2. RỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HOÀI NIỆM :

Đúng như người ta hay nói, khi ta lo sợ điều gì, thì y như rằng điều đó sẽ đến.

1 tháng sau...

Mối quan hệ của 2 người vẫn thế, hàng ngày luôn nhắn tin những lúc rảnh rỗi, trêu chọc nhau nhưng lúc gặp mặt, sự thật là chỉ có Lisa lém lỉnh cười toe toét làm đủ trò ngố xít để lấy lòng Rosé, làm cô ấy vui là sở thích của Lisa. Trước khi gặp được cô gái này, Lisa cũng không biết thì ra thích một người sẽ khiến người ta quên đi bản thân mình làm những điều ngốc nghếch, chỉ vì muốn đối phương được vui vẻ.Chỉ cần mỗi khi đêm về cầm điện thoại nhắn tin với cô ấy, chọc cô ấy đến khi nổi giận đùng đùng thì xuống nước xin lỗi, nhờ có Rosé, Lisa đã ít đi chơi đêm hay đàn đúm với bạn bè, chăm học hơn trước rất nhiều chỉ mỗi tội học Toán vẫn dở đều đều, cậu thật sự rất rất ghét toán, thứ cậu giỏi nhất chính là ngoại ngữ, còn cô thì hoàn toàn ngược lại. Rosé và Lisa chính là nam châm trái chiều nên cứ hút nhau mãi, nhưng Rosé trong lòng chỉ nghĩ họ là bạn thân, cũng đúng thôi, làm sao cô ấy có thể có cùng cảm giác với cậu được, cả hai đều là con gái, cậu còn là người ăn chơi lêu lổng thì lấy tư cách gì nói tiếng yêu cô, cậu thấy mình thật sự không xứng với cô, hai người thuộc hai Thế Giới khác nhau làm sao có thể ở bên nhau được, là cậu tự mình huyễn hoặc thôi

Hoặc có chăng là:

Có người bởi vì quá quan trọng, cho nên đã lựa chọn chỉ là bạn bè. Bởi vì so với làm người yêu, một người bạn vĩnh viễn sẽ không rời xa

Hôm nay là ngày ngoại khóa Anh ngữ của khối 12 nên dĩ nhiên Lisa là người vui nhất, vì sao ư? Vì cậu chính là học trò cưng của giáo sư Lee Chung Min, ai ai cũng biết Lisa là người giỏi ngoại ngữ nhất trường, nhưng với cậu hôm nay được trổ tài cho cô ấy thấy mới là niềm vui thật sự, vì còn đến 15p nữa buổi ngoại khoá mới bắt đầu nên Lisa muốn tìm gì đó bỏ vào bụng gà con vì quá vui nên quên cho nó ăn, bây giờ mới thấy đói la liệt, đường xuống canteen sẽ đi ngang qua lớp Lisa liếc trộm một chút chắc không sao đâu nhỉ? Nhưng đập vào mắt cậu là tấm lưng của hai người đang ngồi ôm nhau, người nam thì một tay cầm lá bài một tay ôm nữ nhân bên cạnh , vì không thấy mặt nên Lisa chỉ tặc lưỡi bỏ đi không quên nói thầm vài câu

- Học sinh bây giờ thoáng thật, thể hiện tình cảm mọi lúc mọi nơi, sao lớp Rosé lại có người như thế chứ, èo!

Đang loay hoay ăn vội mấy cái bánh gạo "cứu đói mùa thi" trên đường đến hội trường thì ông anh họ chuyên gia xỏ lá xọt dưa của cậu nhảy bổ vào hét lên khiến Yuri suýt rơi cả bánh, nổi khùng kẹp cổ nó lại nghiến răng:

- What the f*ck are you doing, Mark ?

- Ắc.. Ách.. Ậc.. Buông.. Buông ra ... Coi, có tin HO..ot

- Tớ không quan tâm, chỉ có cậu mới nhiều chuyện như vậy, còn tớ thì không, Lisa dợm bước quay đi thì khựng lại khi nghe đến Rosé

- Có liên quan đến Rosé thì sao? Mark lém lỉnh

- NÓI , cảm giác bất an

- Cô ấy có bạn trai rồi, là một tên trong lớp tên Choi Ah Suk, hai người đang ngồi ôm ấp trong lớp kìa sao! Tin này nghe được chứ ? Cậu có quan tâm không, cô ấy là bạn thân của cậu mà Mark cười đắc chí đùa cợt

- Tôi không quan tâm, ngữ điệu nghe rất bình thường, giấu giếm thái độ xem như không có gì ngạc nhiên ,Lisa giỏi, giỏi nhất là khoảng này, lòng đau như cắt nhưng nước mắt không hề rơi, chỉ quay mặt bước từng bước thật chậm cảm nhận nỗi đau đang đong đầy trong tim, lan toả qua từng ngóc ngách trong cơ thể, ngấm qua từng dây thần kinh ,mọi thứ xung quanh mờ mờ ảo ảo, là thật sao? Chae Young à Sao cậu vội thế... Mình với theo không kịp... Chae Young à ... Mình biết nó sẽ xảy ra nhưng sao lại nhanh như thế... TẠI SAO!? CẬU LẠI KHÔNG NÓI CHO MÌNH BIẾT HẢ ? TẠI SAO CẬU DỐI MÌNH? Đi ngang qua lớp học đó , nhìn những hình ảnh đó, những khuôn mặt đó, sao mà giả tạo quá, sao mà dối gian nhiều quá, hôm nay cậu thật sự đánh mất lí trí đem niềm đau mà trút giận lên mọi người , cậu biết mình vô lý nhưng trên đời này không ai là hoàn hảo cả, cậu không phải thánh nhân, cậu càng không phải là thần không thể trong phút chốc kiềm chế được cảm giác đau đớn đến tận xương tuỷ của mình. Chỉ là một buổi ngoại khóa nhưng cậu lại biến nó trở thành cuộc chiến, gây thù chuốc oán với rất nhiều người, đặc biệt là con bé lớp Rosé nghe nói là em của tên đó, cậu thật sự rất tài giỏi .... trong chuyện chọc điên người khác, cậu cứ luôn miệng khiêu khích khiến cả 2 bên xung đột, con bé kia cứ lao vào Lisa xốc luôn cả áo cậu lên trong khi cậu ấy cứ nhếch mép cười cợt, phải, khi cậu nổi giận thật sự chính là như vậy phớt lờ đe dọa, cười đùa cợt nhã đối phương :

- Sao, tao nói đúng quá nên mày thẹn quá hóa giận à Đồ NGU Không có bản lĩnh thì đừng show off . Lisa bây giờ đôi mắt đỏ ngầu, chất giọng trầm khàn nghe rất đáng sợ, tất cả tất cả đều truyền đến tầm mắt của Rosé, điều này chưa bao giờ xảy ra?

- MÀY.. ĐỒ KHỐN... Con nhỏ đó mạnh thật, đánh đến môi cậu bật máu , tất cả mọi người đều ra sức ngăn cản kể cả giáo sư Lee nhưng Rosé cứ như một con thú dữ

- Hahaha Chỉ có những kẻ yếu hèn mới dùng nắm đấm thôi, đồ ngu!

- LALISA, một kẻ như mày vậy mà bạn gái của anh tao lại chọn làm bạn thân, thật không xứng đáng. Từng lời, từng chữ mỉa mai được thốt ra và chủ nhân của nó ngay lập tức nhận được một sự đau nhói ở bụng rồi sau đó liên tiếp những cú đấm giáng xuống mặt, những cú đánh mạnh đến nỗi tay Lisa cũng chảy máu, tiếng la hét, giận dữ, hốt hoảng làm cả một không gian chìm trong bát nháo cho tới khi cô giáo chủ nhiệm của Lisa xuất hiện, hét lớn:

- LALISA MANOBAN, EM BỊ ĐÌNH CHỈ HỌC 1 TUẦN, CÚT RA KHỎI ĐÂY CHO TÔI

- ĐƯỢC, TÔI ĐI , CÔ LÀ CÔ GIÁO KHÔNG PHẢI MẸ TÔI, CÂM MIỆNG LẠI , Lisa đứng trước mặt bà ấy nắm chặt tay đến nổi cả gân xanh rồi bước đi nhưng lần này cậu bị thằng khốn đó chặn lại

- KHỐN KIẾP, MÀY DÁM ĐÁNH EM GÁI TAO, MÀY CHÁN SỐNG RỒI, tên họ Choi tức giận, còn Rosé muốn lên tiếng ngăn cản nhưng không biết phải bênh vực ai nên đành im lặng chờ đợi

- Muốn thì nhào vào một thể đi, giọng cậu rất bình tĩnh

- ĐỦ RỒI LISA, cậu đang làm gì vậy hả? Rosé? Là cô ấy, lên tiếng rồi, nhưng lên tiếng để bảo vệ anh ta, hahaha ông trời đúng là một đạo diễn tồi trong cuộc đời của Lisa, lại có thể khiến một người chỉ gặp mặt trong vài ngày trở nên quan trọng hơn cả người quen thân nửa năm, từng cùng cô trải qua bao nhiêu vui buồn

- CẬU KHÔNG CÓ QUYỀN GÌ NÓI TÔI HẾT lần đầu tiên cậu lớn tiếng với cô ấy, lần đầu tiên cậu cho phép mình không nhường nhịn cô ấy, lần đầu tiên cậu nặng lời với người cậu yêu như thế, là lần đầu và cũng sẽ là lần cuối, vội quay đi vì cậu không muốn ở lại nơi này một phút nào nữa, cái không khí này ngột ngạt quá, nó không giành cho cậu, sự bảo vệ này không phải là bảo vệ cậu, cả sự lo lắng này cũng không phải hướng về cậu

- LISA , TAO SẼ KHÔNG BỎ QUA ĐÂU

- Vậy thì đừng bỏ qua . Không một chút cảm xúc nào trên khuôn mặt đó, không một chút yêu thương nào trong ánh mắt đó, chỉ đơn thuần là cái xác không hồn. Rosé quá sửng sờ trước những gì vừa diễn ra, Lisa? Đó là Lisa cô quen biết sao? Cậu ấy, cậu ấy sao lại thế?

Bước ra khỏi nơi đó, Lisa về thẳng nhà, hôm nay đủ mệt rồi,cậu muốn về, về với TG của riêng cậu, dù có bị Appa cậu trách mắng như thế nào thì nơi duy nhất để Lisa cảm thấy tin tưởng nhất chỉ có NHÀ , đúng như cậu nghĩ, Appa cậu đang rất tức giận

- Con đã làm cái gì ở trường thế ha? Appa cậu gằn giọng

- Đánh nhau

- Nói, vì lí do gì mà con trở nên như thế? Một bên nóng, một bên lạnh như thế này sớm muộn cũng sẽ có chuyện thôi

- Không gì cả, muốn đánh thì con đánh thôi

- Quỳ xuống, con đúng là phá gia chi tử, con chưa bị phạt nên chưa sợ , đúng không? Sắc mặt appa cậu đỏ ray, chứng tỏ 1 điều , cơn giận đang đến ,hai cha con nhà này là di truyền gen lặn rồi, nóng tính như nhau

- Appa không cần làm đâu, con sẽ tự mình chịu phạt. Lisa với lấy cây roi da được để ngay ngắn trên bàn thờ ông nội quất liên tiếp vào người cho đến khi máu nhuộm ướt cả lưng áo trắng đồng phục nhưng cậu không hề khóc, không hề, không có nỗi đau nào có thể đau hơn việc Rosé đã làm khi nãy cả, vứt roi da xuống nền nhà bước khập khiễng lên lầu...vô hồn, vô cảm...

Bước vào phòng, không làm gì cả cứ để những vết thương chảy máu, cứ chảy đi , cuộn trào đi, mang theo tất cả những điều khốn nạn trên đời này đi đi, đi hết đi, cậu không cần ai cả, nằm co ro trên trường kỹ, an giấc mộng không lành, ngày mai cậu sẽ phải đến trường làm tường trình nếu không muốn bị đuổi học, nếu không muốn làm người phụ nữ cậu yêu nhất phải buồn lòng- người mà hiện giờ đang chăm sóc từng vết rách trên lưng cậu, tay cậu, cả người của cậu với một sự im lặng đến đau lòng

- Mẹ... Con xin lỗi..

- Vì điều gì? Mẹ cậu nhẹ giọng

- Vì đã đánh nhau, nhưng.. Mẹ hiểu con mà, phải không? Cậu ngoái đầu lại nhà bà, người đàn bà phúc hậu đã luôn đặt trọn yêu thương cho cuộc đời cậu

- Con gái... mẹ luôn tin con, dù con có làm gì đi nữa mẹ vẫn tin con, bởi vì mẹ biết, đứa con mà mẹ đứt ruột đẻ ra, mười tám năm chăm sóc dạy dỗ sẽ không bao giờ nổi giận đến như thế mà không có lí do chính đáng, ánh mắt người phụ nữ này có thể khiến một Lalisa mạnh mẽ, cuộn trào sự giận dữ phải nước mắt lăn dài, yếu đuối khóc trong vòng tay bà ấy

- Mẹ à Con xin lỗi, lẽ ra con không nên hành xử như thế, đã làm cho mẹ lo lắng như thế, đau lòng như thế, Lisa khóc nức nở, đến lúc này những đau đớn, uất hận trong lòng cậu mới được dịp bộc lộ, nó cứ không ngừng tuôn ra, không ngừng dâng lên như nước mắt của cậu hiện giờ, cứ ôm chặt mẹ rồi khóc như một đứa trẻ

- Ngoan nào? Hứa với mẹ, ngày mai lên trường không được gây chuyện nữa, phải bình tĩnh giải quyết tất cả, được không? Bà luôn luôn là vậy, luôn luôn dùng mọi sự dịu dàng để làm dịu đi cơn đau đang cháy âm ỉ trong cậu

- Con hứa! Con hứa mà Hức ... Hức .. Đợi đến khi Lisa ngủ ngon lành , vết thương đã được chăm sóc , lặng lẽ đắp chăn cho cậu bà rời khỏi phòng bấm điện thoại cho một người :

- Nam Joon à, Lisa gặp chuyện, ngày mai nó cần con, dì biết như vậy sẽ phiền con nhưng dì hết cách rồi. Làm sao bà không biết con gái bà có thể là nghịch tử với cha nó nhưng sẽ sống chết giữ lời hứa với bà, đánh nhau như thế không bị trả thù mới là chuyện lạ, cách tốt nhất là nhờ "người trong giang hồ" như Nam Joon giúp đỡ ,2 anh em nó thân nhau từ nhỏ, Nam Joon bên ngoài có thể lưu manh, đánh người làm đại ca nhưng trong nhà, cậu ta thật sự rất rất yêu thương đứa em gái như Lisa vì vậy chỉ cần đứa em ngốc nghếch đó xảy ra chuyện cậu chắc chắn sẽ gạt bỏ mọi chuyện đến giúp

- Dì yên tâm, con sẽ không để ai đụng đến Lisa , con chào dì.

- Chào con, dì nợ con một lời cảm ơn rồi, hôm nào đến đây ăn một bữa cơm nhé! Con bé Lisa nó nói rất nhớ con đấy. Bà mỉm cười

- Dae, con cũng nhớ mọi người lắm ạ , dì ngủ ngon. Nam Joon cười vui vẻ chào người mẹ thứ 2 của mình. Cúp máy, cậu lại gọi cho ai đó :

- Ngày mai, 8h sáng, từ đại lộ Seoul đến trường Trung Học Seoul bố trí người bảo vệ em gái tôi, làm tốt sẽ có thưởng

Nam Joon 's pov:

Em gái ngốc! Lâu rồi mới thấy em như thế

Trung học Seoul 8h sáng

Một bóng lưng bước vào cổng trường với những items rất "ít" gây sự chú ý, quần đen, áo khoác đen, nike đen, thêm vào đó là chiếc nón kết đen che cả khuôn mặt, bước vào khuôn viên trường một cách lặng lẽ, bước đi có phần xiu vẹo nếu không nói là không bình thường, nhìn những lớp học có người chăm chú nghe giảng, có kẻ thì ăn vụng, kẻ lại nói chuyện rôm rả , liếc mắt về phía ấy bắt gặp ánh mắt ấy rồi vội cụp mắt quay đi. Chẳng có ngày mai nào mà không kết thúc, chẳng có sự đau khổ nào lại không có lối ra. Và mình cũng chẳng thể yêu cậu mãi như vậy được, đã đến lúc phải tự mình chấp nhận sự thật phũ phàng rồi. Phải không Chae Young? Sao cậu làm thế, sao cậu tàn nhẫn như thế ?Lau vội nước mắt như không muốn để lại một chút yếu đuối nào của trái tim, cậu phải giải quyết mọi chuyện thật bình tĩnh, bước nhanh về phía phòng hiệu trưởng, thật không ngờ trước đây còn ngồi cười cợt người ta ăn ở sao để lên đó ngồi, bây giờ thì sao? Cậu cũng vậy thôi, "uống trà" ở căn phòng huyền thoại ấy, bão tố đang chờ, còn có cả một xe nước bọt của bà cô chủ nhiệm chuẩn bị phun ra, bất giác cười nhạt cậu đẩy nhẹ cửa bước vào...

30 phút sau tiếng trống trường vang lên , người người ào ạt đổ ra từ mọi hướng, cậu cũng bước ra , trên tay là bản tường trình và giấy đình chỉ học một tuần y như lời bà cô chủ nhiệm, bình thường như chuyện ở phường, đình chỉ thì đã sao, Lisa Manoban chính xác là sẽ hưởng thụ nó đấy, kéo nón quay ngược ra sau, cười khẩy bước đi tâm trạng cậu phơi phới vì ít ra không bị đuổi học mẹ cậu sẽ không buồn, ngay khi tâm tình cậu ổn định nhất thì"kẻ phá hoại" lại xuất hiện phá đám, tên họ Choi đang đứng trước mặt cậu xung quanh có cả mọi người đang vây thành vòng tròn đứng xem kể cả cô ấy

- Sao ?Hôm qua mày kêu tao đừng bỏ qua vậy hôm nay tao sẽ toại nguyện cho mày? Vẻ mặt ngông nghênh đó chỉ nhìn thôi Lisa đã muốn ra tay nhưng không, cậu đã hứa với mẹ và cũng một phần nghĩ cho Rosé nên chỉ đứng im cho tên đó muốn làm gì thì làm

- Tao không muốn đánh nhau

- Mày... Haha nhưng tao thì có đấy

- Oppa, dừng lại đi, không được đánh Lisa , Rosé đang đứng chắn ngang Lisa mà ra sức ngăn cản tên họ Choi

- Tránh ra, tôi không quen biết cậu. Một câu nói buông ra cũng đủ để kết thúc một mối quan hệ nửa năm, khiến Rosé có phần bàng hoàng và hoảng loạn

- Lisa à Cậu... Mình... Em gái tên họ Choi kéo Rosé đang chết đứng ra

- Lalisa , hôm nay tao sẽ cho mày biết kiếm chuyện với nhà họ Choi sẽ có kết cục gì

- Muốn đánh Lisa thì phải hỏi tao trước đã Đụng đến người con gái này thì tao hứa đấy họ Choi, ngày này năm sau tao sẽ cho mộ mày xanh cỏ . Nam Joon đang rẽ lối qua hàng rào người bước đến bên cạnh Lisa, tay cầm cây gậy bóng chày mạ vàng có khắc chữ RM

- Joon sao anh ở đây? Lisa tròn mắt

- Bảo vệ em

- RM ... Anh ta là RM đấy , mọi người bắt đầu xì xào trong khi Choi Suk chỉ đứng đó, không dám nói gì lát sau hắn ta chỉ gập người 90 độ xin lỗi rồi quay đi vội vàng như ma đuổi

- ĐỨNG LẠI. Nam Joon nạt lớn khiến họ Choi đứng lại, im re, gì thì gì chứ đụng đến em gái cậu mà chỉ cuối đầu xin lỗi thì cậu làm sao đáng mặt làm anh

- Thôi đủ rồi, về thôi Joon , không đáng để anh ra tay đâu , về đi... em... e..

Lisa hơi khuỵu xuống, vết thương ở lưng làm cậu bị sốt ,giờ cậu thật sự rất mệt

- Lisa .. Lisa em sao thế

- Không sao, chỉ hơi mệt thôi, mau đưa em về , ở đây không khí ô nhiễm quá. Lisa toe toét cười với Nam Joon khiến anh thật hết nói nỗi luôn

- Như vậy mà còn cười được, đùa được, chứng tỏ chưa chết, mới ngáp chỉ ngáp , về thôi , anh đưa em đi giải sầu nhé *quay phắt qua họ choi * Từ đây về sau , CHOI AH SUK tao cấm mày bước vào các bar ở Seoul, nếu không...Tao sẽ khiến cho mẹ mày phải hối hận tại sao năm đó không khép chân lại CÚT ,rồi xong, giải tán đám đông *rồi lại quay qua Lisa* cười tươi

- Anh nghe nói ăn bánh sầu riêng sẽ giải sầu được đấy *nháy mắt*

- Đừng có mà lừa tình em

- Hahahaha...

Một người kè một người đi khập khễnh, tiếng cười cứ không ngừng vang lên , tầm mắt Rosé dõi theo tự hỏi mối quan hệ của hai người đó là gì, tại sao Lisa lại vô tình như thế? Cô đã làm sai điều gì chăng? Hay là cô đã mãi mê chạy theo tình yêu mà quá vô tâm với người bạn thân như Lisa ?

- Anh 2, sao lại tha cho nó, anh phải đòi lại công bằng cho em chứ? Em gái họ Choi tức giận

- Biết người lúc nãy là ai không? Giọng tên Choi trầm khàn

- Ai chứ? Là ông trời em cũng không sợ

- Nói hay lắm, người đó là RM- Kim Nam Joon , "tổng tài" của cả một vùng Seoul, bảo kê tất cả nhà hàng, quán bar , sòng bạc, phòng tắm hơi, khu du lịch ở đây, đàn em và tài sản của anh ta nghe nói thuộc hàng National Leader đó, sao? Còn muốn la hét nữa không? Choi Suk phiền não nhìn đứa em coi trời bằng vung của mình, vì nó mà bh anh ta bị cấm tuyệt ở quán bar , thù chưa trả được lại còn mang nỗi ô nhục, nhắc mới nhớ , thật không ngờ người ta nói bên cạnh RM có một người em gái, người mà anh ta còn xem trọng hơn cả bản thân lại chính là Lalisa, cái quái gì chứ!!!

- Rosé , oppa xin lỗi, anh không cố ý làm vậy với em

- Không có gì đâu, lần sau đừng như vậy nữa

- Ừ Anh biết rồi

Quay lại với NamLi, đang có 1 cuộc hỗn chiến giành bánh sầu riêng tại quán ăn lề đường của 2 anh em ,2 người cứ bá vai kẹp cổ gấp cho được cái bánh cuối cùng nhưng khựng lại vì ánh mắt tròn xoe của một "thiên thần" , đôi mắt của cô bé ấy cứ long lanh như thủy tinh ngước nhìn hai đứa trẻ to xác ý bảo "cho em ăn với" thế là hai anh em nhà đó hào phóng móc hầu bao mua cả một xe bánh cho cô bé rồi bế lên cưng chiều:

- Bé con! Sao em đi một mình vậy, em tên gì, nhà em ở đâu? Nam Joon đặc biệt rất thích con nít

- Dạ, Em tên SeeYoung bọn em ở dưới chân cầu, vì đói quá nên em định đi tìm thức ăn thừa hức hức. Nói đến đó thì bé òa khóc

- Ngoan nào , đừng khóc, Lisa sẽ mua bánh cho em và tất cả mọi người, được không? Lia lau nước mắt rồi dỗ dành cô bé

- Joon, bọn trẻ thật tội nghiệp, phải làm sao bây giờ, mắt Liáa cũng long lanh theo

- Em gái, chuyện này cứ để anh lo, không cần phiền muộn. Đợi anh!

RM sau đó đã kêu người đến đưa tất cả mọi người về khu chăm sóc người vô gia cư nơi mà 2 năm trước anh đã xây nó để cho những người không nhà một mái ấm, cho họ nơi ở, thức ăn và cả công việc, trẻ em đều được đi học đàng hoàng

- Joon, trong mắt người đời anh có thể xấu xa, bạo lực hay ức hiếp người khác nhưng bản chất anh là một người tốt, với em Kim Nam Joon là người anh trai mà em nể phục nhất *kí hiệu no.1* Cả hai đang ngồi trong góc khuất của một quán bar uống rượu

- Anh không tốt vậy đâu? Lisa à, Nam Joon bây giờ đang rất nghiêm túc

- Dạ, em nghe đây

- Cô bé xinh đẹp lúc sáng, em yêu cô bé đó hả? Không có ai hỏi một câu mà phơi bày hết tâm tư người khác ra như vậy cả, đúng là thẳng tính thật!

- Không ... Không, sao có thể!? Bọn em đều là con gái mà . Lisa trở nên bối rối

- Đừng gạt anh, em gái mình chẳng lẽ anh không nhìn ra, đừng quên chúng ta là anh em "nối khố" đấy nhé

- Được rồi, em nói. Phải... Em thật sự có tình cảm với Rosé Chae Young

- Tên đẹp đấy, có mắt nhìn người thật nhóc con , anh xoa đầu cậu

- Nhưng ... Vô ích thôi, cô ấy không yêu em. Bọn em là không thể, nhấp một ngụm rượu, cậu buồn bã, Nam Joon cũng uống một ngụm rượu rồi từ tốn

- Em còn nhớ anh từng nói gì với em lúc nhỏ không? Nếu thích ai, em hãy can đảm mà nói với người ta. Người ta gật đầu, em hãy can đảm để yêu. Người ta lắc đầu, em hãy can đảm để quên....

Cuộc đời vốn không phải là dài. Có thể gặp được người thực lòng yêu thương là điều cực kỳ may mắn. Tại sao không nắm chặt lấy tay người ấy? Một đời chỉ yêu duy nhất một người, không có gì phải hổ thẹn. Trái tim rõ ràng hiểu được, ngoài người ấy, sẽ còn có những người khác tốt hơn xuất hiện. Tuy nhiên, làm người không thể quá tham lam. Một trái tim chỉ cần sưởi ấm một trái tim, đối xử tốt với nhau, làm được điều đó, mới có thể hạnh phúc. Sao em dễ dàng bỏ cuộc như thế, cô bé đó chưa kết hôn thì lo gì, tới luôn đi, anh ủng hộ em!

- Em biết, nhưng hiện tại em chỉ muốn được tĩnh tâm lại, tập trung học hành để "Đại Nương" ở nhà không phải muộn phiền thôi, dù sao bà ấy cũng chỉ có một đứa con là em

- Được rồi, không nói nữa, vô luận em làm gì người anh này cũng ủng hộ em, có rắc rối cứ call anh một tiếng, super mad brother sẽ của em tới ngay liền và lập tức Hehe

- Anh thật là, già đầu rồi đó nha?! Nói rồi, hai anh em cười hả hê, hàng nguyên tâm sự suốt đêm

Trên đời này, không phải giữa nam nữ mới có tình yêu, tình anh em cũng là tình yêu, khó khăn hoạn nạn chỉ cần có những người anh em tốt, không gì là không giải quyết được

Đã quá khuya nhưng Rosé vẫn ngồi đó nhìn vào điện thoại, trước khi chuyện đó xảy ra, tối nào Lisa cũng nhắn tin chọc cô cười, chọc cô nổi giận rồi sau đó năn nỉ ỉ ôi, từ ngày quen biết Lisa, Rosé thật sự đêm nào cũng ngủ rất ngon, nay lại vì lí do gì mà người bạn thân của mình thay đổi, cô thật không hiểu được? Bản thân cô thật rất trân trọng tình bạn này, nhưng Rosé làm sao biết được người bạn thân của mình lại yêu mình tha thiết như thế... Hay là... Cô đã không nhận ra!!!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro