Chương 1.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong lớp học, chỗ ngồi bên cạnh cô bị bỏ trống. Thực ra, cô rất muốn ngồi vào chỗ bị bỏ trống đó, bởi vì chỗ đó sát cửa sổ, có thể hít thở bầu không khí trong lành từ bên ngoài, có thể nhìn những chú chim đang bay nhảy trên cành cây. Chỉ có điều, chỗ ngồi đó tuy bị bỏ trống nhưng trong ngăn bàn lại có 2 quyển sách, trên mặt sách đã phủ một lớp bụi mỏng.

Cô túm túm mái tóc, do dự một lát.

Thôi vậy, chắc đó là chỗ của một người hay bỏ học, ừm, nếu sau này, cậu ấy thường xuyên không đến, thì mình chuyển sang ngồi chỗ đó cũng chưa muộn mà.

Chaeyoung thôi không suy nghĩ miên man nữa, cô tập trung tinh thần để nghe giảng. Hôm nay học môn quản lý nguồn nhân lực, giáo sư giảng dạy họ Hwang, hơn 40 tuổi, đã hơi hói đầu. Mặc dù nội dung thuyết giảng của giáo sư Hwang không sinh động và thú vị lắm, nhưng khi chú ý lắng nghe, lại thấy vô cùng logic. Chaeyoung bất giác chìm dần vào trong từng lời giảng của giáo sư.

Lớp học rất yên lặng.

Sinh viên vừa chăm chú lắng nghe vừa ghi chép.

Giáo sư Hwang cũng giảng bài rất say sưa.

Vì vậy, Khi cánh cửa lớp học mở toang ra cùng một tiếng "rầm" tất cả mọi người đều giật nảy mình!

Một tiếng động quá lớn !

Giống như một tiếng sấm rền, cánh cửa lớp học run lên như cành cây run rẩy trong gió bão. Một nữ sinh với khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ đứng trước cửa lớp, cậu ta rất cao và xinh đẹp, mái tóc nhuộm màu sợi đay, mặc áo phông màu đen, quần bò màu xanh nhạt, cánh mũ trái lấp lánh một chiếc khuyên đính kim cương.

Khi Chaeyoung ngẩng đầu len nhìn về phía đó.

Viên kim cương trên khuyên mũi của cậu ta bỗng phát sáng lấp lánh.

Chaeyoung dụi dụi mắt, đưa tay bịt miệng ngạc nhiên.

Sau đó lại tự bật cười một mình.

Haha, hóa ra cô bạn cô đưa vào bệnh viện ban nãy lại cùng học ở lớp này sao?

Thế giới quả rất thần kỳ!

Quần áo của cô bạn có mái tóc màu sợi đay kia đã bị nước mưa ngấm ướt, đôi mắt thì đang hằn rõ vẻ phẫn nộ. Từng giọt nước chảy theo mái tóc của cậu ta rồi rơi xuống đất, đôi giày thể thao màu trắng hiệu Jordan cũng bị bùn đất vấy bẩn lem nhem.

Bên ngoài cửa sổ, tiếng sấm vẫn nổ rền.

A, lúc này trời còn đang đổ mưa bão nữa.

Nét mặt giáo sư Hwang không một chút do dự, nhìn thẳng vào cô sinh viên đang đứng ngoài cửa: "Lalisa,em lại đến muộn, không những thế còn dùng chân đạp cửa lớp, em có việc mình làm ảnh hưởng đến việc tiếp thu bài giảng của các bạn không hả?!"

Cả lớp bắt đầu rì rầm bàn tán.

Lisa dường như không nghe thấy gì hết, đưa tay lau nước mưa đang chảy trên mặt, lấy hết sức hất mạnh mái tóc, nước mưa trên tóc cậu ta bay thẳng vào mặt giáo sư, chiếc kính giáo sư đang đeo bỗng bị phủ một lớp nước bóng.

Giáo sư Hwang sa sầm nét mặt.

Đám sinh viên ngồi phía dưới cũng tròn mắt ngạc nhiên.

Lisa thản nhiên đi ngang qua bàn giáo viên rồi tiến về phía cuối lớp học, khó chịu buông lại sau lưng một câu: "ca cẩm cái gì! Trời mưa, thầy không thấy à!"

Giáo sư Hwang giận run cả người: "các bạn khác thì sao hả? cũng là trời mưa, sao không ai đến muộn? suốt ngày bỏ học, đến muộn, gây lộn, đánh nhau, cậu không bị đuổi học vẫn là may đấy!"

Lisa nhét headphone vào tai, không thèm để ý đến lời thầy giáo, thản nhiên đi xuống phía cuối lớp giữa những ánh mắt liếc trộm của các bạn cùng lớp. Cậu ta đi đến bên bàn Chaeyoung ngồi, đứng lại, chằm chằm nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

Một tia chớp rạch ngang bầu trời ngoài cửa sổ.

Từ khi giáo sư Hwang thốt lên ba chữ "Lalisa", Chaeyoung cảm giác như cô không thể thở bình thường được nữa!

Lalisa.

Cậu ta là Lalisa sao?

Cô ngẩng đầu lên, trân trối nhìn cậu ta, toàn bộ sức lực đã rút hết. Hóa ra chính cậu ta là Lalisa nên vừa đặt chân đến đây cô đã gặp cậu ta .

Chaeyoung cắn chặt môi.

Máu đang cuồn cuộn chảy trong đầu cô, cô cảm thấy choáng váng, một lớp mây mù bỗng chắn ngang trước mặt khiến cô không thể nhìn rõ cậu ta nữa.

"Đứng dậy! cô đang chắn đường tôi đấy!"

Lisa trợn mắt lên nhìn cô.

Lisa đương nhiên đã nhận ra cô gái đang ngây ra nhìn cậu kia chính là cái người nhiều chuyện  đã đưa cậu vào bệnh viện sớm nay.

Chaeyoung vội vàng đứng dậy để Lisa đi vào chỗ ngồi bên trong. A, chỗ ngồi đó là của cậu ta! khi hai người vô tình khẽ chạm vào nhau, cô ngửi thấy một mùi thơm trong lành như nước mưa toát ra từ người cậu ta.

Bên ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi đều trên những tán lá xanh.

Bầu không khí vô cùng trong lành và tươi mới.

Lisa đang ngủ gục trên bàn học.

Chaeyoung chẳng còn bụng dạ nào nghe giảng nữa, cô nín thở, nghiêng đầu ngắm trộm cậu ta. Lúc này, cả thế giới dường như đã biến mất, trước mắt cô giờ đây chỉ có cô bạn đang ngồi cạnh kia.

Lisa có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, sống mũi nhỏ và cao, có nét giống với ảnh chụp những quý tộc Anh ngày xưa. Đôi lông mày của cậu ta rất rậm, ngay cả khi đang ngủ cũng cau lại một cách xấu tính. Đúng là một cô nàng vô cùng xinh đẹp. Viên kim cương gắn trên mũi khiến cậu  ta càng thêm vẻ ương ngạnh, tuy nhiên, nó cũng toát lên một sức hấp dẫn rất khó lý giải.

Dường như cậu ta đang rất mệt mỏi, nằm gục xuống bàn ngủ mê mệt, đôi lông mi thi thoảng lại khẽ động đậy. Cậu ta thường xuyên cảm thấy mệt mỏi như vậy sao? thường xuyên ngủ như vậy hay sao? Chaeyoung nghĩ thầm, phải chăng chính vì vậy mà mấy quyển sách trong ngăn bàn cậu ta đều phủ một lớp bụi?

Do sự xuất hiện đột ngột của Lisa, không khí trong lớp học bỗng trở lên khác lạ. Giáo sư Hwang lại tiếp tục giảng bài, nhưng vì tâm trạng không được thoải mái nên bài giảng cũng không được liền mạch như trước. Thầy đẩy quyển giáo án sang một bên, cầm một tập bài tiểu luận lên và nói: "Lần trước tôi đã yêu cầu các em viết bài tiểu luận, tôi cũng đã xem qua một lượt. Nói chung, cơ bản là các em đều làm rất tốt, đều đã bỏ công sức nghiên cứu tài liệu. Tuy nhiên, trong đó có một bài tiểu luận rất đặc biệt"

Các bạn học đều bỏ bút xuống và nhìn về phía cậu ta.

Giáo sư Hwang khẽ hắng giọng: "Em Lalisa"

Lisa đang ngủ say, lại còn khẽ ngáy nữa.

Một số bạn trong lớp đang cố nhịn cười.

"Mời em Lalisa!"

Giáo sư Hwang cất cao giọng, gân trên cổ cũng rung động theo từng âm tiết thầy phát ra.

Chaeyoung  khẽ hích vào cánh tay Lisa, thì thầm "Này, dậy đi..."

"Làm cái gì vậy!" Lisa gắt lên khi bị đánh thức, nhìn chằm chằm vào Chaeyoung với đôi mắt tóe lửa. Có biết rằng làm phiền người khác khi ngủ là đáng ghét lắm không hả!

"LALISA" Giáo sư Hwang đã bắt đầu nổi cáu, cái trán hói cũng đang đổ lựng lên vì tức giận. "Cậu đứng lên cho tôi xem!"

Lisa cau mày lại, từ từ đứng dậy một cách miễn cưỡng.

"Chuyện gì vậy?"

"Kỹ năng và tri thức đều là những nhân tố có sức ảnh hưởng mạnh mẽ tới hiệu suất lao động sản xuất, cũng giống như việc công cụ, cơ khí được coi là một bộ phận của tài sản quốc dân. Đồng thời, chi phí của giáo dục sẽ giúp cho tàu sản quốc dân lớn mạnh hơn nữa trong tương lai, vì vậy, chi phí cho giáo dục hoàn toàn có thể tương đồng với chi phí cho các công việc khác." Giáo sư Hwang nhìn thẳng vào mặt cậu ta: "Em thử nói xem, quan điểm đó là của ai?"

Lisa suy nghĩ một lát:

"Adam Smith?"

"Không đúng"

"David Ricardo?"

"Không đúng"

"Ohlin?"

Giáo sư nhăn nhó mặt mày:"tiếp theo có phải em muốn nhắc tới Marshall, Keynes đúng không?!" cả lớp ôm bụng cười, Lisa quả là đã dựa vào lịch sử phát triển lý luận thương mại nhà nước mà đoán tên tác giả.

Lisa uể oải nói:

"Đều không đúng sao? chắc không phải là do em nghĩ ra quan điểm đó chứ"

Giáo sư Hwang giận đến nỗi bất chấp tất cả, ném quyển tiểu luận đang cầm trên tay về phía cậu ta "John Stuart Mill ! đó là nội dung trong bài tiểu luận của cậu! Tôi  quả thực đã rất ngạc nhiên, tiểu luận của cậu bỗng nhiên lại viết được đến những 600 chữ! Lalisa! dù cậu có cóp bài viết từ trên mạng xuống thì ít nhiều cũng nên bỏ một chút công sức ra xem lại chứ! kẻ khung cũng không xóa đi, phông chữ cũng không thay đổi, ngay cả tên tác giả phía cuối bài cậu cũng lười đến nỗi không buồn xóa đi là sao hả?"

Cả lớp được một trận cười nghiêng ngả.

Quyển tiểu luận không trúng người Lisa mà rơi xuống trước mặt Chaeyoung. Cô tiện tay lật vài trang, thảo nào mà thầy giáo tức giận, toàn bộ bài tiểu luận đều là tài liệu cóp từ trên mạng xuống nhưng không hề được chỉnh sửa, sắp xếp hợp lí gì cả.

Tiếng chuông hết giờ vang lên.

"Tôi cho cậu 2 ngày. Nếu bài tiểu luận lần này vẫn không đạt yêu cầu", giáo sư nghiêm nghị nhìn Lisa, "Thì đến cuối kì, cậu không cần đến tham gia thi học kì nữa". Nói xong thầy đứng dậy, đẩy cửa lớp bước ra, bỏ lại phía sau đám học trò lớp Thương Mại II đứa thì đang cố nén cười, kẻ lại đang nghiêng đầu thì thầm điều gì đó.

Lisa lại làm ra vẻ không nghe thấy gì hết, tiếp tục gục xuống bàn ngủ tiếp. Một chú chim từ đâu bay đến, đậu ngay trên khung cửa sổ gần chỗ cậu ta rồi cất cao giọng hót.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro