Chương 7.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tiếng kêu vang lên từ trong sân trường.

Cánh cửa thủy tinh của cửa hàng được đẩy ra, hơi lạnh của không khí tỏa ra khắp nơi, khác hẳn với không khí nóng nực bên ngoài, thật thoải mái.

Cô gái bán hàng mỉm cười với hai vị khách.

Có lẽ là sinh viên, nữ sinh vừa cao vừa đẹp lóa mắt như ánh nắng mùa hè, trên mũi đeo một chiếc khuyên kim cương làm cho chị có vẻ trở nên dữ dằn hơn, nữ sinh có đôi mắt to tròn, mái tóc ngắn, dáng vẻ vô cùng dễ thương, chỉ là không biết tại sao trên trán lại đỏ lừng lên như vừa bị ai đó gõ mạnh vào.

"Này! Quà tặng vẫn chưa chuẩn bị xong à?"lisa cáu gắt nhìn chaeyoung, đáng ghét, cô đã nhận lời, kết quả là chẳng có gì cả, bây giờ mới kéo chị đi mua.

"Ha ha."

"Cô còn dám cười! "

chaeyoung vuốt vuốt tóc:"Thực ra em đã biết mua gì rồi, chỉ là cái này em một mình không dễ mua được thứ phù hợp."

"Cái gì?"

"Ha ha, "Cô kéo tay chị lại gần gian trưng bày, trên gian hàng đẹp mắt đó bày rất nhiều đôi giày da nam, "nghe nói giày của nhãn hiệu này chất lượng rất tốt."

"Giày?"lisa ngơ ngác, "tại sao lại mua giày?"Tôi nghĩ là cô sẽ mua cho tôi món quà gì lãng mạn một chút chứ.

"Xin hỏi, ở đây đôi giày chắc chắn nhất là đôi nào?"chaeyoung hỏi nhân viên bán hàng.

"Chắc chắn nhất?"Nhân viên bán hàng ngơ ngác, thường xuyên có người hỏi loại nào là thịnh hành nhất, loại nào đi vào thoải mái nhất, còn rất ít có người hỏi loại nào chắc chắn nhất.

"Vâng, "chaeyoung cười, "cái loại mà thường xuyên đá vào cửa mà cũng không bị hỏng ấy, lại không làm chân bị đau."Cô quay đầu nhìn lisa, thậm thụt cười, "Thường xuyên đá cửa lớp, chân có lẽ cũng sẽ bị đau nhỉ, cho nên mua một đôi giày chắc chắn tặng chị là hợp nhất."

"....."

"Có thích không?"Cô lắc lắc tay chị.

"không thích! "

"Tại sao vậy?"Cô ngạc nhiên trợn tròn mắt, "Em nghĩ rất lâu mới nghĩ ra món quà phù hợp nhất này đấy."

"Mẹ kiếp! "lisa nghiêm mặt, "kể cả không muốn tôi đá cửa thì cũng không cần dùng cái trò này chứ! "

"Hả---"chaeyoung chớp chớp mắt, "bây giờ có chút tin rằng kết quả thi của chị là thật rồi."Thì ra chị cũng không ngốc đến như vậy.

"Cốp! "

Cái cốc thứ năm trong ngày lên trán cô!

lisa tức giận giơ tay lên, trong lòng là một mùi vị không diễn tả được, nhìn cái trán đỏ lựng của cô muốn giúp cô xoa xoa, nhưng mà, con nhỏ đáng ghét này!

"Tức giận à?"chaeyoung cẩn thận nhìn chị, "Đùa với chị chút ấy mà."

chị mím chặt môi không nói.

"Đừng có nhỏ nhen như vậy mà, ha ha, "Cô cười dịu dàng nói, "thực ra, quà tặng em đã chuẩn bị xong rồi, nhưng mà không định hôm này tặng chị."

"Lại lừa tôi à! "chị gầm gừ, "Cô thực ra đã quên rồi đúng không! "

"Không phải."

Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay chị, mỉm cười.

"Bởi vì thứ bảy mới là sinh nhật chị, em muốn hôm đó mới tặng quà cho chị."

lisa run người:"Làm sao cô...."chị chưa từng cho ai biết về sinh nhật của mình, chị chưa từng tổ chức sinh nhật.

"Xin lỗi, em cũng sơ ý mà biết được."Cô nhẹ giọng nói.Nếu như chị không muốn cho cô biết, như vậy nhất định có lý do.

chị chăm chú nhìn cô hồi lâu, hít thở một hơi dài, nói:"Thứ bảy tặng quà cho tôi."Hôm đó, để cho bản thân không còn một mình nữa vậy.

"Vâng! "

chaeyoung vui vẻ lắc lắc tay chị, nụ cười tươi như hoa nở.

° ° °

Sau kỳ thi cuối nắm, nghỉ hè cũng bắt đầu.

sooyoung đã mua vé tàu, nhưng không nỡ rời đi, cô ôm chặt lấy Chaeyoung và jennie, hứa rằng học kỳ mới sẽ mang rất nhiều đồ ắn ngon đến, rồi vui vẻ ra đi. jihyo lại yên lặng rời khỏi ký túc xá, có người nói hình như một công ty người mẫu nào đó quan tâm đến cô, nhân kỳ nghỉ hè sẽ luyện tập bước đi.

jennie không đi, bởi vì kỳ nghỉ hè ký túc xá vẫn phải có người trực ban, cô kim ở đâu, nhà của cô cũng ở đó. chaeyoung cũng ở lại Thánh Du. Với cô mà nói, ở đâu cũng như nhau, bố cô phải mấy tháng sau mới về nước.

Lầu 5 Phong Viên trở nên yên tĩnh, bước trên hành lang có thể nghe thấy tiếng chân vọng lên. Thời tiết nóng như lửa đốt, chaeyoung dành rất nhiều thời gian trong ký túc bật quạt đọc sách viết nhật ký.Còn jennie bắt đầu cuộc sống làm việc, ngày nào cũng rất muộn mới quay về.Ký túc xá thường xuyên yên lặng chỉ có mỗi một mình chaeyoung , cũng không thể ngày nào cũng đi chơi cùng lisa, cho nên sự tiếp xúc của cô và cô kim cũng trở nên nhiều hơn.

chaeyoung  luôn luôn vui vẻ kể những việc thú vị.

Cô kim luôn luôn hiền từ mỉm cười nghe cô nói.

chaeyoung  nói một lúc rồi yên lặng, ngơ ngác say sưa, say sưa nhìn lên bức tường trắng một hồi lâu.

Cô kim sẽ chống tay xuống, ngồi dậy đi lấy một bát chè đậu xanh mát cho cô uống.

Đợi một lúc, chaeyoung  uống xong bát chè đậu xanh lại bát đầu kể tiếp những chuyện thú vị.

Cô kim lại bắt đầu im lặng ngồi nghe.

Thời gian cứ thế trôi đi, chớp mắt đã là thứ năm.

Chập tối hôm đó, chaeyoung  vừa cùng lisa chia tay trước cửa ký túc, vẫn chưa kịp đi vào phòng của cô kim , di động đã kêu lên.

Cô mỉm cười, đồ ngốc, cô sẽ không quên ngày kia sẽ tặng quà cho chị.

"A lô"

"Tôi là mẹ của lisa."

Giọng nói bên đầu dây cao nhã mà uy nghi.

chaeyoung sững người trong giây lát.

° ° °

"Cô là chaeyoung  phải không?"

Trong chiếc xe sang trọng rất thoải mái và sạch sẽ, nhưng không lãng mạn như trên phim. Bà La mặc một chiếc váy màu gạo, trên người không đeo trang sức nào, da dẻ của bà như ngọc, một đôi mắt như sương đêm chầm chầm nhìn sang chaeyoung  ngồi bên cạnh.

"Vâng, chào cô ạ."

chaeyoung chưa từng gặp một người phụ nữ nào đẹp như vậy, chỉ cần nhìn bà là cũng cảm thấy thời gian như ngừng lại, mặc dù biết rằng cứ nhìn thẳng vào bà như vậy là không lễ phép, nhưng mà ánh mắt của cô không thể rời khỏi người bà.

Bà La nhìn chaeyoung hồi lâu, vài phút không nói gì. chaeyoung  rất nghi hoặc, cô ấy đến đây chỉ là xem mình thế nào thôi à?

"Cô rất trắng trợn."Bà La nhẹ giọng nói, giọng nói không ăn nhập với sự nhu nhã bên ngoài.

"Dạ?"chaeyoung giật mình.

"Ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào người lớn như vậy, một chút giáo dưỡng cũng không có."

"À, "chaeyoung nghiêng đầu, "xin lỗi cô.Nhưng mà, không có ai nói với cô à?"

"......?"

"Cô quá đẹp, đẹp đến mức có thể làm người ta quên đi rất nhiều điều."chaeyoung xấu hổ cười.

"Cô dùng những lời ngọt ngào này để tiếp cận lisa phải không, bởi vì nó là một đứa trẻ ngây ngô, cô luôn dùng những lời ngọt ngào như vậy để mê hoặc nó phải không?"bà La lạnh lùng.

chaeyoung sửng sốt mở to mắt.

"Những đứa con gái bên cạnh lisa tôi đã gặp một sô, có người ngây thơ, có người huênh hoang, có người cố tình làm ra vẻ, có người thâm độc. Nhưng mà, họ đều không thể làm cho lisa động lòng."bà La lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt dò xét, "Nhưng cô lại rất tài giỏi, lại có thể làm cho lisa yêu cô, thậm chí muốn chính thức giới thiệu cô cho tôi."

chaeyoung  ngơ ngác.

"Thì ra, cái cô có chỉ là lời nói ngọt ngào.Những lời nói này, cô có thể làm động lòng lisa, nhưng đừng hòng tác động đến tôi."

Trong xe lạnh lẽo.

Hít thở một hơi dài, caeoung cười gượng:"Thưa cô, tại sao cô không phân biệt đâu là lời nói thật lòng, đâu là lời nịnh hót? Vừa rồi cháu lừa cô à, lẽ nào nhìn thấy cái đẹp mà không tán thưởng, mới là thành thật hay sao?"

"Lòng người không giống nhau."

"Lòng người?"

"Thành thật sẽ không có bất cứ dã tâm nào, còn lời nịnh hót để muốn đạt được mục đích của mình."bà La trầm giọng, "Tại sao cô lại chuyển đến Thánh Du?"

chaeyoung sửng sốt.

"Tôi đã xem qua rồi, học bạ của cô ở Thanh Viễn không vi phạm kỷ luật gì, không phải phạm phải lỗi lầm gì mới chuyển đến Thánh Du. Cô hãy cho tôi biết nguyên nhân, tai sao cô chuyển đến Thánh Du?"

chaeyoung  cứng người như một pho tượng.

"Hơn nữa, tại sao lại muốn chuyển đến lớp học của lisa? Trưởng phòng quản lý sinh viên của Thánh Du nói, khi đó có một nữ sinh từ Thanh Viễn muốn tìm hiểu về lý lịch của lisa. Nữ sinh đó là cô phải không?"

bà La chăm chú nhìn cô:"Cho tôi biết, tại sao lại muốn tiếp cận với lisa?"

chaeyoung cắn chặt môi, sắc môi dần dần nhợt nhạt.

Không khí lạnh trong xe có âm thanh tĩnh lặng.....

Cô nói không nên lời, trong đầu như hỗn loạn, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

"Cô cảm thấy.....cháu vì cái gì đây?"

chaeyoung  cuối cùng cũng nói nên lời, sống lưng đã ướt đẫm mồ hôi.Không, cô không thể để lisa biết nguyên nhân của mình, như thế cô sẽ không còn có cơ hội ở bên cạnh chị nữa.

bà La ánh mắt lạnh lùng:

Tôi không đồng ý cho cô ở bên cạnh lisa, cô cũng sẽ không có khả năng được chia bất cứ tài sản nào, cho nên, cô hãy ra đi."

"Tài sản?Cô nói tài sản ư?"chaeyoung thở ra một hơi, nụ cười trong giây lát hoàn toàn hiện lên trên mặt cô."Vâng, cháu biết phải làm như thế nào."

bà La khom vai, không hiểu tại sao cô gái đó lại cười vui vẻ đến như vậy.

chaeyoung  nhìn bà nói:"Cô hãy yên tâm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro