Chương 68: Không quan tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên Thái Anh không biết nên sửa lại từ "Lạp phu nhân” trong miệng bác sĩ trước, hay là nên bỏ qua chủ đề cố gắng cười một cách vui vẻ trước.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lạp Lệ Sa đột nhiên tối sầm lại: "Ông nói cái gì?"

Bác sĩ bị sự thay đổi trên khuôn mặt của người phụ nữ này dọa sợ, ấp a ấp úng lặp lại những lời mà mình vừa nói.

Sau khi bác sĩ nói xong, phòng khám rơi vào im lặng, ngược lại lúc này Thái Anh đang chăm chú quan sát phản ứng của người phụ nữ.

Đôi mắt của Lạp Lệ Sa bao phủ một tầng sương mù, sau đó nhìn Thái Anh, lên tiếng: "Là vì phẫu thuật lần đó?" 

Thái Anh nở một nụ cười: "Chị Lạp nghĩ sao?" 

Không biết tại sao, Lạp Lệ Sa nhìn vào nụ cười của Thái Anh, nghe thấy câu trả lời của nàng, sâu trong lòng lại dâng lên một cảm giác đau đớn, từ trước đến giờ gần như không có loại cảm giác xa lạ này.

Rất lâu sau, bác sĩ rời khỏi phòng.

Thái Anh cũng chuẩn bị rời đi, nàng thất vọng khi phát hiện ra vẻ mặt của người phụ nữ thực ra không có quá nhiều sự thay đổi, ngoài sự nặng nề lúc đầu.

"Sao không nói với tôi?" Đột nhiên nghe thấy câu hỏi của người kia, Thái Anh cảm thấy mũi mình dâng lên một cảm giác chua chát, nhưng nàng cố gắng kìm nén những cơn sóng trong lòng mình, quay đầu lại mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.

"Nói với chị thì có thể như thế nào? Phẫu thuật đã làm xong, lẽ nào chị Lạp còn có thể cho tôi một quả thận mới, hay là trả cho tôi một đứa trẻ?" 

Giọng điệu không quan tâm của Thái Anh khiến Lạp Lệ Sa có chút tức giận: "Cô không để ý sao?"

Trong lòng Thái Anh đau nhói vậy mà cô lại nói nàng không để ý, rốt cuộc cô coi nàng là một người phụ nữ như thế nào??

"Đúng vậy, ba của đứa trẻ còn không quan tâm, tôi dựa vào cái gì mà quan tâm đến chuyện này?"

Thái Anh cắn răng, nói ra những lời khiến trái tim mình đau nhói: "Dù sao sự tồn tại của nó ngay từ đầu đã là một sai lầm!"

"Thái Anh!" Lạp Lệ Sa nắm lấy cổ tay nàng, kéo ra phía trước: "Rất tốt, rất hiểu bản thân mình là ai, cô đúng là không có tư cách sinh ra dòng dõi nhà họ Lạp" 

Người ta nói rằng có lúc lời nói chính là con dao sắc nhất, có thể đâm thủng trái tim mà không rỉ máu, trước đây Thái Anh cảm thấy quả cường điệu, nhưng bây giờ.... Từng từ từng câu của Lạp Lệ Sa giống như những lưỡi dao phủ đầy băng, khiến trái tim nàng đau nhói, tay chân nàng lạnh toát.

"Đúng vậy, tôi biết thân biết phận, nên mới không nói với tổng giám đốc Lạp chuyện nhỏ này? Chẳng qua chỉ là một đứa bé mà thôi, nếu như tổng giám đốc Lạp đồng ý, không biết có bao nhiêu người phụ nữ sẵn lòng sinh con cho cô."

Lúc này Thái Anh đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình là một diễn viên, diễn xuất thờ ơ, không quan tâm đạt đến mức không có bất kỳ sơ hở nào.

Lạp Lệ Sa vung tay ra, Thái Anh đột nhiên bị ngã xuống đất, lúc ngẩng đầu lên, phát hiện người phụ nữ đó đã rời đi. 

Nhìn đi, giữa bọn họ chính là như vậy, không phải là cãi nhau chính là nàng bị ép buộc. Đổi thành Cố Thi Anh, cô cũng bỏ mặc lại đối phương như vậy sao?

Bước ra khỏi cửa bệnh viện, Thái Anh chợt nhận ra mình thực sự bị bỏ rơi. Ở một nơi xa lạ, trên đường có rất nhiều người đi bộ với nhiều màu da khác nhau, nói tiếng anh mang theo khẩu âm cũng rất khó nghe...."Lạp Lệ Sa, cô đúng là rất tàn nhẫn!"

-----

Lúc này, ở Yến Kinh chênh lệch 4 tiếng, nên chỉ mới rạng sáng, "Anh nhi, em... em có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"

Sáng sớm, sau khi chuẩn bị bữa sáng thấy Cố Thi Anh từ phòng ngủ đi ra, Thái Thành liền đỏ mặt quan tâm hỏi. 

Cố Thi Anh cố tình trêu chọc cậu, cau mày: "Aiya, hình như có chút đau".

Thái Thành vừa nghe thấy vậy liền trở nên căng thẳng: "Ở đâu? Anh xem giúp em !" 

Cố Thi Anh tinh nghịch chớp chớp mắt: "Tối qua xem vẫn chưa đủ sao?" 

Thái Thành không phải là tay lão luyện trong tình trường như Cố Thi Anh, chưa từng trêu trọc người khác, sao có thể chống đỡ được sự trêu chọc của bạn gái, mặt đỏ tía tai thay đổi chủ đề.

"Nhanh đến ăn sáng đi?"

Cố Thị Anh biết da mặt bạn trai của mình rất mỏng. cũng không tiếp tục trêu chọc nữa, cầm bộ đồ ăn lên, liếc nhìn bàn ăn, phát hiện đều là những thứ mình thích ăn.

"Thành, em rất hạnh phúc, sau này gả cho anh, có phải mỗi ngày đều hạnh phúc như này?"

Thực ra, ở nhà Cố Thi Anh cũng chưa bao giờ bị đối xử tệ bạc, những món ăn còn phong phú hơn ở trên chiếc bàn này, nhưng bây giờ ở trong mắt cô ta, không có cái gì có thể sánh được với những việc mà Thái Thành làm cho mình 

"Thì Anh, đợi anh thi lên quốc khoa, sau khi tốt nghiệp tìm một công việc ổn định, kiếm tiền nuôi em, em muốn ăn cái gì anh đều sẽ làm cho em" Thái Thành hứa một cách vô cùng nghiêm túc. 

Cố Thi Anh cười "haha", trong lòng vô cùng xúc động.

Tên ngốc này, rõ ràng biết cô ta là thiên kim tiểu thư, vậy mà còn nói ra một lời hứa giản dị như vậy, nhưng cô ta lại rất thích nghe.

"Thi Anh, em không tin sao?" Nghe thấy tiếng cười của người con gái, Thái Thành cho rằng cô cảm thấy cậu đang nói đùa, vội vàng nói thêm:

"Thật đó, anh sẽ chịu trách nhiệm với em! Sau này tuyệt đối sẽ không để em chịu khổ"

"Đây là anh nói, cả đời này phải chịu trách nhiệm với em!" Cố Thi Anh nắm được trọng điểm. Thái Thành đỏ mặt gật đầu. 

Thời gian ăn bữa sáng, Cố Thi Anh cảm thấy căn nhà này không tồi, biết Thái Thành đang ở cùng chị gái, trong lòng có chút chán ghét. 

"Thành, hay là anh chuyển ra sống với em đi?" 

TháiThành đang thu dọn bát đĩa, nghe thấy câu nói này vội vàng lắc đầu: "Không được, chúng ta vẫn chưa kết hôn, sống cùng nhau có chút không thỏa đáng" 

Không ngờ, tư tưởng của bạn trai lại bảo thủ như vậy, Cố Thi Anh chớp chớp mắt: "Thật sao? Anh không cùng em, lại ở cùng chị gái của anh, chị gái của anh cũng là một người phụ nữ trưởng thành nha." 

Thái Thành dở khóc dở cười: "Chị ấy là chị gái của anh, đương nhiên là không giống nhau rồi."

"Có cái gì không giống nhau, dù sao cũng là sống cùng phụ nữ" 

Cố Thi Anh bĩu môi: "Em biết, thực ra anh chỉ không muốn chịu trách nhiệm mà thôi, nên mới không muốn ở cùng em."

"Thi Anh, anh không có ý này..." Thái Thành không thể chịu được khi bạn gái nhõng nhẽo như thế này, hơn nữa hai người cũng đã xảy ra quan hệ, vẫn chưa kết hôn mà làm như vậy với bạn gái, nên càng thương yêu và áy náy với Cố Thi Anh, liền đồng ý chuyện sống chung. 

Do đó, sau khi Cố Thi Anh rời đi liền bắt đầu chọn nhà. 

Sau khi Cố Thi Anh rời đi, Thái Thành mới nhận ra một vấn đề nghiêm trọng chính là chị gái tối hôm qua không về nhà, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có!

Lúc này, cậu lo lắng gọi điện thoại cho Thái Anh, nhưng lại không có ai trả lời. 

-----

Cũng lúc này Thái Anh đáng thương đang lang thang trên một nơi xa lạ ở New Zealand.

"Tên khốn kiếp Lạp Lệ Sa, nhỏ mọn như vậy sao!" Thái Anh mắng xong, lại cảm thấy tủi thân.

"Cô cho rằng tôi không muốn bảo vệ đứa bé sao? Là cô không muốn, là cô hại tôi không thể làm mẹ, dựa vào đâu còn nổi giận với tôi?" 

Cách đó không xa có một chiếc ô tô màu đen chậm rãi đi theo nàng, Lạp Lệ Sa ngồi trong xe vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, nghe thấy mấy câu nói đó của Thái Anh, vẻ mặt của cô đột nhiên dịu lại, ánh mắt trở nên phức tạp. 

Thái Anh không hề nhận ra rằng có một chiếc xe hơi lặng lẽ theo sau. Nàng đang rất khát và nóng, chỉ muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi và dùng bữa, đáng tiếc là nàng không có tiền. 

Đột nhiên cảm thấy chóng mặt, vội tìm một nơi để ngồi xuống nghỉ ngơi, bụng thì kêu "ọc ọc"

Đúng lúc này, một đôi giày da màu đen xuất hiện trước mặt nàng, Thái Anh ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lạp Lệ Sa.

"Hối lỗi xong chưa?" Người phụ nữ từ trên cao nhìn xuống hỏi. 

'Hội lỗi cái rắm!' Lời nói đến miệng thì bị Thái Anh nuốt lại, nàng biết nếu như thật sự cố chấp mà nói ra câu này, Lạp Lệ Sa tuyệt đối sẽ không do dự mà ném mình xuống đường, hơn nữa cũng sẽ không quay lại tìm mình!

"Đương nhiên, em đã tự kiểm điểm lại bản thân mình, lúc trước không nên lớn tiếng với tổng giám đốc Lạp" Thái Anh biết đạo lý "đại trượng phu có thể cong có thể duỗi", quen đánh lừa người khác.

Lạp Lệ Sa không quan tâm đến sự "tự kiểm điểm" của nàng, mở cửa xe: "Lên xe."

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro