Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư ký Suwan phải đỡ người tổ trưởng Kang ra ngoài. Tổ trưởng Kang vì hợp đồng được ký, vui mừng uống nhiều đến quên trời đất. Hyun Sik hai má đỏ bừng, mắt lờ đờ nhìn trời đất lảo đảo, miệng từ đầu tới cuối liên tục cảm ơn giám đốc Khun không dứt. 

"Được rồi. Nhà tổ trưởng Kang ở đâu, tôi nói thư ký đưa anh về?"

"Tôi không sao. Không phiền giám đốc Khun." Tổ trưởng Kang đứng thẳng người, cúi đầu 90 độ nhưng đứng không vững lại ngã vào người thư ký Suwan.

"Aigu tôi xin lỗi. Tôi có thể về được. Cảm ơn giám đốc rất nhiều."

Lisa đứng ra đường vẫy một chiếc taxi. Thư ký đem tổ trưởng Kang nhét vào ghế sau. Khun cảm thấy không yên tâm, vẫn muốn để thư ký cùng tổ trưởng Kang trở về.

"Napat Khun, cậu đưa anh ấy về nhà nhé. Sau đó có thể về khách sạn nghỉ ngơi."

"Vâng thưa giám đốc."

Lisa tiến tới cửa trước, nói lớn vào trong cho bác tài địa chỉ nhà của tổ trưởng Kang. Chiếc taxi vàng nhanh chóng rời đi sau đó. Lúc này Khun mới dám đứng gần Lisa, tay đút vào túi, đôi mắt nhìn cô cười.

"Lisa à, sao em biết địa chỉ của anh ấy?"

"À, trước đây em làm thư ký, mỗi lần đi như này đều có người uống rượu say. Em luôn ghi nhớ trước địa chỉ nhà của họ."

"Em chu đáo với mọi người như vậy... thật tốt."

Hai chữ cuối phát ra sao có nhiều nuối tiếc. Lisa xoay người dậm chân, cô cau mày đổi giọng hờn dỗi.

"Sao anh không nói với em? Anh có biết lúc anh bước vào em bất ngờ tới mức nào không?"

Khun bật cười, khuôn mặt điển trai như phát sáng dưới ánh đèn vàng.

"Anh nhớ khuôn mặt em sáng nay, anh đáng ra nên chụp nó lại mới phải."

"Xì, anh còn trêu em nữa!"

"Lên xe đi. Anh đưa em về."

"Thôi anh về nghỉ ngơi đi. Hôm nay anh cũng uống rượu, bây giờ chắc mệt rồi."

Khun biết Lisa đang giữ khoảng cách với mình, lại không nỡ để cô lại nơi này một mình. "Không sao! Dù sao cũng thuê người lái hộ, anh đưa em về, tiện đường hóng gió một chút."

"Nhưng mà..."

"Đừng từ chối anh nữa." Khuôn mặt Khun đột ngột nghiêm túc. "Xem như em lấy lòng đối tác một chút. Như vậy được không?" Giọng nói có phần run rẩy cầu xin. Lisa cảm nhận được điều gì đó không đúng từ Khun, những có phải xa cách quá lâu khiến cô nghĩ nhiều không?

"Được rồi. Chúng ta đi thôi."

Lisa cuối cùng vẫn ngồi lên xe để Khun đưa về. Lisa nhìn đồng hồ, bây giờ mới 9 giờ tối, ngoài đường người qua tấp nập. Khun thật sự muốn hóng gió, anh hạ cửa kính, để gió và tiếng ồn ùa vào trong. Khun cảm thấy tâm mình chùng xuống, anh đến giờ vẫn chưa thể chấp nhận được thực tế rằng bản thân không còn bất cứ cơ hội nào cùng người bên cạnh.

Tâm trí anh trôi lạc về những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường. Lúc đó là những ngày bầu trời trong trẻo, anh cùng cô cùng nhau đi trên con đường quen thuộc, đi qua những ngày nắng, đi qua những ngày lạnh, đi qua những ngày mùa thay lá, đi qua cả những ngày mưa giông. Tình cảm ngây dại ngày ấy cứ giữ mãi trong tim. Ngỡ sẽ để mưa cuốn trôi đi tất cả, rồi thời gian xa cách sẽ khiến nỗi nhớ của anh về cô dần phai nhạt. Vậy mà lại hóa cỏ mọc sau mưa, thời gian có trôi qua dù anh có cố tìm cách diệt bỏ cũng không thể nào ngăn việc trái tim nhộn nhạo nhớ về cô. 

Anh bây giờ chỉ biết giá như, giá như ngày đó anh không phải trở về Thái vội vã, một lời từ biệt cũng chẳng rõ ràng, chắc hẳn anh đã chẳng day dứt lâu đến vậy. Giá như ngày đó anh có thể trở lại Hàn sớm hơn, một năm rồi mười năm, cuối cùng thành hai mươi năm lùi bước, để rồi giờ chạy tới nơi thì đã quá muộn màng.

Xe dừng lại trước cổng chung cư Lisa ở. Anh cùng cô bước xuống xe. Anh nhìn cô cúi chào anh rồi nhanh chóng rời đi làm lòng anh thêm nặng. Anh nhìn cô đi khuất rồi không đành tâm rời đi.

Lisa tới nhà mẹ Siwon đón Ji Eun về. Ji Eun mỗi lần như này đều cố đợi mẹ tới đón, sau khi trở về vòng tay của mẹ mới an tâm nhắm mắt đi ngủ. Điện thoại gọi tới, Chaeyoung bên kia xong việc liền gọi điện cho Lisa.

"Lisa!"

"Công việc thế nào rồi?"

"Hợp đồng vẫn cần soạn thêm. Có lẽ sẽ không xong trong tuần này."

"Không sao. Em đi gấp như vậy, ít nhất 1 tuần cũng hợp lý."

Chaeyoung buông túi đặt lên bàn rồi lười biếng ngả người trên sofa. "Chị thế nào rồi?"

"Hợp đồng đã được ký. Giám đốc Kim yêu cầu ký thêm hợp đồng phân phối bán lẻ."

"Cũng tốt. Dù sao em cũng đã bàn qua với chị ấy chuyện này."

Lisa đặt điện thoại vào một góc, bắt đầu thay đồ. Chaeyoung không thể bỏ phí cảnh đẹp, lập tức ngồi thẳng dậy chăm chú quan sát. "Em biết không, hôm nay chị thật sự đã đứng tim luôn đấy!"

"Có chuyện gì?"

Lisa cởi áo khoác ngoài. "Giám đốc đại diện bên Thái là anh Khun!"

"Cái gì?" Chaeyoung bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tên biến thái này lại là giám đốc đại diện bên Thái. Nếu như vậy chẳng phải Lisa sẽ thường xuyên gặp anh ta hay sao? Liên tục cho tới khi sự kiện pop-up bên Thái kết thúc, như vậy là tận 3 tháng sau?

Sơ mi màu xanh bị ném vào giỏ đồ giặt ủi. "Bất ngờ đúng không? Chị cũng không tin được. Không ngờ anh ấy về Thái lại thành đạt như vậy. Thật ngưỡng mộ."

Chaeyoung bĩu môi, xì một tiếng. "Vâng!"

Lisa tháo bỏ áo ngực, treo nó lên giá. Cô cởi nốt quần dài rồi lấy khăn tắm cùng điện thoại bước vào phòng tắm. "Đừng bảo em ghen vì chị khen anh ấy đấy nhé?"

Chaeyoung nhún vai. "Không thèm! Chị đặt máy cẩn thận. Để hơi nước bám vào xe che mất cảnh quan đô thị!"

Lisa lườm xéo Chaeyoung một cái, rồi đặt điện thoại lên một góc bên bồn tắm. Chaeyoung cảm thấy bản thân vô cùng thông minh khi quyết định sửa cái bồn tắm này thành dạng thông minh. Nàng bây giờ ở nước ngoài nhưng vẫn có thể xả bồn tắm cho vợ yêu ở nhà ngâm mình. Cảm giác tự mãn tăng cao khiến Chaeyoung vô cùng hạnh phúc.

"À, ông bà ngoại nói nếu chúng ta đi làm bận rộn, ông bà có thể tới trông Ji Eun giúp, nhưng chị không đồng ý."

Chaeyoung trước việc này cũng đồng thuận với Lisa. Cô vào tắm, nàng cũng nên vào tắm rửa. "Em biết bố mẹ thích Ji Eun, nhưng việc đi lại cùng sức khỏe hiện tại không thuận tiện."

"Ngày mai em làm gì?"

"Em họp với đội quản trị rủi ro bên này để bàn mấy vấn đề hợp đồng. Sau đó nếu tốt đẹp thì tuần sau có thể ký kết. Dù sao chỉ có họ là bận rộn, còn em trống rất nhiều thời gian."

"Nếu vậy em có thể đưa Ha Kyeong đi dạo phố.  Cô ấy lần đầu được ra nước ngoài, em cũng nên quan tâm đến cấp dưới một chút."

Chaeyoung xả người dưới vòi nước ấm, tiếng nước hòa cùng giọng nói có chút nghe không rõ. "Em đưa thẻ cho thư ký Choi. Em không quen đi dạo cùng người khác."

"Vợ em chắc yên tâm về em lắm!"

"Chứ sao! Em đâu có tấm lòng bao la rộng lớn như chị, ai chị cũng đòi quan tâm. Chị bây giờ không phải là thư ký nữa rồi, chị là trợ lý của em, của một mình em thôi đấy!"

Nói tại sao yêu lâu không chán, cũng chính là vì những lúc như này, có một Park Chaeyoung vẫn luôn nhiệt huyết như những ngày mới yêu, không ngại ngùng nói lời ngọt ngào rỉ tai cho cô nghe.

Hai người nói chuyện tới khuya, LIsa quá buồn ngủ mà  gục trước. Chaeyoung bên kia hôn nhẹ vào màn hình, chúc ngủ ngon vợ yêu. Đôi mắt ấm áp liền trở nên sắc bén, lập tức gọi điện cho ai đó.

Choi Ji Won bên này đang yên giấc, bị tiếng điện thoại đánh thức, tâm tình trở nên khó chịu, không thèm nhìn người gọi mà nhấc máy mắng chửi.

"Đứa thần kinh nào gọi vào lúc nửa đêm như này hả! Không định cho ai ngủ à?"

"Choi Ji Won!"

Tiếng gằn giọng khiến anh thức tỉnh! Ji Won trong chăn ấm bật ngồi dậy. "Chaeyoung? Em có chuyện gì vậy?"

"Có việc cho anh làm rồi đây!"

"Em cứ nói!"

"Em cần anh để ý cho em một người."

"Ai?"

"GIám đốc đại diện bên Thái. Anh ta là bạn ngày nhỏ của Lisa."

"Ồ. Nhưng tại sao phải để ý anh ta? Anh ta có ý đồ gì với Lisa hả? Tình cũ hả?"

"Em không chắc. Lisa nói hai người chỉ là bạn. Nhưng em thấy anh ta thái độ vô cùng lạ. Dù soa cẩn thận vẫn hơn!"

"Được. Anh nhất định sẽ bảo vệ Lisa khi em không có ở đây! Bất kể ai cũng không được tới gần em dâu của anh!"

"Được rồi. Làm tốt em mua ví da cho anh."

"Tuyệt. Yêu em nhất!"

"Thôi nói mấy lời buồn nôn đó đi!"

 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#papa