Chương 5.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên bầu trời đầy sao.

Sân vận động nhỏ ở học viện Kinh Doanh có những chiếc đèn tỏa ra ánh sáng yếu ớt, vài sinh viên nam đang vui vẻ đá bóng, con đường chạy nhựa trong đêm tối đã không nhìn rõ màu sắc, sân chiếu phim ngoài trời bên cạnh bất thời truyền sang những lời đối thoại, âm nhạc và tiếng cười nói của sinh viên.

Chaeeyoung chạy chầm chầm chậm trên đường chạy màu đỏ.

Mồ hôi chảy ra, cô chạy rất chậm, gió đêm nhè nhẹ thổi qua, mồ hôi được gió thổi khô rồi mồ hôi khác lại chảy ra.Cơ thể chạy rất nóng, mồ hôi toát ra có một cảm giác thoải mái.Nước trong cơ thể mỗi người đều có hạn, nếu như biến thành mồ hôi, sẽ không còn biến thành nước mắt nữa.

Cô vẫn chạy chầm chậm.

Khi cô chạy đến vòng thứ 5, dưới bóng đèn của đường chạy xuất hiện một cái bóng.Dáng người cậu cao, mái tóc ướt dường như vừa gội qua, chiếc khuyên kim cương dưới ánh đèn liên tục tỏa ánh sáng lấp lánh.Sân vận động trong đêm, trong giây phút đó cậu thật sự giống như đang phát sáng, làm cho sao trên trời cũng mất đi màu sắc vốn có.

cậu trừng mắt nhìn Chaeyoung, đưa tay vẫy cô lại gần.

Chaeyoung chầm chậm bước đến.

"Bảo cô đợi tôi ở cửa học viện Kinh Doanh, sao lại chạy ra đây! Muốn chết à?! Ánh mắt Lisa nảy lửa. Mẹ kiếp, làm cho cậu tắm xong còn không kịp lau tóc, kết quả là cô lại đang chầm chậm chạy ở đây!

"À, 8 giờ rồi à?Em nghĩ là....."Cô vội vàng lấy di dộng ra, xem thời gian.....

7 giờ 40.

Cô xấu hổ vuốt vuốt tóc:"Xin lỗi, có lẽ là thời gian trong điện thoại chậm mất rồi.Cái đó....chị đợi em lâu lắm không?"

Lisa đứng đó, không nói gì. cậu sẽ không cho cô biết là cậu vừa tắm xong là đi đến chỗ hẹn luôn, còn không kịp xem thời gian.

CHaeyoung cười:"Cảm ơn chị ."

"Cảm ơn cái gì?"

Cô cười nhẹ:"Không có gì, chỉ là muốn cảm ơn chị ."Chỉ có nhìn thấy chị, ở bên cạnh chị, nhịp tim hoảng loạn sợ hãi đó mới có thể chậm chậm ổn định lại.

Lisa trừng mắt nhìn cô hồi lâu.

Cô gái cổ quái!

"Tại sao khóc?"

"Em không có...."

"Nói đi! "chị nắm chặt lấy khủyu tay cô, tiếng nói hung dữ, cô đau đớn.

"Đau...."

"Mắt lại sưng mọng lên, cô coi tôi là đồ ngốc à?! Nói đi, ai bắt nạt cô! Có phải là....."chị đột nhiên không nói nữa.

"Ai?"Chaeyoung quên mất đau đớn, tò mò truy hỏi.

"Kim Jihyo."Sắc mặt cô ta có vẻ kỳ lạ."Là cô ta bắt nạt cô?! "

"Tại sao lại là cô ấy?"Càng tò mò hơn.

"Cô chỉ cần nói có phải hay không là được! Ít nói vớ vẩn đi! "chị hung dữ, biểu cảm lại càng kỳ lạ.

"chị đã hẹn hò với Jihyo bao giờ chưa?"Nhớ lại rồi, lần đầu tiên trong phòng học nhìn thấy chị , Sooyoung nói là Jihyo và Nancy là bạn gái của chị.

"Không phải! "

"Thế tại sao cô ấy lại phải bắt nạt em?"Cô nhìn chị, "Cái đó, chị hơi coi thường con gái rồi đấy."

chị trừng mắt nhìn cô.

"Kể cả bị chị từ chối, cũng không nhất định sẽ thù hận em chứ, chị quá kiêu ngạo đấy.Jihyo mặc dù không thích em lắm, nhưng cũng thật sự không làm gì hại đến em, em cảm thấy thực ra cô ấy cũng rất dễ thương đấy."Cô cười ngọt ngào, hai mắt chớp chớp.

"Kiêu ngạo?! "

"He he, "Cô nhớ lại.Chết rồi, cô thật sự đã nói 2 từ đó?

"Cô nói tôi kiêu ngạo?! "chị đang hết sức giận dữ.

"A.....cái đó....."Cô nghĩ trước nghĩ sau, "Cái đó.....a! Đúng rồi! 20 phút rồi chứ?"

"20 phút nào! "

"chị nói chỉ gặp em 20 phút, "cô lấy điện thoại ra, nụ cười rạng rỡ, "sắp hết 20 phút rồi, chị có thể về rồi, haha."

"CHAEYOUNG-----"chị tức giận nghiến răng.

Hơi thở nguy hiểm.......

Chaeyoung cẩn thận lùi lại nửa bước.

"Binh! "

Một cái cốc mạnh vào trán cô! Cô đau đớn.Ôi, thế là không tránh kịp rồi.

"Tôi là người có thể bị cô gọi đến đuổi đi à?Muốn chết phải không?! "Lisa trừng mắt, "Tôi cứ không đi đây! "

".....À."

Chaeyoung  xoa trán.Không đi thì thôi, sao lại đánh người ta.

"......Đau không?"

Tiếng nói chị vẫn cứng nhắc.

Cô kêu lên:"Đau."

"Binh! "Lại một cái cốc nữa.

Chaeyoung nước mắt như sắp chảy ra, Lalisa, kẻ bạo lực này.

"Tôi hỏi cô đau không?! "

chị nguy hiểm giơ ngón tay lên, chuẩn bị tiếp chúc thân mật với trán cô một lần nữa.

"....chị.....chị muốn em nói đau.....hay là không đau......"

"Nói thật! "

"Cái đó.....hình như có một chút chút đau....."

Ngón tay chị lại giơ lên, dường như ngay sau đó lại không hề niệm tình cốc thêm một phát nữa.

"Nhưng mà thực ra không đau chút nào! Thật sự không đau mà! "Chaeyoung nói liên hồi, "Không đau! Không đau! Kỳ lạ thật! "

"Ừ."

Có vẻ như cảm thấy hài lòng, bàn tay chị xoa vào trán cô, lực rất mạnh, Chaeyoung  đau đến mức nước mắt như sắp chảy ra.Lisa là đồ ngốc!

Đồ ngốc Lalisa đột nhiên dùng đôi tay đỡ lấy đầu cô.

Dưới ánh đèn.

Mặt chị dần dần tiếp gạn cô.

Chaeyoung mở to mắt.

Môi chị trước mặt cô.

Cô lo lắng nhắm mắt lại không dám thở.

Sau đó-----

Hơi thổi dịu dàng, có chút ấm áp, có chút lạnh lẽo, rất gần trán của cô, nhẹ như lông vũ, rất nhẹ, rất nhẹ.

Cô mở mắt ra.

Sâu trong mắt chị có sự nhiệt tình và xấu hổ.Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô, chị hét lên:"Nhìn cai gí! Nhắm mắt lại! "

Cô không dám mở mắt ra nhìn nữa.

Lisa cười, chị thích hung dữ, thích bắt nạt cô, giống như một con mèo thông minh biến cô thành một con chuột dễ thương.Không nhớ ra là quyển sách nào nói, nếu như con gái thích một ai đó, thế thì kể cả bạn bắt nạt cô ấy, cô ấy cũng sẽ không còn cảm thấy đau.Có lẽ là lừa gạt, bởi vì trán cô ấy đã đỏ rực lên rồi.

"Này....."

Chaeyoung nhìn trộm.chị đang cười.

"Làm cái gì đấy! "

"Muốn về rồi....."

"Tại sao."

"Hơi lạnh."Mồ hôi trên người đã khô hẳn, gió đêm thổi đến, cô lạnh.Bệnh vừa khỏi, cô không muốn nhiễm bệnh lại.

"Nhưng tôi không muốn đi! "

"A....."Chaeyoung quay mặt đi.

Trong màn đêm, bộ phim chiếu trong sân vận động truyền đến tiếng cười của các sinh viên, Lisa quay đầu nhiên, đột nhiên nói:

"Đi xem phim."

Trong màn đêm.

Khắp trời đầy sao.

Màn hình chiếu phim là một bức tường màu trắng, ánh sáng máy chiếu chiếu lên, nhân vật nam nữ chính bắt đầu lãng mạn yêu nhau, chia tay, rồi lại yêu nhau.....

Các sinh viên ngồi trên từng bậc thang, ba ba hai hai, có lúc chảy nước mắt, có lúc vỗ tay, có lúc lặng im không nói gì.

Chaeyoung và Lisa ngồi trên bậc thang cao nhất, gió đêm thổi qua người chị và cô, tóc chị đã khô, cơ thể có mùi thơm thoang thoảng.chị đưa tay ôm lấy Chaeyoung  đang run người lên, cứng giọng nói:"Như thế này thì không lạnh nữa chứ! "

chị dùng lực rất mạnh, cô ngay lập tức bị kéo vào trong lòng.

Nhưng mà--------

Bởi vì như vậy, cô nghe thấy nhịp đập của trái tim chị.

"Thình thịch----"

Tim chị đập bên tai cô.

"Thình thịch----"

Tim chị đập cùng với cô.

"Thình thịch----"

Cô thậm chí có thể cảm thấy nhiệt độ và dòng máu đang lưu thông qua trái tim ấy.

Thời gian qua đi trong đêm, tất cả như không có gì thay đổi.Cô vẫn là cô, chỉ cần có chị là nhất định có cô, chỉ cần có cô là nhất định có chị.

Yeon......

Em biết, chị không hề ra đi.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro