Tập 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm nhận được người trong lòng đang lo lắng sợ hãi, Phác nữ vương nhận thức được hành động của mình hơi thất lễ, thế nhưng không muốn rời xa cảm giác này nên mặt dày giữ nguyên tư thế. Kệ chứ, nàng là vương hậu tương lai của mình cơ mà, ôm nàng có gì là không tốt.

_ N....nữ vương.....

Lệ Sa không nhịn được lên tiếng.

_ Nàng nói đi, ta nghe.

Giọng nói âm trầm, lãnh đạm nhưng vẫn xen lẫn sự yêu chiều, thế nhưng với con cừu non đang hoảng loạn kia thì dễ gì mà nhận ra được.

_ Ng....người có thể buông thần ra không?

Nàng nói mà trong lòng thầm run rẩy. Nhận thấy người kia không lên tiếng càng sợ hơn.

_ Cho ta lí do.

"Mô phật" Lệ Sa nghĩ khi người kia rốt cuộc cũng lên tiếng.

_ Th...thần....giờ học sắp bắt đầu nên....thần phải đến Học viện.

Lệ Sa lấm lét lén nhìn sắc mặt băng sơn nữ vương.

_ Không thể nghỉ một hôm sao?

Thái Anh cô là chưa muốn rời xa nàng a, thế mà ai kia đâu hiểu cho nỗi lòng của cô, thẳng thừng lắc đầu.

_ Thôi được, thế nàng mau đi đi.

Lệ Sa chưa mừng rỡ được bao lâu vì câu nói ấy thì một câu nữa từ miệng nữ vương thốt ra làm nàng đứng hình, trở tay không kịp.

_ Học xong là 3 canh giờ sau phải không? Ta sang đón nàng.

_ N...nữ vương....không cần đâu ạ.

Lạp Lệ Sa vội từ chối nhưng ánh mắt sắc lạnh của ai kia liếc qua nàng liền nuốt ực một cái, gật đầu.

_ Không còn gì thần xin cáo lui.

Nói xong liền nhanh chóng rời khỏi đó. Nếu còn ở lại thêm một giây phút nào nữa Lạp Lệ Sa nàng vạn nhất là bị doạ đến ngất a.

Phác nữ vương bật cười trước bộ dáng khẩn trương của thỏ nhỏ, nhưng rất nhanh sau đó lấy lại khuôn mặt lạnh lùng, cùng Thẳng công công đến Thư phòng giải quyết sổ sách.

----Học viện----

Lại nói đến Lạp tiểu thư, sau khi ra khỏi Đông Cung liền cảm thấy thoải mái vì thoát khỏi áp lực từ nữ vương, nhanh nhanh chóng chóng cùng Bạch công công đến Học viện, chuyện học không thể chậm trễ a.

Thật may cho nàng vì Hàn đại học sĩ chưa đến, làm nàng chạy đến mất hết hình tượng, thật là mệt chết nàng rồi. Mau lẹ nhận lấy chồng sách từ Bạch công công rồi vào chỗ ngồi, để tên kia bên ngoài chờ cùng các công công khác. Nàng vốn dĩ rất thân với Bạch công công, 2 người xem nhau như chị em trong nhà nên nàng có chút lo khi tiểu ngốc kia phải đứng ngoài nắng.

Nghĩ là làm Lệ Sa liền đứng dậy kéo Bạch Dĩ Lâm vào trong lớp, trực tiếp đứng cạnh chỗ mình ngồi, rồi phẩy tay ý bảo ngồi xuống.

_ Ngươi ngồi ở đây, có gì sắp xếp giấy tờ sách vở rồi mài mực cho ta, đứng ngoài đấy nắng nôi mệt mỏi, ta không yên tâm.

Lệ Sa hợp lí hoá chuyện kéo công công của mình vào lớp. Bạch Dĩ Lâm nhìn chủ nhân của mình với ánh mắt biết ơn cùng thương mến, lập tức gật đầu không cãi lại.

Những công công khác nhìn Bạch công công bằng ánh mắt ngưỡng mộ rồi nhìn chủ nhân của hắn là vạn phần bội phục cùng yêu mến, chả bù cho tiểu thư nhà mình, thiên a, người thật bất công.

Kim Trí Tú thấy Lệ Sa đã ngồi xuống thì quay sang.

_ Chuyện sáng nay là thật à? Lúc nãy muội cùng Lạp thượng thư đến Đông Cung, nữ vương bảo thế nào?

Nhắc đến chuyện này Lệ Sa đã buồn lại càng thêm ủ rũ.

_ Là thật, muội vừa ở đó về.

_ Chuyện này cũng không phải là không tốt, muội cũng đừng buồn quá. Lát nữa ta cùng tiểu Ni đưa muội ra bên ngoài chơi cho khuây khoả.

Kim Trí Tú nhìn liền biết tiểu muội muội của mình đang buồn.

Cô đương nhiên biết thỏ nhỏ còn trẻ, muốn khám phá nhiều điều thú vị, còn từng bảo với cô và tiểu Ni rằng chưa đến 25 nàng sẽ không nghĩ đến chuyện kết hôn, yên bề gia thất. Ai ngờ đâu lại trước đó đến tận 6 năm, giờ nàng mới có 19 tuổi đã sắp làm hôn thê của người ta rồi.

_ Có thật không? Tỷ hứa với ta nhé, lát nữa tỷ cùng Ni tỷ phải đưa ta đi chơi.

Lệ Sa nghe được đi chơi liền vui vẻ nhưng nhớ lại chuyện cách đây 15 phút tâm trạng liền đi xuống.

_ Mà không được rồi.

_ Sao thế?

Trí Tú khó hiểu.

_ Lát nữa học xong nữ vương sẽ đến. Hic, muội không đi được rồi.

_ Ta và Tú Tú sẽ xin thử cho muội.

Trân Ni giờ mới đến, nghe loáng thoáng liền hiểu chuyện, quay đầu xuống nói.

Lệ Sa gật gật đầu mà nét mặt vẫn buồn. Ba người nói chuyện đâu biết các tiểu thư khác nhìn tiểu thư Lạp gia bằng ánh mắt ghen ghét, đố kị.

Không lâu sau Hàn đại học sĩ bước vào, các nữ nhân kia vừa nhìn thấy Hàn Thiên liền si mê ngắm nhìn ngoại trừ Lệ Sa, Trí Tú và Trân Ni.

_ Ta đã nghe Thẳng công công bảo Trân Ni tiểu thư sẽ trở thành phó học sĩ, vậy nửa năm sau hẳn bắt đầu, từ bây giờ chuyên tâm dùi mài kinh sử.

Hàn đại học sĩ nói.

Trân Ni gật đầu tỏ ý đã hiểu. Sau đó liền thấy ánh mắt phức tạp của Hàn Thiên nhìn thỏ nhỏ, lập tức hiểu vì lí do gì mà ánh mắt trở nên như vậy.

Cả cái Học viện này ai không biết Hàn đại học sĩ say mê, thầm thương trộm nhớ độc nhất tiểu thư nhà họ Lạp. Vậy mà con thỏ ngốc kia vẫn ngây thơ chẳng biết gì, thật chẳng nói nổi. Bảo nó ngốc thế đấy nhưng học hành giỏi giang, thông minh nhất Học viện chứ phải.

Sau 3 canh giờ, Hàn Thiên có ý muốn giữ Lạp Lệ Sa lại nói chuyện thì nghe mọi người xôn xao bàn tán. Nhíu mày nhìn ra bên ngoài thì thấy Phác nữ vương 1 thân phụng bào đen uy nghiêm đi tới, thầm tự hỏi sao hôm nay nữ vương lại thân chinh đến Học viện. Nhìn sang Lệ Sa đang toát mồ hôi, bàn tay khẽ run liền hiểu được chút vấn đề, tay y bất giác nắm chặt, gân xanh nổi lên.

Phác nữ vương rất nhanh chóng tiến vào Học viện, miễn lễ cho tất cả rồi đưa mắt tìm người. Vừa thấy bóng dáng nhỏ bé của thỏ nhỏ họ Lạp, ánh mắt giảm đi độ lạnh, thay vào đó là sự cưng chiều, ôn nhu khiến mọi người bỡ ngỡ. Cô đi lại, nắm tay nàng kéo lên đứng trước mặt mình.

_ Đã xong?

Thái Anh không nhanh không chậm, hỏi. Lệ Sa chỉ biết gật đầu, người này sao cứ thích khoa trương như thế, nàng sợ rồi a.

_ Vậy mau đi với ta.

Lời vừa dứt Lạp Lệ Sa bị một phen hoảng loạn khi nữ vương trực tiếp bế mình lên, xoay người rời đi.

Bạch công công nhìn tiểu thư nhà mình bị mang đi liền dọn dẹp sách vở chạy đằng sau, để lại 1 đám tượng sống ngơ ngác nhìn theo.

_____________________________________

26/5/2021
Nhớ vote và cmt nhá 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro