Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hẹn hò ngày sinh nhật ở đâu thì hay đây?

Thảm cỏ trong sân trường quá nóng, quán ăn quá nhiều người, rạp chiếu phìm quá ồn ào, thư viện quá nhàm chán, đi mua đồ là việc mà con gái mới làm.....

lisa nghĩ rất lâu, cuối cùng buổi tối thứ sáu chị gọi điện cho chaeyoung.

"Ngày mai đến nhà tôi."

"Nhà chị?"

"Ừ, sáng mai đến nhà tôi."

"Nhưng mà."

"......?"

"......"Trong đầu chaeyoung hiện lên ánh mắt lạnh lùng của mẹ chị, do dự vuốt vuốt tóc.

"Nói đi, sao thế?"

".....Cái này......mẹ chị sẽ ở nhà chứ?"

Một hồi im lặng.

"A lô?"Sao đột nhiên không nghe thấy giọng nói của chị....

"Không."Từ nhỏ đến lớn, năm nào sinh nhật chị, mẹ chị cũng không có mặt tại nhà. lisa nhắm mắt lại, dùng giọng nói không quan tâm."Ngày mai chỉ có tôi và cô.Cô thích ăn gì?Để tôi nói quản gia làm."

"À."chaeyoung thả lỏng hơi thở, "Không cần, để em nấu cho chị ăn được không?"

"Đồ ăn không ngon là tôi không ăn đâu đấy."

"Yên tâm đi, nhất định sẽ rất ngon! Từ tối hôm nay chị có thể chờ đợi được rồi! "Cô cười đắc ý.

"Thật à?"chị cũng cười thành tiếng.

"Đương nhiên! "

° ° °

Nhưng mà, cái mà nhất định sẽ rất ngon là cái này ư?

lisa nhìn chăm chăm vào cái bát.

Sợi mì thon thon như râu rồng, trên bát mì có một quả trứng ốp la, nước mì rất nhạt, lác đác vài sợi hành và mấy sợi rau thơm.

"Đây là cái gì?"Cô xách một túi đồ đi vào trong bếp, trong bếp lách ca lách cách nửa tiếng đồng hồ, bảo chị không được nhìn trộm, bận rộn đến mức mồ hôi chảy đầm đìa để cuối cùng cái mà cô đưa ra bàn ăn trước mặt chị là cái này à?chị còn nghĩ rằng đó sẽ là một bữa ăn rất thịnh soạn cơ.

"Đây là mì trường thọ."

"Mì trường thọ?"chị dùng đũa gắp lên, ngẩng đầu nhìn cô, "Tôi thích ăn cơm."

"Xin chị ! Làm sinh nhật người ta đều ăn mì trường thọ, đây là tập tục, chị xem, sợi mì dài dài, biểu thị tương lai có thể sống lâu, nhất định sẽ là thọ tinh công! "(?)

"Tôi thấy người khác đều ăn bánh sinh nhật mà."lisa có vẻ buồn bã.Mặc dù chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, nhưng mà, nhìn thấy người khác tổ chức sinh nhật rồi mà.

À! Quên mất bánh ga tô rồi!

Cô mím chặt môi, ánh mắt chuyển động, rồi cười ha ha:"bánh sinh nhật làm sao hơn mì trường thọ được.Chỉ cần đưa tiền, cửa hàng bánh sẽ bán bánh cho chị, nhưng mà, mì trường thọ cần người yêu của chị làm cho chị đấy."

"Thế à?"Trong lòng chị được kích động, đột nhiên cảm thấy những lá hành trong bát mì như khinh đan(một vị thuốc quý) bay trong nước mùa xuân.

"Đương nhiên rồi.Hơn nữa, tối qua em ở chỗ cô jennie tập qua mấy lần, bát mì này nhất định sẽ rất ngon, chị nếm thử đi! "

lisa gắp mì cho vào miệng.

"Thế nào?"chaeyoung nhìn chị chờ đợi, "rất ngon đúng không, đây là mì râu rồng, sợi mì mảnh như râu rồng, nhưng mà lại dai. chịnếm thử nước dùng đi....."

chị uống nước dùng....

"Rất nhạt đúng không?Chỉ cho vào một chút muối và một chút dầu thơm, sẽ không mặn đến nỗi làm mất đi hương vị tự nhiên của sợi mì. Trứng ốp la cũng rất ngon đấy....."

chị cắn một miếng trứng.

"Trứng ốp la muốn ngon, không thể quá chín hoặc quá sống, hợp lý nhất là khi chị cắn một miếng sẽ có một chút nước vàng, sau đó ngay lập tức đông lại trên đầu lưỡi của chị.Cuối cùng chị nếm thử chút hành đi...."

Hành?chị khom vai, đang khỏe tại sao lại phải ăn hành?

"Hành có màu xanh đúng không?"chaeyoung cười tít mắt, "chị biết không?Hành là khó nấu nhất, lửa quá to thì sẽ cháy, lửa nhỏ thì hành sẽ không tỏa hương vị, cho nên trình độ nấu hành của em bây giờ rất tuyệt đấy."

lisa ăn hết cả bát mì trường thọ.

chị ngẩng đầu lên.

chaeyoung  nhìn chị chờ đợi, trong mắt có vô số ngôi sao đang lấp lánh, "chị thích không?Thấy ngon không?"

chị không nói gì, trong mắt biểu lộ vẻ kỳ dị, chiếc khuyên kim cương trên mũi cũng tỏa ảnh sáng kỳ dị.

"Thế nào?Thật sự không ngon à?"Cô lo lắng hỏi, à, có phải là cô quá ngốc không, cố gắng làm thử rất lâu rồi mà vẫn không ngon?

"Thêm một bát nữa."

"Hả?"

"Không, hai bát! "

"Hả?"chaeyoung trợn tròn mắt.

"Đồ ngốc! Mì ngon thế này ăn một bát thì làm sao đủ?! "lisa trừng mắt nhìn cô, nụ cười trẻ con trên môi lại đang để lộ ra niềm vui trong lòng chị, "Hơn nữa, cô cũng phải ngồi xuống đây ăn với tôi."

"chị nói ngon à! WOW! "chaeyoung hạnh phúc nhảy cẫng lên, ôm chặt vào đầu chị dùng sức vò, "Ha ha ha ha ha, chị nói đồ ăn em nấu ngon à, chị thật sự nói là ngon à....."

"Cốp! "

lisa gỡ tay cô ra, đưa tay gõ vào trán cô:"Này, cười quá khoa trương rồi đấy, tai của tôi sắp bị tiếng cười của cô làm cho điếc rồi."

chaeyoung không cảm thấy đau, cô vẫn cười ngốc nghếch, cười rồi cười, đến khi nước mắt chảy xuống.

Nước mắt lấp lánh.

Giống như nước mắt rực rỡ của các vì sao lấp lánh.

lisa hốt hoảng, chị lần đầu tiên nhìn thấy chaeyoung khóc, trước đây chị có hung dữ thế nào cô cũng đều không khóc. Trong lòng chị sợ hãi, vụng chân vụng tay ôm lấy cô, vụng chân vụng tay muốn lau hết nước mắt cho cô, nhưng lại phát hiện ra nước mắt của cô ngày càng nhiều, những giọt nước mắt lấp lánh lạnh lẽo tuôn ra giống như ngay lập tức muốn nhấn chìm chị.

"Đừng khóc nữa, sao vậy, tôi nói sai cái gì à?"

"Mì rất ngon mà, thật sự rất ngon, tôi chưa từng được ăn bát mì nào ngon như thế này, ngon đến mức cả đời này tôi không cần ăn bất cứ cái gì nữa, chỉ muốn ăn mì của cô làm! "

chaeyoung hít một hơi dài.

Cô đưa tay lau nước mắt.

Cô cười khúc khích, đôi mắt khóc đỏ cả lên nhưng vẫn sáng như ánh trăng:"Em quá hạnh phúc mà."

lisa yên lặng nhìn cô chăm chú, trái tim chị lâu lắm rồi mới đau như vậy, chị tức giận hét lên:

"Điên à! Tí nữa bị cô dọa chết khiếp! "

Đợi hai người ăn xong mì đã là một tiếng sau, lisa và chaeyoung bụng no căng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Đồng hồ treo trên tường chỉ một giờ hai mươi phút.

À, vừa đúng giờ ngủ trưa.chaeyoung ngáp, có vẻ buồn ngủ, nếu như bây giờ mà ở ký túc xá thì chắc chắn cô đã nằm trên giường ngủ mất rồi.

"Không được ngủ! "

lisa đẩy mạnh vào người cô, dữ tợn nói.

"Buồn ngủ quá, "Cô díp díp mắt, vừa ngáp vừa nói, "chị không buồn ngủ à, chị còn thích ngủ hơn em mà."

lisa giơ tay ra.

Cô cười rạng rỡ:"A, chị nói là em có thể ngủ trên tay chị à?"Sờ một chút, tay chị không quá mềm mà cũng không quá cứng, làm gối thì rất phù hợp.

"Bộp! "

chị hung dữ đẩy tay cô ra, sau đó lại giơ lòng bàn tay ra trước mặt cô.

"Hả?"Cô ngơ ngác.

"Đưa tôi."

"Cái gì?"

"Đồ ngốc, đưa tôi! "

"......"Cô trợn tròn mắt chẳng hiểu gì cả, đôi tay nắm chặt quần áo trước ngực, "chị muốn làm điều xấu xa nào vậy?"()

lisa giận nổ đom đóm mắt:

"Quà! Sinh! Nhật! Của! Tôi! "

Đáng ghét, cô ta rõ ràng là đang giả vờ! Lúc đến thần thần bí bí mang một cái túi to như vậy, nhất định là đựng quà tặng cho chị, nhưng lại để đến bây giờ vẫn chưa tặng chị, làm lòng chị như lửa đốt, đáng ghét!

"Ha ha, "chaeyoung cười nghiêng ngả, "chị như vậy giống hệt một đứa trẻ con."

Cốp!

Cốp! !

Cốp! ! !

chị gõ liên tiếp ba cái lên đầu cô.

"Cô đang chọc tức tôi đấy à?"lisa nghiến răng, "dạo này cô càng ngày càng thích chọc tức tôi rồi đấy."

"Vâng."Cô nở nụ cười rạng rỡ, "quà sinh nhật phải để người nhận sốt ruột thì mới thú vị chứ, cứ trực tiếp lấy ra thì chẳng có gì vui nữ."

"Đưa tôi! "

"Tang~tang~tang~tang~"

Cô đưa cái hộp ra trước mặt chị , mỉm cười nói:

"Chúc chị sinh nhật vui vẻ."

lisa đáng nhẽ cố gắng không cười, không muốn cô biết rằng chị chờ đợi món quà này như thế nào, từ nhỏ đến lớn, đây là món quà sinh nhật đầu tiên mà chị nhận được.Nhưng mà, đợi đến khi chị tự mình nhận ra, chị đã cười đến mức miệng sắp chạm đến tai rồi.

Bên trong một cái áo sơ mi yên tĩnh nằm đo, chất liệu bông, màu trắng vô cùng mới và sạch sẽ, có những hoa văn màu tối tinh tế, tỏa ra hương bị dịu dàng thanh lịch.....

..........

"Đoán đi! "Cô để món quà ra sau lưng, cười ha ha ra lệnh cho chị đoán món quà năm nay cô tặng chị là gì.

"Là áo sơ mi trắng."chị mỉm cười.

"Hả?"Cô sững người, sau đó tức giận giơ nắm đấm lên đánh chị , "đáng ghét! kẻ xấu! Tại sao lại đoán là áo sơ mi trắng, chị đoán là cái khác không được à?Em cũng có thể tặng chị sô cô la, găng tay, thạch trái cây....tại sao lại đoán là áo sơ mi trắng! "

chị nắm chặt lấy nắm đấm của cô, trong mắt là một nụ cười rạng rỡ:"Bởi vì từ năm mười lăm tuổi, năm nào em tặng chị cũng là áo sơ mi trắng."

Cô sững người.

À, hình như là vậy.

"Nhưng mà, trước đây là vậy, nhưng không có nghĩa là năm nay cũng như vậy! "Cô chum môi lên, "vừa rồi không tính, đoán lại nào! "Nói xong, cô cười tinh quái, rồi ngồi lên sofa bên cạnh chị , hai mắt sáng rực nhìn chị, "yeon, chị đoán năm nay em sẽ tặng chị cái gì?"

"À, sô cô la à?"

"Không phải."Cô lắc đầu.

"Thạch trái cây?"

"Không, phải."Cô lắc đầu đắc ý.

"À, chị biết rồi, thế chắc chắn là găng tay."

"Cũng, không phải." Cô thở dài thành tiếng, lắc đầu an ủi, "chị thật ngốc, kết quả bài thi của chị tốt như vậy nhất định là quay cóp phải không?Thật sự không đoán ra món quà là gì à?"

chị xoa xoa mũi, cười trộm.Thực sự là rất ngốc, cái hộp to như vậy làm sao có thể là thạch trái cây hay là cái khác đây?

"Ừ, đoán không ra."

"Ha ha ha ha, "Cô cười hưng phấn, "Thế có muốn biết bên trong rốt cuộc là cái gì không?"

"Muốn."

"Muốn nhiều như thế nào?"

"Vô cùng muốn."

"Được thôi! Vì hôm nay là sinh nhật chị, cho nên em sẽ mở lòng tốt không hành hạ sự tò mò của chị nữa."Cô đưa hộp quà cho chị , cười lớn, "Em có tốt bụng không?"

"Ha ha, em rất tốt bụng."

"chị xem món quà đi."Cô chờ đợi chị dùng mười ngón tay dài mở hộp quà, "chị thích không?"

Bên trong là một cái áo sơ mi màu trắng.

"Cái áo này rất đẹp phải không?Khuy áo bằng gỗ, nhìn rất tinh xảo, màu trắng cũng không quá chói mắt, trong cửa hàng nhìn thấy nó là em nghĩ, nếu như jiyeon mặc nó lên sẽ nhất định vô cùng đẹp! "Cô thở dài hài lòng.

chị mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chiếc áo, sau đó đặt nó xuống, ôm chặt cô, dịu dàng tựa lên đầu cô:"Cảm ơn em, chị rất thích, thật là một cái áo sơ mi rất đẹp."

"jiyeon, chị biết không?" rúc người trong lòng chị , cô làm nũng như một con mèo con.

"Hả?"

"chị là người mặc áo sơ mi trắng phù hợp nhất trên đời này! Một chút tỳ vết cũng không có, trong sạch, hoàn mỹ, khi chị mặc áo sơ mi màu trắng, kể cả chiếc áo sơ mi trắng bình thường nhất, cũng sẽ hoàn hảo như một thiên sứ, "Cô vuốt vuốt tóc, nghi hoặc nói, "Thực ra có lúc em cũng cảm thấy rất kỳ lạ, trên đời này rõ ràng không có người hoàn hảo, nhưng mà tại sao chị lại hoàn hảo đến mức một chút khuyết điểm cũng không có vậy?"

"Cô bé ngốc."chị mỉm cười.

"Này! chị dám mắng em! "Cô giơ tay lên đấm chị.

chị hôn lên trán cô, mái tóc ngắn mềm mại của cô luôn dịu dàng làm lay động trái tim chị, "cô bé ngốc, đó là bởi vì em yêu chị, bởi vì yêu chị, cho nên em không nhìn thấy khuyết điểm của chị."

"Có phải vậy không?"Cô nghĩ một hồi, nhìn chị, hai mắt mở to, "thế trong lòng chị, em có phải hoàn hảo không có khuyết điểm không?"

chị cười, lắc đầu:"không phải, em rất nhiều khuyết điểm."

Trong giây lát tay đấm, chân đá đều nhằm thẳng vào chị.

Cô nghiến răng dùng sức đánh chị:"Kẻ đáng ghét này! chị không yêu em nữa à! Đánh chết chị! Đánh chết chị! "

"Em có rất nhiều, rất nhiều khuyết điểm, lười biếng, ích kỷ, không thích học, thiếu kiên nhẫn, hung dữ thích đánh người.....hơn nữa nhiều lúc em vô lý làm cho người khác tức giận, "chị cười nhẹ nhàng, thở dài, "nhưng mà, kể cả như vậy thì chị vẫn yêu em, chaeyoung."

Cô ngơ ngác nghe chị nói.

Tim cô đập "thình thịch", đột nhiên mặt cô đỏ gay, cô lại rúc vào trong lòng chị , ngón tay níu kéo chiếc áo sơ mi trắng của chị, nhẹ nhàng nói:"được rồi, khó nghe lắm."

Hai người yên lặng dựa vào nhau.

Không khí yên lặng dường như đang tỏa hương hoa ngày xuân.

"Sau này mỗi năm em đều tặng chị áo sơ mi trắng nhé?"Cô cười trộm, "Tặng cho đến khi chị già, tóc bạc trắng đến mức không muốn mặc áo sơ mi trắng nữa, làm cho tất cả những bà già đều ghen tỵ em có một người bạn đời tuyệt vời như vậy."

"Được."

"Hơn nữa, chúng ta giữ lại tất cả những chiếc áo sơ mi trắng này.Mặc dù đều là áo sơ mi trắng, nhưng mà mỗi chiếc đều không giống nhau, sau này không biết chừng có thể làm thành bảo tàng áo sơ mi trắng đấy nhỉ, ha ha, không biết chừng có thể biến thành bảo vật gia truyền đấy! "

"Được! "

"chị đừng có nghĩ là tặng áo sơ mi trắng làm quà sinh nhật sẽ rất nhẹ nhàng đơn giản nhé! "Cô trừng mắt nhìn chị , "em phải đi qua rất nhiều cửa hàng mới có thể tìm thấy một chiếc áo sơ mi trắng đẹp nhất, cũng rất vất vả đấy."

"Ừ, chị hiểu mà."chị cười nhẹ.

"Cười cái gì! chị có điều gì không hài lòng hả?! "Cô hung dữ nhìn chị.

"chị chỉ nghĩ là....."

"......?"

"Năm sau em có thể tặng chị thêm một món quà nữa không?"

"À?chị muốn cái gì?"

"Hình như sinh nhật đều phải ăn mì trường thọ......"chị xấu hổ xoa xoa mũi, "Cái đó......"

"chị nghe ai nói vậy, bánh sinh nhật là được rồi, bây giờ còn ai ăn mì trường thọ nữa! "

"Nhưng mà......."

Cô gật đầu:"được rồi được rồi, buổi tối em sẽ mời chị ăn ở cửa hàng."

"chị muốn em tự tay làm cơ."

"Cái gì! chị đùa à?"Cô kinh ngạc, "em không biết nấu ăn! "Từ nhỏ đến lơn, nếu như ở bên cạnh chị, tất cả các bữa ăn đều do chị nấu, cô không biết nấu ăn một tí nào.

chị mỉm cười:"không ngon thì cũng không sao.chaeyoung, chị đột nhiên rất thích mì trường thọ do em làm."

"Không! Được! "Cô kiên quyết phản đối.

"chaeyoung......"

"yeon~~~~~"Cô nũng nịu nói, "chaeyoung thích nhất là món ăn yeon nấu, tài nghệ nấu ăn của yeon là số một thiên hạ, mỗi lần ăn món ăn mà yeon nấu cho chaeyoung rất hạnh phúc~~~~chaeyoung cả đời này đều không muốn xuống bếp, chaeyoung  cả đời này đều muốn yeon chiều chuộng~~~~"

chị không nhịn được cười.

"Được không~~~~~chaeyoung rất lười rất xấu xa, nhưng mà yeonn rất cưng chiều chaeyoung, sau đó chaeyoung sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, rất hạnh phúc~~~~yeon~~~~"

"Được."chị mỉm cười cốc cốc vào đầu cô, "chaeyoung là kẻ lười nhất thế giới, yeon vẫn yêu chaeyoung nhất."

Cô vui vẻ hôn một cái lên má chị :"thế quà sinh nhật chỉ cần áo sơ mi trắng là đủ rồi nhé! "

"Được."

"Wow! yeon thật là người tốt nhất thế giới! "Cô hưng phấn.

..........

Chiếc đồng hồ treo tường vẫn yên yên lặng lặng chạy.

lisa cầm chiếc áo sơ mi trắng trong hộp ra, tò mò hỏi:"Tại sao lại là áo sơ mi trắng?"chị rất ít khi mặc áo sơ mi, cảm thấy áo phông vẫn thoải mái hơn.

"Bởi vì chị mặc áo sơ mi trắng sẽ là người đẹp nhất trên thế giới."chaeyoung mỉm cười nói với chị.

"Thế à?"

"Vâng! "Cô dùng sức gật đầu, "Mặc thử đi xem thế nào?"

lisa do dự, rồi đứng dậy, rồi mặc chiếc áo sơ mi trắng ra ngoài chiếc áo phông màu đen.Mái tóc ngắn màu nâu, hỗn loạn nhưng rất phong độ, chiếc khuyên mũi tỏa ánh sáng lấp lánh của kim cương, môi chị nở một nụ cười hạnh phúc, nụ cười đó giống như một đứa trẻ được mặc quần áo mới ngày tết.

"Đẹp không?"

chaeyoung ngơ ngác nhìn chị.

"Không đẹp à?"Nhìn cô đột nhiên như người câm, trong phòng khách lại không có gương, chị không giấu được vẻ lo lắng.

Cô vẫn ngơ ngác nhìn chị, hình như có vẻ không hề nghe thấy chị nói gì cả.

"Mẹ kiếp! "lisa phẫn nộ cởi chiếc áo ra, kể cả không đẹp thì cũng không cần phải tỏ ra đần mặt như vậy chứ!

"Đẹp...."

Giọng nói của cô như thở dài.

".....?" Đôi tay cởi áo của chị yên lặng ở giữa chừng.

"Thật sự rất đẹp, "Cô cười hài lòng, đôi mắt cong cong như trăng non, "chị mặc cái áo, đẹp như một thiên sứ."

"Đang lừa tôi hả?! "chị hung dữ nói, làm gì dễ bị lừa như thế, vừa rồi cô biểu cảm kỳ lạ như vậy.

Cô nhảy lên, xông ra trước mặt chị, hưng phấn nói với chị:"Sau này mỗi ngày chị đều mặc áo sơ mi trắng được không?Thật sự rất đẹp mà! "

"Không."chị giận dữ nói.

"Hả?Tại sao?"Cô cầm lấy cánh tay chị lắc lắc, nài nỉ, "mặc áo sơ mi trắng đi, rất đẹp mà, đẹp đến mức làm cho mọi người đều nín thở."

"Mặc áo sơ mi không thoải mái."Thật là, mặc áo phông vẫn thoải mái hơn.

"Quen rồi thì sẽ thoải mái mà, "cô cố gắng lắc tay chị, khổ sở nài nỉ, "mặc đi mặc đi, năn nỉ chị đấy."

"Thật là đẹp như vậy à?"chị đắc ý hỏi.

"Em thề! "chaeyoung giơ tay phải lên, nghiêm túc nói, "Bất kể chị biến thành như thế nào, cũng là người mặc áo sơ mi trắng đẹp nhất trên thế giới! "

"Được rồi, biết rồi."lisa trừng mắt nhìn bàn tay cô đang để trên cánh tay chị, "Còn không bỏ tay cô ra, làm cái áo sơ mi của tôi nhàu nát rồi! "

"Vâng."

chaeyoung xấu hổ, vội vàng rút tay lại.

chị ngồi trên ghế sofa, cởi chiếc áo sơ mi ra, dịu dàng dùng tay vuốt phẳng chỗ bị tay cô làm nhàu, chao ôi, có một chút nhàu nát rồi.

"Này! Sao lại mạnh tay như vậy! "chị tức giận hét lên, "cái áo bị nhàu nát thì làm thế nào?! "

Cô giật mình, rồi nhẹ nhàng an ủi:"không sao đâu, là một chút là phẳng lại ngay."

"Sao lại 'không sao đâu' ! Đây là quà sinh nhật của tôi! Đây là món quà sinh nhật đầu tiên mà tôi nhận được! Làm sao có thể......."Nói rồi, chị đột nhiên ngậm miệng lại, hai môi mím chặt.

lisa không nói gì nữa, chị im lặng, ngón tay vô ý thức nhẹ nhàng vuốt lên chiếc áo sơ mi trắng.

"Này."

chaeyoung cúi xuống dưới mặt chị nhìn trộm.

Khuôn mặt chị hằm hằm.

"Đây là món quà sinh nhật đầu tiên của chị à?Cô tò mò hỏi, "Tại sao vậy?Trước đây chị chưa từng tổ chức sinh nhật bao giờ à?"

chị vẫn im lặng.

"À, đúng rồi, chị cũng chưa từng nói với em hôm nay là sinh nhật chị, chỉ là em tình cờ biết được thôi. À, có phải là chị xấu hổ, xấu hổ nói với người khác ngày sinh nhật của mình, cho nên không có ai chúc mừng chị?Ha ha."Cô thậm thụt, quen biết lisa lâu như vậy, cô đã biết thừa rằng cái vẻ ngoài khó tiếp cận đó của chị chỉ là giống như một đứa trẻ con hay xấu hổ.

"Đừng nói nữa! "chị gầm gừ, ngón tay lại nắm chặt vào chiếc áo.

Cũng không phải, kể cả người khác không biết, mẹ chị cũng phải nhớ sinh nhật chị chứ. chaeyoung nghi hoặc nhìn lisa, biểu cảm của chị giống như vừa bị ai đấm vào mặt.

"Nói cho em biết được không?"

Cô nắm chặt tay chị , nghiêng mặt nhìn chị nói.

"Không liên quan đến cô! "chị giận dữ đẩy tay cô ra.

"Sao lại không liên quan đến em?"Đôi mắt cô không chớp nhìn chị , "chị đột nhiên trở nên buồn bã như vậy, chị buồn rất lâu rồi phải không?chị nói là chị chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, thế thì, có phải từ khi biết được ngày sinh nhật của mình, chị đã bắt đầu buồn rồi không?

Cô lại nắm chặt tay chị, im lặng chờ đợi.

Cuối cùng-----

chị khẽ nói:"Ngày mà tôi sinh ra, cũng là ngày bố tôi qua đời."

chaeyoung "bỗng nhiên" mở to mắt.

"Mẹ vừa sinh tôi ra, ba vào trong bế tôi lên, nghe nói còn rất vui vẻ ôm tôi cười với tôi, nhưng mà, đột nhiên bệnh tim phát tác làm cho ông ra đi trong phòng sinh của bệnh viện."

Cô kinh ngạc không nói được câu nào.

lisa câu môi:"cho nên, cô thấy đấy, ngày sinh của tôi cũng là ngày giỗ của ba tôi, làm sao có thể chúc mừng đây?"

"Ba chị......bởi vì bệnh tim à?"

"ừ."

"Em nghe nói, bệnh tim là bởi vì bị kích động mới phát tác."Cô nhẹ giọng nói.

"......"

"Thế thì, ba chị nhìn thấy chị vừa sinh ra, nhất định rất vui, ông ấy yêu chị như vậy, cho nên hạnh phúc ôm chị làm cho ông ấy không thể hứng chịu."

"Ông ấy bởi vì tôi mà chết! "

lisa hét lên, một âm thanh chói tai vọng lên trong phòng khách.

"Nhưng mà, đó đều là bởi vì ông ấy quá yêu chị .Nếu như, ông ấy có thể yêu quý chị ít đi một chút, nếu như ông ấy không mong chờ sự xuất hiện của chị như vậy.....nhưng mà, chị sinh ra trong tình yêu và sự mong chờ của ông ấy."

Cô nắm chặt bàn tay chị , cắn chặt môi:

"Xin lỗi, em quá ngốc, không biết an ủi chị như thế nào.Nếu là em cũng sẽ rất đau lòng, nếu như có người an ủi em như vậy, em cũng rất tức giận."

Tiếng kim đồng hồ đứt quãng vang lên.

"Cô nói đi, ông ấy có hận tôi không?"lisa hít thở sâu.

"Ba chị?"

"ừ."

"Không đâu, "cô lắc đầu, "ông ấy rất yêu quý chị , kể cả ở trên trời, ông ấy vẫn yêu quý chị ."

"Nhưng mà, mẹ tôi hận tôi."Từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa bao giờ chúc mừng sinh nhật tôi.Lúc nhỏ, mỗi lần đến sinh nhật chị, chị đều nghe thấy tiếng khóc của mẹ trong phòng.Sau này, mẹ chị mỗi năm đến ngày này đều đi ra ngoài, không nghe thấy tiếng khóc của bà nữa, nhưng mà khi nhìn thấy bà quay về, chị luôn luôn thấy hai mắt bà đỏ ngầu.

Mẹ?

chaeyoung nhớ lại hôm đó gặp mẹ chị . Bà cao nhã đoan trang, trong ánh mắt có nỗi buồn phảng phất, bà không muốn lisa và cô ở bên nhau, trong giọng nói của bà có sự hoài nghi.

"Bà ấy yêu quý chị."chaeyoung mỉm cười, một người mẹ có thể tấn công kẻ tiếp cận con gái mình với ý đồ không rõ ràng giống như một con nhím, không phải là tình yêu thì là gì?

"Không, bà ấy hận tôi hại chết ba....."lisa đau khổ.

"Bà ấy yêu ba chị, cũng yêu chị."chaeyoung nhẹ nhàng nói, "Ba chị đã không còn trên thế gian này nữa, bà ấy chỉ còn lại chị thôi, chị là người thân duy nhất của bà ấy, chỉ có chị ở bên cạnh mẹ chị . Cho nên, chị phải yêu quý mẹ chị nhiều hơn.

Cô cười với chị.

Hai người yên lặng nhìn nhau.

Một hồi lâu.

bà La cầm chìa khóa đứng đó.

Không biết là bà đã đứng đó bao nhiêu lâu rồi, nhưng chị và cô vẫn không nhận ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro