Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mai trời lại sáng. Chaeyoung mở tủ quần áo, một bên để áo, một bên để quần, đều là một loại như nhau, áo màu trắng, quần màu xanh. Không tốn thời gian để Chaeyoung mặc đồ, còn Jennie bên kia phải nhìn thời tiết, nhìn cảm xúc, chọn ra một bộ quần áo phù hợp cho tâm trạng ngày hôm nay. 

Chaeyoung chăm chú nhìn xuống vườn cây nhỏ, rễ cây hoa hồng hiện tại đã lớn theo hình dạng gì? Đôi mắt nàng mở to, chăm chú nhìn vào khoảng không vô định, tưởng tượng ra từng cái rễ nhỏ mỗi ngày lớn lên, lan tỏa, phủ kín đất bên dưới. Nàng nâng khóe miệng, tay chạm vào chiếc lá xanh. Lá hoa hồng cũng có những chiếc lông nhỏ li ti, cảm giác lợn gợn ở đầu ngón tay. Chaeyoung không chịu được cảm giác này lâu, thu tay về, xoa các ngón tay phải vào lòng bàn tay trái.

Jennie ra ngoài, khoác vai Chaeyoung. "Em đang làm gì đó?"

"Rễ hoa hồng là bộ rễ chùm, rễ con mọc ra rất nhiều từ rễ chính phụ. Trời mưa ngày hôm qua khiến đất ẩm không hút nổi nước nữa, tạo thành bùn lầy quanh gốc cây hoa. Nhưng hoa hồng sẽ sống, vì chúng đã sống rất lâu. Rễ sẽ hút nước nuôi cây lớn. Buổi chiều nước sẽ được hút hết, đất sẽ không còn ướt sũng nữa!"

Jennie xoa đầu Chaeyoung. "Giỏi lắm. Chúng ta đến tiệm bánh thôi. Hôm nay chị sẽ làm bánh mới cho em ăn sáng. Được không?"

"Không cho đậu!"

"Có ai làm bánh ngọt mà cho đậu vào không hả Chaeyoung?"

"Chắc là không!"

"Đương nhiên!"

...

Chaeyoung hôm nay không mua hoa, tay không đến tiệm bánh. Trong lòng nàng đã thôi mong chờ. Lời chị nói không sai. Nàng không nên dễ dàng hy vọng vào một người, sẽ không phải mong ngóng trong vô vọng. 

Jennie sau khi đem bánh ngày hôm qua ủ men vào trong lò nướng, đem nguyên liệu ra làm thử bánh mới. Chị muốn làm cheescake mật ong. Đầu tiên là làm đế bánh. Đế bánh thường được làm từ bánh quy, hoặc các loại bánh được nướng cứng. Đây được coi là một phần quan trọng của chiếc bánh, ngon hay không chiếm đến phân nửa. 

"Em muốn nó có vị của socola tươi, đắng đầu lưỡi, cuối họng sẽ có vị ngọt nhẹ."

Chaeyoung nuốt khan. Jennie vì sự đáng yêu của Chaeyoung, cả ngày khuôn miệng cười không biết mỏi. Jisoo lúc nào cũng đến sớm, tay đem theo một chiếc túi giấy, bên trong đựng gì đó mang mùi thơm của vị ngọt thanh. Chaeyoung hai mắt sáng lên, tới gần Jisoo, nhìn cô đặt túi đó lên bàn.

"Em đoán xem trong đó là gì?"

"Em không nhìn thấy, nhưng em ngửi được mùi của mật."

"Chính xác. Jennie, em đem bánh mật ong đến. Chị dùng nó như nào?"

Jennie bên trong nói ra, tay vẫn trộn bột. "Đem nó cất vào tủ cho chị."

"Vâng!"

Hana hôm nay cũng tới sớm, khuôn mặt tươi tỉnh như mới trúng được một công ty lớn, vẫy tay lên chào Chaeyoung. Nàng không chào lại, tay đan vào nhau ngẩn ngơ nhìn vào không khí, khóe miệng đang mỉm cười, đôi mắt như đang thấy cả một thế giới đầy mới lạ. Nàng đi dần về phía Hana, sau đó cất tiếng nói. 

"Mật ong. Em sẽ vẽ mật ong!"

"À ừ..."

Hana đi vào phòng thay đồ, tìm Jisoo báo tin mừng. Giọng cô nâng cao thêm một tông, đôi mắt cười nhìn Jisoo lấp lánh.

"Tớ được duyệt bản thảo rồi! Từ nay hãy gọi tớ là nhà văn Jang."

"Ồ nhà văn Jang. Chúc mừng cậu. Ra lau kính đi!"

Jisoo nhét cây lau kính vào tay Hana, vui vẻ chạy ra ngoài lau sàn. 

"Kim Jisoo, em vào lấy bánh giúp chị."

Jennie hôm nay bận làm bánh mới, sẽ không đứng bán hàng. Jisoo bình thường dọn dẹp, hôm nay lên làm quản lý. Hana chạy vào báo với Jennie tin mừng.

"Chị Jennie, hôm nay em được người ta duyệt bản thảo rồi đấy!"

Jennie ngừng tay, nói trong vui sướng, xem ra nàng còn vui hơn Hana. "Thật á! Thế nào? Được in bao nhiêu bản? Bao giờ ký hợp đồng?"

"Người ta nói chiều nay sẽ tới đây ký hợp đồng với em. Vậy là em sắp làm nhà văn rồi."

Hana chắp hai tay trước ngực cảm thán. Mơ ước của cô từ nhỏ cuối cùng cũng thành hiện thực. Không cần biết sẽ có bao nhiêu người muốn mua nó, khởi đầu gian nan, thành công mới cảm nhận được vị ngọt.

"Nhưng chị đang làm gì vậy? Bánh mới hả?"

"Ừ. Cheescake mật ong. Em có loại đồ uống nào hợp với bánh này không? Chị bán nó vào buổi tối."

"Trà atiso, ngọt chua và có chút chát, sẽ không làm ngán. Nhưng buổi tối ăn đồ ngọt, liệu có ổn không?"

"Ngọt của mật ong không gây béo. Phô mai làm cũng là loại ăn kiêng. Không sao đâu!"

"Vậy tối nay em pha thử trà atiso cho chị thử!"

...

Cuối buổi chiều, khi phía tây ngả màu hồng đậm, những đám mây lớn tích tụ lại một chỗ, ung dung trôi trên bầu trời rộng, cửa kính vang lên tiếng chuông. Jisoo mở to đôi mắt. Người mà Chaeyoung chờ cuối cùng cũng xuất hiện. 

Một người phụ nữ để tóc dài đến vai, từng ngọn tóc nâu được tỉ mỉ tỉa gọn, người mặc bộ đồ công sở màu nâu, chân đi bốt cao đem không khí mùa thu từ ngoài bước vào. Hana cất lời chào.

"Tiệm bánh của Jen xin chào quý khách. Quý khách dùng gì ạ?"

Vị khách đó nhìn qua những chiếc bánh còn lại trong tủ. Sắp tới là giờ ăn tối, nếu gọi bánh ăn sẽ không ăn được cơm. Điều này thoáng qua xuất hiện trong đầu cô, nhưng chóng bị gạt bỏ. Một hạt cơm cũng không nhai nổi, một miếng bánh ngọt có khi nào sẽ khiến tâm trạng cô tốt hơn một chút.

"Một chiếc bánh này, cùng một ly trà hoa quả. Tôi dùng ở đây."

"Quý khách hết 27.000 won. Chị dùng thẻ hay tiền mặt?"

"Quẹt cho tôi."

Vị khách ấy đem ra một chiếc thẻ đưa cho Hana. Hana quẹt trên máy pos, tiếng in hóa đơn. Cô thuần thục xé nó rồi đưa cho vị khách quen.

"Chị đợi một chút. Đồ uống cùng bánh sẽ được mang ra trong vài phút tới."

Jisoo nhìn thấy vị khách đó ra ngồi ở vị trí quen, chống cằm nhìn ra bên ngoài. Sắc mặt của vị khách này hôm nay không được tốt, có nên nói với Chaeyoung một tiếng? 

Suy đi tính lại, cô vẫn chạy vào phòng báo cho Chaeyoung. Chaeyoung lúc này đang tô nốt bức tranh mới vẽ. Nàng sẽ phải vẽ thêm nhiều bức nữa để mở triển lãm. 

"Chaeyoung... Người kia đến rồi!" Jisoo nhìn quanh phòng, chiếc bình đừng hoa trống rỗng, bên trong được nàng đem rửa sạch sẽ, cất vào một góc trên kệ tủ. "Em không đem hoa hướng dương hả?"

Chaeyoung không nói gì, hạ bút đang cầm xuống, chạy vội ra ngoài. Jisoo lại thêm một lần kinh ngạc. Chaeyoung có thể bỏ dở việc vẽ tranh vì vị khách kia sao? Hai người đó đã nói chuyện gì với nhau?

"Lisa! Sao bây giờ chị mới tới? Hoa hướng dương chỉ tươi trong ba ngày đầu. Hôm nay đã không còn tươi như ngày đầu. Cánh hoa bắt đầu rũ xuống. Nhụy hoa chuyển dần sang màu đen. Như vậy sẽ không còn đẹp nữa. Hoa hướng dương đỏ cũng không đẹp. Chị hứa sẽ tới! Chị không giữ lời hứa!"

Lisa bị Chaeyoung mắng một hơi dài, trong lòng bối rối không biết phải giải thích cho nàng ra sao. Một chút suy nghĩ. Cô kéo Chaeyoung ngồi xuống đối diện mình, nhỏ nhẹ nói với nàng. 

"Đợi chị một chút."

Lisa cầm điện thoại đặt trên bàn, mở cửa ra ngoài, vội vàng chạy đi đâu đó. Hana nhìn theo, vội vẫy tay gọi lại.

"Quý khách! Trà sắp ra!"

Chaeyoung điềm tĩnh chỉ tay về phía ghế ngồi của Lisa. "Chị ấy sẽ quay lại thôi. Túi chị ấy vẫn còn ở đây."

Jisoo chạy vào trong bếp, nói nhỏ vào tai nàng như sắp tiết lộ bí mật quốc gia.

"Chị Jen, người kia đến rồi. Chaeyoung bỏ dở cả bức tranh đang vẽ, chạy vội ra nói chuyện. Sau đó người kia lại bỏ mặc Chaeyoung ở đó, chạy đi đâu mất!"

Jennie nghiêng đầu về phía sau, vuốt cái tai phải vẫn còn vương lại giọng nói đầy biểu cảm của Jisoo. "Chaeyoung bỏ dở bức tranh đang vẽ?"

Jennie cau mày. Nàng không thích người này, một ngày đẹp trời nào đó bước đến nhanh chóng làm thân được với Chaeyoung, sau đó đem cho Chaeyoung những vọng tưởng không thật về thế giới riêng của cả hai, rồi vào ngày mưa bão để Chaeyoung một mình chờ đợi. Đến khi Chaeyoung đã buông bỏ, người đó lại tới tiếp tục đem hy vọng đắp thêm!

Người này dù có muốn làm bạn, Jennie cũng không muốn!

Jennie để lại chiếc bánh mới làm xong, đi ra ngoài, tìm chỗ Chaeyoung kéo ghế ngồi cạnh nàng. Jennie chống tay lên thành ghế, dựa đầu lên đó, hai mắt nhìn chằm chằm về phía cửa kính. 

"Lisa sẽ quay lại thôi. Chúng ta sẽ không phải chờ lâu nữa!"

Jennie quay sang lườm nàng, giọng đầy giận dỗi. "Em vẫn còn đợi con gái nhà người ta à!"

"Em sẽ đợi Lisa. Em là một người giữ lời hứa!" Chaeyong vui vẻ gật đầu, cùng Jennie nhìn ra ngoài cửa. 

Lisa sẽ quay về với nàng sớm thôi, nàng tin là vậy. Jennie luôn giữ lời hứa với nàng, nàng xem Lisa thân thuộc giống Jennie, Lisa cũng sẽ giữ lời hứa với nàng. 

Giá như có ai đó tới nói cho nàng hiểu, ngoài Jennie ra, người tốt với nàng chỉ là sự thương hại. Khi sự thương hại đó cạn kiệt, nàng sẽ bị bỏ rơi.

Jennie không thể nói điều ấy với Chaeyoung, như vậy quá tàn nhẫn với trái tim nhỏ bé của nàng. 

Gần một tiếng sau, Lisa quay trở lại, trên tay cầm theo một bó hoa được bọc vội bằng giấy bóng tạp chí. Cô chạy tới chỗ nàng ngồi, không quan tâm đến ánh mắt lạnh băng đang nhìn mình đầy tức giận.

"Chaeyoung à. Chị có trồng nó!"

Chaeyoung nhìn thấy nụ cười trên môi Lisa, đôi mắt ngây ngốc một hồi. Nụ cười thật lạ. Nó còn đẹp hơn đóa hoa mà Lisa đang cầm. Chaeyoung nhận lấy hoa, không muốn ngửi mùi thơm của nó, đưa ngay cho Jennie bên cạnh. 

Lisa ngạc nhiên, trong lòng lo lắng. "Em không thích nó hả?"

"Em thích nụ cười của chị. Em muốn mỗi ngày nhìn thấy chị cười với em. Chị mỗi ngày đều tới đây cười với em!"

Jennie thấy Chaeyoung được chiều quá hóa hư, cau mày trầm giọng. "Em không được như vậy!"

"Tại sao?" Chaeyoung hai mắt lấp lánh, môi hồng co lại làm trái tim chị không nỡ nói nặng.

"Em đâu thể bắt một người mỗi ngày đều tới đây chỉ vì sở thích cá nhân của em. Đúng không?"

Chaeyoung nhìn sang Lisa. Lisa bối rối không biết phải trả lời nàng ra sao. 

"Chaeyoung, chuyện này không dễ dàng. Nhưng chị rảnh, chị đều sẽ đến đây gặp em."

"Thật tốt!"

Chaeyoung thở một hơi nhẹ nhõm. Nàng quay sang nhìn Jennie, giống như muốn nói với chị rằng Lisa luôn là người tốt. Jennie không tiếp tục đôi co với Chaeyoung, tới nói nhỏ với Lisa vào tai điều gì đó, rồi quay lưng rời đi.

---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro