Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại biến thành như vậy. Nàng đang đứng trong phòng bếp cùng một người nàng vốn nghĩ là tên khốn kiếp muốn buộc nàng bán cho chị ta, cùng nhau rửa tay xuống bếp nấu canh.

Cô hỏi nàng có thể làm món Cesar salad hay không. Sau khi nàng gật đầu, cô đem củ cải, rau xà lách cùng tất cả gia vị cần thiết đưa cho nàng xử lý.

"Em có người yêu chưa?" cô lấy thịt bò từ trong tủ lạnh ra, bỏ vào lò vi sóng rã đông, một bên tán gẫu hỏi cô.
Cơm trưa của bọn họ quyết định ăn thịt bò, bởi vì nàng không muốn lãng phí thời gian ra ngoài ăn trưa, muốn tốc chiến tốc thắng. Cho nên hai người đồng ý tự mình nấu ăn sẽ nhanh hơn.

Nhưng nàng vốn nghĩ cô hẳn sẽ cho ăn đại thứ đồ lạnh gì đó hoặc đồ ăn thừa linh tinh. Không nghĩ tới cô nói muốn ăn thịt bò, càng khiến nàng trợn mắt cứng lưỡi chính là, phòng bếp cùng tủ lạnh của cô, thật đúng là đầy đủ các loại thức ăn và gia vị.

Tóm lại, toàn thân người phụ nữ này là một ẩn số.

"Liên quan gì chị?" nàng trả lời.

"Em không phải muốn biết mục đích của chị sao?" Cô nhìn nàng một cái.

"Mục đích của chị có liên quan gì đến chuyện tôi có người yêu hay chưa?"

"Nếu không quan hệ, chị vì sao muốn hỏi em?"

Bị cô hỏi lại như vậy, Lisa nhất thời không biết nói gì để chống đỡ. Chẳng qua nói lại, nàng không có người yêu cũng không phải là bí mật gì to tát.

"Chưa có." Nàng thẳng thắn nói.

"Vì sao?"

"Tôi bề bộn nhiều việc, không rảnh giao thiệp." Hơn nữa nàng hiện tại, cũng không thích hợp kết giao, như vậy sẽ liên lụy người khác.

"Vì sao không kết giao?"

"Chị làm gì tò mò như vậy? Cái chuyện này có quan hệ gì với mục đích của chị?"Nàng nhẫn không được trừng mắt hỏi lại cô. Nàng cảm thấy người này thật rất khó hiểu.

Chaeyoung nhún vai, từ trong tủ lấy ra một lọ nước dùng, tay chân nhanh nhẹn bỏ chúng nó vào trong nồi đun nước. Hơn nữa còn bỏ nước vừa đủ, sau đó tiếp tục đặt lên bếp đun, rồi xoay người tiếp tục xử lý đống thịt bò đã tan đá.

"Chị biết em kiêm nhiều việc nhưng em thực sự thiếu tiền sao?" Cô bỗng nhiên lại mở miệng hỏi.

"Phải thì như thế nào, không phải thì như thế nào?" Nàng mặt không chút thay đổi liếc cô, vẻ mặt phòng bị lập tức xuất hiện.

"Em có nghĩ tới, có lẽ nên tìm một người bên cạnh giúp em chia sẻ áp lực kinh tế hay không?" Cô cũng nhìn lại nàng.

"Tôi có thể dựa vào chính mình, không cần dựa vào người khác." Nàng lạnh lùng trả lời. Ngay cả anh trai ruột của mình cũng không dựa vào được, dựa vào chính mình mới là đảm bảo nhất.

"Cứ như vậy cự tuyệt người khác cách mình xa ngàn dặm ở ngoài thì có gì tốt?"

"Ít nhất không cần trải qua hy vọng rơi xuống thất vọng thống khổ." Nàng nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời.

"Ai khiến em thất vọng?" Bởi vì thời gian gấp gáp, số liệu bước đầu thám tử đưa cho cô cũng không đầy đủ.

Phần lớn miêu tả nguyên nhân La gia sa sút, cùng với phương thức liên lạc và tình trạng làm việc của nàng hiện tại, việc khác cô biết cũng không nhiều.

Nàng trầm mặc: "Vì sao tôi phải nói với một người xa lạ mà ngay cả tên tôi cũng không biết?"

"Có lẽ em thấy chị lạ lẫm, nhưng chị không thấy em xa lạ." Cô cao thâm khó lường nhìn nàng.

"Phải không? Cho nên chị theo dõi tôi, điều tra tôi đã lâu, rốt cuộc rắp tâm gì?" Nàng đi vào trọng điểm của đề tài, chán ghét cảm giác bị người âm thầm quan sát.

"Chị thực sự không theo dõi em. Điều tra có lẽ có một chút, nhưng là bởi vì đã qua mười năm, rất nhiều tư liệu cơ bản đều thay đổi, ví như hiện tại em ở đâu." Chaeyoung thành thật thừa nhận với nàng.

Không điều tra, cô làm sao biết nàng ở đâu, phải đến chỗ nào mới có thể tìm được nàng đây?

"Đã qua mười năm, những lời này có ý tứ gì?" Lisa không tự chủ được nhíu mày.

"Chị đã biết em mười năm, Lisa." Cô nhìn nàng chăm chú.

"Không có khả năng!" Trực giác nàng phản ứng kêu lên.

Chaeyoung có chút đăm chiêu nhìn nàng một cái, sau đó thong thả mở miệng nói: "Nhà em trước kia ở trên núi Dương Minh, còn có một anh trai. Cha mẹ có tình cảm rất tốt, phòng khách trong nhà có một cây đàn piano màu trắng giống như cái ở trong phòng khách của chị. Em rất thích đàn piano, tuy sinh ra trong gia đình giàu có, ôm ba ngàn sủng ái vào người, cũng không thị sủng mà kiêu, hoặc vì giáu có mà khinh bỉ người nghèo. Em là cô gái hiếu thuận, mỗi sáng sớm đều theo cha mẹ cùng nhau chạy bộ."

Những lời cô thuộc như lòng bàn tay này doạ nàng ngây người. Cô làm sao có thể biết trước kia nàng cũng có cây đàn piano màu trắng, cùng trước kia nàng mỗi sáng đều cùng cha mẹ chạy bộ?

Cô nói cô nhận thức nàng đã mười năm, tối hôm qua lại nói cô cũng không phải con của bằng hữu cha mẹ. Như vậy chị ta rốt cuộc là ai, sao có thể biết nàng mà nàng lại không hề có ấn tượng gì?

Tiếng nước róc rách, củ cải và rau xà lách của nàng lúc chìm lúc nổi trong nước. Ở một bên cô đã đem thịt bò bỏ vào trong chảo nóng, bắt đầu rán đồ ăn trưa của bọn họ.

"Chị không biết những năm gần đây gia đình em đã xảy ra chuyện gì, nhưng đột nhiên thấy em đứng làm việc trong quán ăn sáng, chị thực sự khiếp sợ." Cô đột nhiên tiếp tục mở miệng nói, một tay đang chuẩn bị bữa ăn trưa cho bọn họ cũng không dừng lại.

Bởi vì hoàn toàn không rõ cô đến tột cùng từ nơi nào xuất hiện, lại đang diễn vai gì, tiếp cận nàng có mục đích gì, cho nên Lisa quyết định tiếp tục bảo trì trầm mặc.

"Có lẽ là bởi vì ấn tượng ban đầu, chị cảm thấy em trời sinh nên được người yêu chiều. Ở nhà thì nhận cha mẹ người nhà yêu thương, sau khi kết hôn được nhà chồng chiều chuộng. Cả đời này đều nên mặc trang phục đẹp, cười đến vô ưu vô lo, không nên biết cuộc sống vất vả."

Mùi rán của thịt bò chậm rãi từ trong chảo lan ra, tràn đầy trong không khí, Lisa lại bởi vì những lời này của cô mà thấy chua sót.

Mặc trang phục đẹp, cười đến vô ưu vô lo, chẳng biết cuộc sống vất vả? Thật sự là châm chọc.

Nhưng mười năm trước nàng thật sự là như thế, không biết thật đáng buồn.
Nếu nàng cùng anh trai có thể hiểu việc, thành thục từ nhỏ, hiểu được cuộc sống giàu có của bọn họ cũng không phải là từ trên trời rơi xuống, mà là ba phải vất vả vì bọn họ làm việc tranh cược. Có lẽ bọn họ sẽ sớm một chút phát hiện công ty ba xảy ra vấn đề, sẽ không đợi đến sau khi ba tự sát mới hậu tri hậu giác biết tình trạng kinh tế trong nhà xảy ra chuyện.

"Chị không phải châm chọc em." Biểu tình trên mặt nàng khiến Chaeyoung nhịn không được giải thích: "Chị chỉ là muốn nói với em, loại ý tưởng này luôn tồn tại sâu sắc trong lòng chị. Cho nên thấy em đứng ở trong quán ăn sáng cùng rửa chén trong nhà hàng, chị mới có thể khiếp sợ như vậy, khó có thể chấp nhận như vậy."

"Tôi thầm muốn biết, chị nói mấy lời này trọng điểm là chỗ nào?" Không muốn biểu lộ ra nhiều tâm tình, Lisa điều chỉnh khuôn mặt, lạnh nhạt hỏi.

"Em thực sự đối với chị một chút ấn tượng đều không có, đúng hay không?" Chaeyoung tò mò hỏi lại, không có trả lời vấn đề của nàng.

"Không có." Nàng gọn gàng dứt khoát trả lời.

"Có thể thấy được bộ dáng của chị thật sự rất không thu hút." Cô cười nói.

"Thật trái ngược, chính vì bộ dạng của chị rất thu hút, nhưng tôi lại một chút cũng không nhớ được trước kia tôi đã từng gặp chị. Cho nên mới hoài nghi chị căn bản là là nói dối hết bài này đến bài khác, bụng dạ khó lường." Nàng nhìn cô một cái, nhịn không được nhíu mày.

_______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro