Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung giương nhẹ khóe miệng.

"Ý tứ là em thấy bề ngoài của chị cũng được?"

Nàng ngây ngốc, thật không hiểu cô là một người như thế nào.

"Đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là chị nói dối hết bài này đến bài khác, bụng dạ khó lường."

"Chị cảm thấy trọng điểm là em nghĩ bề ngoài chị rất được." Cô nhếch miệng mỉm cười, trực tiếp biểu hiện sự vui vẻ của mình.

"Chị rốt cuộc có mục đích gì?" Chẳng biết vì sao, Lisa đột nhiên có chút tức giận.

"Chị không phải vừa rồi đã nói vừa ăn vừa tán gẫu hay sao? Chúng ta tới bàn ăn ngồi xuống nói sau đi, thịt bò đã chín rồi." Cô tuyên bố.

******
Từ phòng khách tới phòng bếp, lại từ phòng bếp tới phòng ăn, Lisa phát hiện chính mình bất tri bất giác vẫn bị chị ta dắt mũi. Lại một chút cũng không thấy miễn cưỡng, nhưng chính là như vậy mới làm cho người ta thấy đáng sợ.

Người phụ nữ này không đơn giản, nàng phải càng thêm đề phòng, thận trọng từng bước mới được.

"Như thế nào? Hương vị được chứ?" Sau khi nàng nếm qua canh cùng thịt bò, Chaeyoung mở miệng hỏi.

"Rất có trình độ." Nàng nói chính là lời nói thật.

Canh tuy là nấu ra từ đồ hộp, nhưng là vị đậm, vị ngọt đều thích hợp. Hơn nữa cô lại cho thêm một ít nguyên, hương liệu nấu ăn mới mẻ, làm cho người ta hoàn toàn không phát hiện ra hương vị canh từ đồ hộp.

Chẳng qua, chân chính làm nàng nghĩ cô có chức nghiệp trình độ là thịt bò bít–tết của cô: Cứng mềm vừa phải, vừa đủ vị, hơn nữa còn có nướt sốt cô tự chế biến. Món thịt bò này thật sự có thể mang ra ngoài bán được.

"Chị cũng từng rửa chén đĩa trong phòng bếp, sư phụ trong phòng bếp dạy chị không ít bí kíp." Chaeyoung mỉm cười nói.

"Chị cũng từng rửa chén đĩa trong phòng bếp?" Nàng nhìn vật dụng xa hoa bốn phía trong nhà, trong ngữ khí tràn ngập khó tin.

"Chị cũng không phải từ đầu đã ở trong loại nhà này. Trước kia chị rất nghèo." Cô thành thật nói cho nàng.

"Tôi rất khó tưởng tượng."

"Em căn bản không cần tưởng tượng, bởi vì em đã tận mắt chứng kiến."

"Sau này không cần nói những điều mà chị không thể lấy ra chứng cứ được. Bởi vì tôi căn bản là không tin lời chị. Tôi thậm chí ngay cả tên của chị cũng đều không biết." Lisa nghĩ thấy thực hoang đường. Hoang đường nhất chính là, nàng lại còn ngồi ở trong nhà chị ta cùng chị ta ăn cơm trưa!

"Chị họ Park, Park Chaeyoung." Lần đầu tiên cô tự giới thiệu mình với nàng.

"Tốt lắm. Hiện tại tôi càng thêm xác định chúng ta căn bản là không quen biết, bởi vì tôi chưa từng nghe qua tên này." Nàng nói thật chắc chắn.

"Đó là bởi vì chị chưa bao giờ nói với em."

"Đó là bởi vì chúng ta căn bản chưa từng gặp mặt." Nàng kiên trì.

"Không, em gặp rồi." Cô lại lộ ra vẻ mặt khiến nàng khó hiểu lần thứ hai.

"Khi nào? Nếu thực sự có, chị liền nói chính xác thời gian điểm ra xem."

Nàng buông dao dĩa trong tay, hùng hổ theo dõi cô.

"Mười năm trước khi em ở trên núi Dương Minh, mỗi ngày chị đều tới nhà em đưa báo." Chaeyoung than nhẹ một hơi, rốt cục công khai đáp án.

Lisa khó tin trừng lớn hai mắt.

"Chị là mũ lưỡi trai?" Nàng buột miệng thốt lên.

"Em gọi chị như vậy sao?" Chaeyoung mỉm cười.

Lisa át chế không được kinh ngạc nhìn cô chăm chú. Quả thực không thể tin người phụ nữ tràn đầy mị lực và tự tin trước mắt này, cùng cô gái đưa báo vừa cao vừa gầy bộ dạng giống cây gậy trúc, luôn đội mũ lưỡi trai che hết nửa khuôn mặt năm đó lại là cùng một người.

Thời điểm đó, ngẫu nhiên nàng dậy sớm cùng cha mẹ tản bộ vận động trong đình viện, sẽ thấy cô đi xe máy đưa báo chí đến. Ngẫu nhiên nàng ở nhà, cũng sẽ gặp cô đến thu tiền báo.

Nàng nhớ đến đây, xác thực cô có nếm qua bánh kem sinh nhật của mình. Ngày đó lúc cô đến thu tiền báo, vừa vặn đúng lúc bạn bè đến nhà nàng chúc mừng sinh nhật, cho nên khi nàng lấy tiền đưa cho cô, cũng lấy luôn một miếng bánh kem mời cô.
Chuyện này đối với nàng lúc đó là quá nhỏ nhặt không đáng kể, cho nên không nghiêm túc suy nghĩ, căn bản là sẽ không nhớ rõ.

Tựa như cô đối với nàng lúc đó mà nói, cũng chỉ là một người thích đội mũ lưỡi trai. Bộ dạng vừa cao vừa gầy chăm chỉ đưa báo mà thôi, thực không có nhiều ký ức lắm.

Chẳng qua có chuyện nàng thế nhưng thật ra nhớ rất rõ ràng. Đó là khi anh trai chán chiếc xe đã dùng hai năm muốn mua xe mới, ba tức giận lấy anh so sánh với cô gái đưa báo, muốn anh nhìn xem người ta rồi ngẫm lại chính mình. Bởi vì cô cùng anh trai đều bằng tuổi, lại tự kiếm tiền học, tiền sống cho bản thân, một đồng tiền cũng chưa từng xin người nhà.

Điểm này làm nàng sau khi nghe xong thấy rất bội phục. Cho nên sau đó mỗi lần thấy cô thì, khoảng cách ở gần sẽ nói một tiếng: "Chị khoẻ", khoảng cách xa thì sẽ gật đầu mỉm cười với cô.

Nguyên lai tên chị là Chaeyoung, nàng rốt cục cũng biết.

"Chị..." Muốn nói lại thôi, đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Đã lâu không thấy sao? Hay là tại sao sau đó cô không đến đưa báo? Hay là quan tâm hiện tại cô đang làm cái gì, giống như rất thành đạt, buôn bán lời không ít tiền.

Nhìn cô, nghĩ lại mình. Chớ trách tục ngữ nói: Mười năm hà đông chuyển hà tây: Chớ cười người nghèo mặc áo rách, bởi vì mình vĩnh viễn không biết mười năm sau người mặc áo rách có thể biến thành mình hay không.

Nghĩ đến cô năm đó, chính là một người nghèo khổ đưa báo, mà nay lại ở trong khu nhà cao cấp.

Nhìn lại nàng, trước kia ở tại biệt thự trên đường lớn núi Dương Minh, hiện tại ngay cả nơi đặt chân cũng không có. Bởi vì cả phòng thuê cũng bị lửa thiêu cháy đi rồi, quả thực phong thủy luôn luân chuyển.

"Thật có lỗi, tôi không nên tùy tiện đặt biệt hiệu cho chị." Nàng rốt cục cũng nghĩ ra mình nên nói cái gì.

"Chị khi đó xác thực mỗi ngày đều đội mũ lưỡi trai trên đầu." Chaeyoung không nghĩ phản bác, mỉm cười trả lời, thực vui vẻ cô thế nhưng nhớ rõ cô, còn đặt cho cô một cái tên thú vị như vậy.

"Màu đỏ?" Nàng nói.

"Màu đen." Cô sửa đúng.

"Hiện tại em có thể xác định chị không nói dối."

Lần đầu tiên, Lisa mỉm cười với cô:

"Chị đội mũ đều kéo xuống rất thấp khiến cho người ta không thấy rõ diện mạo. Nếu khi đó tôi thấy được diện mạo dưới mũ của chị, tôi nhất định có thể nhận ra chị. Tôi vốn nhớ diện mạo của người khác rất tốt."

"Nếu chị biết em có sở trường này, chị lúc trước nhất định sẽ tháo mũ lưỡi trai xuống, cho em nhớ kỹ bộ dáng xinh đẹp của chị." Cô đùa.

"Chị lúc trước bộ dáng căn bản như cây trúc, không phải xinh đẹp!" Ở trong bầu không khí thoải mái, nàng nhịn không được trêu chọc cô.

"Như vậy hiện tại thì sao?" Cô mỉm cười nhìn nàng hỏi.

"Rất xinh đẹp." nàng vui vẻ ca ngợi.

"Có phải đẹp đến trình độ em nguyện ý gả cho chị không?"

"Không sai biệt lắm." nàng cười ra tiếng, xem nó như trò đùa.

"Ý là, nếu hiện tại chị cầu hôn với em, em sẽ gật đầu đáp ứng?"

"Tôi sẽ suy nghĩ." Nàng đã bắt đầu cười không thể ngừng lại.

"Chuyện gì buồn cười như vậy?"

Chaeyoung nghi hoặc hỏi, không hiểu nàng đến tột cùng đang cười cái gì.

"Tôi cho tới bây giờ không biết chị là một người hài hước như vậy. Nếu biết, năm đó tôi nhất định sẽ không chỉ nói những lời kiểu 'Chị khoẻ' với chị." Lisa cười nói với cô.

Chaeyoung nhíu chặt mày, rốt cục hiểu được nàng nghĩ cô nói cầu hôn là đang nói giỡn với nàng.

"Chị là thật lòng." Cô nhìn nàng không chớp mắt.

Lisa mỉm cười nhìn cô, vẻ mặt tò mò.
"Em nguyện ý gả cho chị không? Lisa. Chị là thật lòng!"

Phản ứng của nàng là: Cả người ngây dại.

******

Sau khi tiễn những học sinh đến học đàn piano, Lisa một mình ngồi lặng ở trong phòng, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Cả một ngày, nàng không ngừng mà nhớ tới hai câu nói Chaeyoung nói với nàng – Em nguyện ý gả cho chị không? Chị là thật lòng!

Thật lòng? Vấn đề là, nàng nghĩ như thế nào cũng đều giống như vui đùa.
Thứ nhất, bọn họ có thể nói là vừa mới quen biết mà thôi. Đối với đối phương căn bản một chút cũng không hiểu biết, ít nhất nàng là như thế, mà cô lại đột nhiên cầu hôn nàng. Đây có thể là thật sao?

_______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro