mình sẽ viết fic mới nhanh thôi, còn hạn chế hơn thì sẽ tìm những bộ truyện hay để cover (nếu được TG cho phép) vậy nhé!! 👋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro