Chương 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung quyết định rồi.

Cô thích ngôi trường này!

Khi cô hổn hà hổn hển chạy lại phía rừng cây, hành lý và túi xách vẫn nằm yên chỗ cũ.

"Đồ đạc của cậu à?"

Một cô gái có dáng người mập mạp đang ngồi trên ghế đá, cô ấy mặc một chiếc váy hoa màu phấn hồng, trông cực kì dễ thương. Cô bạn béo mập đó một tay cầm hộp sữa, tay kia đang cầm một quả táo, vừa ăn vừa nghiêng đầu hỏi Chaeyoung: "Sao cậu đi lâu thế? Tớ ngồi đây đợicâu lâu lắm rồi đấy".

Chaeyoung đứng ngây ra  nhìn cô bạn, cảm động đến rơi nước mắt.

"Cậu đã ngồi đây giúp tớ trông đồ hả?"

"Đúng vậy" Cô bạn béo mập rút điện thoại ra xem giờ, "Sắp đến giờ vào lớp rồi. Cậu mà không về kịp, tớ đành phải đem đồ ra gửi bảo vệ đấy"

"Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn..." Chaeyoung cảm động tới độ khong biết phải nói gì nữa, va li và túi xách chứa đựng toàn bộ gia tài của cô, ngộ nhỡ mà mất, cô hỉ còn cách đập đầu vào tường mà thôi. À, thôi chết... Chaeyoung đưa tay len ôm đầu...Cô bạn vừa nói gì nhỉ?...Vào lớp?...

Cô nhìn đồng hồ.

Đã 7h40p rồi!

"Hả! Muộn mất rồi!" Chaeyoung cuống quýt cả lên. Đồ đạc còn chưa mang vào kí túc xá, cô cũng còn chưa biết lớp học mới nằm ở đâu! làm thế nào bây giờ?! làm thế nào bây giờ?!

Một cơn gió nhẹ thổi qua rừng cây.

Ánh mặt trời buổi sớm cố chen qua kẽ lá để rơi xuống đất.

Dường như đang có thiên thần may mắn, vỗ vỗ đôi cánh trắng ngần, nhẹ nhàng bay tới bên Chaeyoung, mỉm cười với cô.

Khi Chaeyoung ngồi vào lớp học, đã 7h50p sáng.

Chaeyoung đưa tay ôm ngực, định thần lại, gật đầu mỉm cười cảm ơn cô bạn béo mập ngồi hàng ghế trên đang nhòm nhèm nhai snack khoai tây.

Bỗng dưng lại có sự trung hợp đến vậy.

Cô bạn béo mập đó tên là Park Sooyoung, là bạn học cùng lớp với Chaeyoung. Sooyoung là một cô bạn rất tốt, thấy Chaeyoung vội cuống quýt như vậy liền chẳng nói chẳng rằn, giúp bạn khiêng chiếc va li nặng trịch chạy về phía  giảng đường. Vừa chạy, Sooyoung vừa nhiệt tình nói chuyện với người bạn mới quen:

"Một cân tóa nhé!"

"Được"

"Loại táo Phú Sĩ cơ"

"Ờ...được"

"Một cân khế"

"...được"

"Hai túi đậu phụ hấp"

"...được..."

"Hai thanh socola"

"..."

Chaeyoung đưa tay túm túm tóc, mắt cô hoa hết cả lên. Rủ lòng thương chút đi, cô là người nghèo mà.

Sooyoung nhìn cô, bất chợt dừng bước: "Sao, không muốn mua cho tớ ăn hả? Tớ đã ngồi đợi cậu cả nửa tiếng đồng hồ! Lại còn làm phu khuôn vác cho cậu nữa chứ!"

"Hì hì, làm gi có chuyện đó", Chaeyoung nhoẻn miệng  cười, "Tớ chỉ đang là tại sao cái gì cậu cũng muốn ăn gấp đôi lên vậy?"

"Bởi vì tớ béo mà" Sooyoung hít hít mũi, "người béo bao giờ chẳng muốn ăn gấp đôi"

Chaeyoung tròn mắt ngạc nhiên, cô nghiêng đầu ngắm Sooyoung: "cậu béo à? cậu đâu có béo?! nhìn cậu rất đáng yêu đấy chứ! vừa nãy tớ còn đang nghĩ là mình thật may mắn vì vừa đến trường mới đã được gặp ngay một cô bạn xinh đẹp như cậu đấy".

Sooyoung làm ra vẻ như vừa bị đánh lén một cái: "cậu...cậu  đang chế nhạo tớ phải không?". Hầu hết đám bạn học đều chế nhạo vẻ ngoài béo tốt của cô, sooyoung đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, vì vậy cô mới mặc sức ăn uống để tỏ ý thách thức cả thế giới này.

"Nếu tớ chế nhạo cậu thì tớ sẽ bị phạt bằng cách không thể trở thành thiên thần được" Chaeyoung vừa kéo va li vừa tiến về phía trước vừa quay lại cười với Sooyoung. "tớ nói thật đấy, tớ thật sự cảm thấy cậu vừa tốt vừa đáng yêu."

Sooyoung giật lấy tay kéo va li trong tay Chaeyoung, ậm ừ mãi không nói được câu gì.

"Này..."

"Gì cơ?"

"Cậu là người đầu tiên nói rằng tớ đáng yêu đấy." Sooyoung nói một cách rất rầu rĩ, bước đi lại càng nhanh, Chaeyoung phải bước thấp bước cao mới theo kịp. "Vì vậy, tớ quyết định, từ nay về sau, cậu sẽ là bạn của tớ!"

Ánh mặt trời sau cơn mưa rực rỡ quanh người Chaeyoung.

Thật vô cùng may mắn.

Chaeyoung nở một nụ cười rạng rỡ.

Vì vậy, đến tận bây giờ, Chaeyoung vẫn đang chìm đắm trong niềm vui. Học viện Thánh Du chắc sẽ là mảnh đất may mắn của cô, vừa mới đến đã xảy ra nhiều chuyện thú vị như vậy cơ mà.

Chaeyoung mỉm cười một mình.

Các bạn trong lớp đang tò mò nhìn cô

"Cậu tên là gì vậy?"

"Này thật sự là cậu chuyển từ Thanh Viễn về đây học hả?"

"Sao lại chuyển về đây học?"

...

Không phải là đám bạn kia quá tò mò mà bởi vì trường Thanh Viễn đã quá nổi tiếng, những học sinh xuất sắc mới có thể thi đỗ vào trường đó, được học ở đó thì tiền đồ vô cùng sáng lạn. Thánh Du mặc dù không đến nỗi nào, cũng là trường loại 1 nhưng nếu đem so sánh với Thanh Viễn thì vẫn có sự khác biệt rõ rệt.

Nghe những câu hỏi như vậy, Chaeyoung ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thân thiện:

"Tớ tên là Park chaeyoung"

"Chaeyoung?"

Vài cô bạn ngạc nhiên thốt lên, cố gắng để che dấu nụ cười; Chaeyoung, Chaeyoung, phiên âm chẳng giống từ "không có tình yêu" hay sao?

"Hì hì, tên rất lạ đúng không?" Chaeyoung đưa tay túm mái tóc ngắn, gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng. " tớ cũng rất đau đầu vì chuyện đó, mọi người cứ gọi tớ là tiểu Chaeng là được rồi".

"Tiểu Chaeng!" đám bạn lại đưa tay lên che miệng cười, "Chính là loại gạo kê vẫn hay ăn đó hả?"

"đúng vậy" Chaeyoung mỉm cười hồn nhiên, "mặc dù rất rẻ nhưng cũng nhiều dinh dưỡng đấy chứ"

Đúng lúc đó, từ góc lớp phát ra một giọng nói mát mẻ:

"Chao ôi, thật là kì lạ. Thanh Viễn tốt như vậy, sao cậu lại phải chuyển đến đây hả Chaeyoung?" Một cô bạn có mái tóc xoăn dài, gương mặt sáng sủa đang soi gương tô lại son môi, đưa mắt liếc lại phía Chaeyoung, người mà nãy giờ đang được các bạn khác vây xung quanh. "chắc không phải là đã mắc lỗi gì đó, không được học ở Thanh Viễn nữa, phải chuyển về đây chứ hả?!"

Lớp học bỗng chốc trở nên yên ắng lạ thường.

Mọi người hết nhìn Kim Jihyo lại quay sang nhìn Chaeyoung. Ừm, bọn họ cũng đang rất tò mò về điều này.

"Giúp đỡ chút đi, Chaeyoung là bạn mới quen của tớ đấy".

Cô bạn ngồi cạnh sooyoung có mái tóc ngắn cũn, mắt hai mí, khuôn mặt lộ rõ vẻ thanh tú, điềm đạm, cô đang chăm chú giở quyển từ điển tiếng Anh. Nghe Sooyoung nói vậy, cô bạn liền ngẩng đầu lên nhìn Chaeyoung.

Sooyoung vội vàng nói:"Tuần này tớ sẽ dọn vệ sinh ở kí túc xá!".

"...được"

Cô bạn tóc ngắn, mắt hai mí đã chấp nhận điều kiện trao đổi, cô đứng dậy, đi đến trước mặt Chaeyoung, đưa tay phải ra:

"Chào cậu, tớ là Kim Jennie, chào mừng cậu đã đến với lớp bọn mình"

Nói xong, Jennie đưa mắt nhìn khắp lớp một lượt, hầu hết các bạn trong lớp đều vỗ tay tán thưởng:

"Hoan nghênh! Hoan nghênh!Nhiệt liệt hoan nghênh!"

Không khí trong lớp bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, ai nấy đêu hoan nghênh nhiệt liệt như đang chào đón một ngôi sao hay khách quý đến thăm lớp vậy.

Chà! xem ra cô bạn Jennie này rất có uy lực đây. Chaeyoung vội đứng dậy, nắm chặt tay Jennie, nhìn cô bạn với ánh mắt đầy cảm kích:

"Cảm ơn cậu!"

Jennie mỉm cười, sau đó lạnh lùng nhìn về phía cô bạn có mái tóc xoăn dài ban nãy, nói:

"Kim Jihyo, đó là cách cậu chào đón bạn học mới đấy à? làm như vậy có đáng xấu hổ không? người ta vừa chân ướt chân ráo tới đây, đã không giúp đỡ gì lại còn nói những lời khó nghe!"

Kim Jihyo đóng "sập" nắp hộp gương lại, lạnh lùng nói:

"Vậy à? thế cậu ta chuyển đến đây học là vì lý do gì ?"

Chaeyoung ngạc nhiên nhìn Kim Jihyo: "Thánh Du rất tốt mà!", cô nở một nụ cười đáng yêu, "Ai cũng nói rằng Thánh Du là ngôi trường đẹp nhất trên thế giới này, quả đúng như vậy, tớ không ngờ rằng ngôi trường lại đẹp tới mức đáng kinh ngạc như vậy. Không những thế, Học viện Thương Mại của Thánh Du cũng là một nơi rất có uy tín và ảnh hưởng trên toàn quốc, được đến đây học tập cùng mọi người, tớ thật sự rất vui mừng".

"Oa!"

Những câu nói của Chaeyoung khiến các bạn rất hài lòng, mặt mày ai nấy đều vô cùng rạng rỡ.

Kim Jihyo cười lạnh lùng: "thật đúng là khóe nịnh hót"

Mặt Chaeyoung hơi đỏ lên một chút, cô ngại ngùng thè lưỡi: "A! cậu đã hiểu hết cả rồi. Điều này... tớ chẳng qua chỉ muốn nịnh mọi người một chút thôi mà, bởi vì... tớ hy vọng mọi người có thể tiếp nhận tớ..."

Các bạn trong lớp tròn mắt ngạc nhiên!

Haha, một cô bạn thẳng thắn tới mức đáng yêu, bỗng nhiên, khoảng cách giữa bọn họ và cô bạn mới được thu hẹp lại. Cả lớp ai nấy đều cười rất tươi.

"Chaeyoung! Bọn tớ chào đón cậu!"

Lần này do Sooyoung khởi sướng, lại một tràng pháo tay giòn giã  nữa vang lên!

Chaeyoung cũng nở một nụ cười rạng rỡ: "cảm ơn! cảm ơn mọi người!". Phù! cũng may, cô dường như đã được tiếp nhận rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro