CHƯƠNG 3: Đó là điều dì phải làm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày qua ngày chứng kiến Chaeyoung cao từng chút một, hay cười, bụ bẫm trắng trẻo, cái đồng điếu chút xíu xiu bên mép trái đáng yêu phải nói, lần đầu con bé biết đi mẹ nó lại lên thị trấn bỏ nó cho người giúp việc, con bé chập chững, té rồi đứng lên, nhấp nhấp 2, 3 bước lại té, Jennie chóng cằm trên vòm cửa vừa nhìn vừa cười khoái chí, thế là trả thù được nó rồi, số là tuần trước Chaeyoung cầm gì không cầm lại vơ lá bùa hộ thân từ trong áo ra gặm cắn khiến Jennie hoảng sợ một hồi, trốn riết trong tủ không dám bước chân ra ngoài luôn, Jennie dù sao là ma mới trên dưới có mấy chục năm tu vi thôi, chịu làm sao nổi, sau thấy hiệu lực không còn quá mạnh mới dám mở cửa đi ra, thì ra, con bé thế nhưng ngậm te tua lá bùa quăng la liệt mỗi nơi một mãnh nước vãi phũ đầy trây lên cả tay chân, có mãnh còn bị cái mông tròn tròn nhỏ nhỏ ịnh lên nữa, trên cổ chỉ còn cái dây đỏ treo tòn ten...coi như cũng là lập công chuộc tội rồi đi, nhưng Jennie vẫn còn ấm ức muốn chết, lợi dụng Chaeyoung tập đi bị té cười cho bỏ ghét..

Nói ghét vậy chứ, chỉ Jennie mới biết bản thân yêu thương Chaeyoung nhiều thế nào.

Chaeyoung lại ngã, lần này là bị dập mông luôn, nó mếu máo nhìn nhìn Jennie với đôi mắt long lanh...ma nữ cắn môi, muốn ôm nó quá nhưng không dám, vẫn là dùng tâm thuật đem đồ chơi dụ dỗ, nhìn nó chơi trò chơi quên vừa rồi bị té đau , cô cũng yên lòng, Chaeyoung mà khóc cô sẽ bất chấp mà bay đến chỗ con bé ngay mất.

"Chaeng dì muốn ôm con quá đi, con có hiểu không" cái môi chu chu, Jennie nhìn cục thịt trắng phếu ngồi chơi đồ chơi mà ủy khuất đến cực hạn, coi bộ sức chịu đựng của cô cũng thật là trâu lắm!!!

Lúc Chaeyoung lên lớp ba, hắn ta đã qua đời, là tai nạn xe thảm khốc khi đang trên đường đến chỗ này, báo đài đưa tin rầm rộ một thời gian sau đó thì ngưng, mẹ Chaeyoung bà ấy khóc rất nhiều, còn Chaeyoung mắt con bé ráo hoảnh đâm đâm nhìn chiếc tivi mang theo tin tức thảm khốc của người cha quá cố, người cha chỉ nhìn thấy qua tấm ảnh mà con bé hay được mẹ cho xem, tin tức qua đi Chaeyoung lại chuyển ánh mắt trong veo đến người sinh vật đang lơ lửng trên cửa sổ, không hoảng sợ không hét toáng vì đó chính là dì của Chaeyoung, người con bé thương chỉ sau mẹ, chỉ cần nhìn thấy dì ấy bao nhiêu đau khổ hay lo lắng của cô bé cũng sẽ bay sạch, nó không thắc mắc tại sao dì có thể bay được, vì nó biết dì là siêu nhân, dì yêu thương nó rất nhiều không tổn hại nó, và nó cũng yêu dì nhiều như vậy.

Jennie lơ lửng mắt đối mắt với Chaeyoung, dịu dàng dùng ánh mắt xoa dịu nổi đau sâu kín của đứa trẻ, tính tình Chaeyoung chỉ có cô mới thấu hiểu triệt để nhất, điều mà cho dù là mẹ con bé cũng chưa từng nhìn thấy từ trên người nó.

Trái với Chaeyoung trong thâm tâm Jennie ngược lại rất thoải mái, cũng không cần lo ông ta đến đây đem bảo bối của cô đi mất, đừng nói cô máu lạnh, thực tế không phải ma quỷ thường rất độc ác không có tính người sao, nhưng cô thật sự rất thương yêu Chaeyoung nên cho dù ai dám đến đưa nó đi hay làm tổn hại đến nó, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ.

Tối đến vào trong phòng Chaeyoung lập tức đem bài vở ra để học, không như bình thường tíu tít quấn lấy dì của nó, Jennie mở cửa chiếc tủ lớn, nguyên là vật sở hữu của cô, cô đã chết ở đây, xem như là nắm mồ, là nơi ở hiện tại của bản thân ma nữ cô, ngồi xuống đó nhìn Chaeyoung đang tỏ vẻ chăm chú, không nói lời nào, cũng không màng kể chuyện trường lớp và ánh sáng mặt trời ấm thế nào cho cô nghe, ngắm nhìn con bé miệt mài luyện chữ, cơ mà chữ không đẹp và ngay như bình thường, cô biết chắc chắn tâm tư nó không giống bề ngoài bình thản rồi, nó chỉ mới là một đứa bé con mà đã thật sự mất đi cha ruột khó trách đau lòng.

"Chaeng, con đừng cố, dì biết con đau lòng, con có thể khóc mà" Jennie cắn môi, chóng cằm, khuyên nhủ đứa trẻ thoạt nhìn bình thản đàn cắm cúi viết viết.

" Chaeng không có, người đó tuy là cha Chaeng nhưng ông ấy không muốn nhận Chaeng làm con thì Chaeng cũng sẽ không đau buồn vì ông ấy" Chaeyoung nói xong cúi đầu thấp hơn như muốn vùi luôn mặt vào quyển tập viết. Lời nói Chaeyoung tuy gai gốc nhưng rõ ràng âm điệu được giảm đi thấy rõ, không phải lời to tiếng, cho không muốn làm cho dì nghĩ nó là một cô bé thô lỗ.

Chaeyoung, đứa trẻ ngốc này....!!

Từ ngày đó không còn ai gửi tiền đến, bất quá mấy năm qua, tiền ông ta gửi đều được mẹ Chaeyoung lưu lại, tích lũy thay con bé, nếu Chaeyoung sau này có lấy chồng sinh con cũng đủ nuôi lớn đứa trẻ của nó, rất nhiều tiền, chưa kể di chúc của ông ta có cả phần của mẹ con Chaeyoung, ông ta sinh thời không thể chăm sóc cho con gái nhưng khi chết đi cũng để lại cuộc sống không phải lo lắng về sau cho Chaeyoung coi như cũng bù đắp được phần nào, cho dù Chaeyoung căn bản không cần số tiền ấy.
Một khoảng thời gian dài yên bình bao trùm ngôi nhà, không còn gì đặc biệt xảy cô gái nhỏ cũng dần nguôi ngoai nỗi đau mất cha..

Cho đến khi Chaeyoung lên trung học, mẹ con bé quyết định tái hôn cùng ông chú hay đưa hoa cho nhà.

Chaeyoung vẫn như vậy, không tỏ thái độ gì nhiều, có bao nhiêu tâm tư đều giấu hết cho một mình bản thân gánh lấy.

"Con là Park Chaeyoung, con sẽ gọi cha nhưng con sẽ không mang họ của cha" Con bé đã từ tốn nói câu này với một nụ cười.

Nhưng có ai biết được rằng khi màn đêm buông xuống, trong một căn phòng lớn quen thuộc Chaeyoung đã bổ nhào vào lòng Jennie nức nở như thế nào, Chaeyoung không có cha, và bây giờ nó biết tình yêu của mẹ sẽ san sẻ ít nhiều cho một người khác nữa, dù không muốn nhưng nó phải chấp nhận điều đó vì đó là hạnh phúc của mẹ.

Nó cũng khóc luôn cho số phận éo le, Chaeyoung biết được nó yêu rồi, yêu một người rất không nên yêu, định mệnh cay đắng khiến nó dằn vặt trong đau đớn.
Thân thể Jennie như co lại cảm giác như tan ra vì đó lần đầu tiên Chaeyoung thật sự....ôm lấy cô!!! Jennie dù không muốn nhưng cũng không thể phủ nhận cô thích cảm giác đó nhiều như thế nào.

Năm Chaeyoung 18 tuổi, Jennie càng quan ngại, Chaeyoung lớn lên xinh đẹp dụ người, nét đẹp trẻ con pha mạnh mẽ, con bé vừa giỏi giang vừa độc lập không ai bằng, cư nhiên nó lại dính lấy cô như keo, phải so sánh bằng keo 502 luôn mới vừa, tất nhiên là ai mà biết điều đó, chẳng ai biết nó dính lấy cô, thành tích học tập của Chaeyoung tuy cực kì tốt, còn có năng khiếu về âm nhạc nữa, cái gọi là tài lẻ linh tinh này nọ cũng tinh thông đủ thứ, là một đứa ưu tú như thế, nhưng đáng lo nhất là rất nhiều đứa trẻ khác bị Chaeyoung hấp dẫn vây quanh kết bạn nhưng Chaeyoung nhất nhất khép kín không quan tâm, người ta chỉ thấy nó luôn luôn độc hành, một đứa trẻ cô đơn, thường nói nó ỷ đẹp làm giá chảnh chọe, rồi tẩy chay nó.
Mặc kệ bị người khác đồn đại không tốt, thói quen của đứa trẻ này là hướng về Jennie chỉ 1 mình Jennie bày ra nụ cười xinh đẹp có lúm đồng điếu nhỏ nhỏ bên mép trái nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, trong mắt mọi người Chaeyoung ra sao cô không biết, nhưng trong mắt cô con bé là một đứa nhóc con mãi mãi không lớn nổi, Jennie từng nghiêm khắc cảnh báo Chaeyoung lớn rồi hãy ít tiếp xúc với cô một chút, cũng đã rất nhiều lần nói cho con bé hiểu cô không giống bất cứ ai mà con bé gặp phải, cô không phải là người, chỉ là thứ gì đó khoa học chưa thể giải thích thôi, sẽ làm ảnh hưởng đến sự phát triển hoàn chỉnh của chính nó, về mặt khép kín của Chaeyoung như bây giờ cô cũng phải chịu một nửa trách nhiệm, nhưng là Chaeyoung vẫn cứ lơ đi, vẫn thích dính lấy cô, thích bày ra nụ cười đáng yêu với cô, thích kể đủ thứ linh tinh cho cô nghe, ngăn cấm không được Jennie đành từ bỏ.
Có lẽ cô là khắc tinh của đời nó, cô cũng muốn mặc kệ cho rồi, định mệnh của mỗi người, ai sống trên đời cũng cố số phận của riêng họ thôi,nhưng..cô mặc kệ, bằng cách nào đây chứ. Đó là người cô yêu thương nhất cơ mà Chaeyoung hoàn toàn không hiểu thâm tâm rối như tơ vò của Jennie, cô bé chỉ muốn giờ giờ khắc khắc đều ở bên dì, chỉ cần dì thôi, không đi học thì có thể ôm dì cả ngày trong phòng luôn cũng được.

Từ lúc Chaeyoung nhận biết cuộc sống bên ngoài bụng mẹ, Jennie đã đóng một vai trò hết sức quan trọng, là đem đến niềm vui cho cô, đem đến màu sắc đặt vào đôi mắt cô, cho cô thấy được sắc màu của sự vui vẻ, chở che và hạnh phúc, lúc Chaeyoung lớn lên biết đến yêu là gì thì trong lòng cô đã in sâu hình bóng người dì xinh đẹp như tiên nữ rồi.

Từ lúc Chaeyoung nhận biết cuộc sống bên ngoài bụng mẹ, Jennie đã đóng một vai trò hết sức quan trọng, là đem đến niềm vui cho cô, đem đến màu sắc đặt vào đôi mắt cô, cho cô thấy được sắc màu của sự vui vẻ, chở che và hạnh phúc, lúc Chaeyoung lớn lên biết đến yêu là gì thì trong lòng cô đã in sâu hình bóng người dì xinh đẹp như tiên nữ rồi.
Cũng vì châm ngôn sống rất "mộc mạc đơn giản" đó mà hôm sinh nhật con bé tròn 18, bố mẹ Chaeyoung đưa con bé đi điều trị trầm cảm...trong mắt mọi người con bé ngày càng lạ, bất kì người cha người mẹ nào cũng không thể nhắm mắt làm ngơ thêm được,mẹ Chaeyoung cảm thấy cô gái ngày càng không giống bọn trẻ nhà người khác, cả ngày nhốt mình trong phòng, lẩm bẩm, mẹ cũng cũng muốn gặp không nhiều, cô bé không để tâm bất kì điều gì ngoài học và căn phòng của nó. Kì lạ như thế đó, nhưng các chuẩn đoán lại nói lên Chaeyoung hoàn toàn bình thường.

Vì căn bản mà nói thì...con bé có bệnh đâu mà khỏi chớ, nó chỉ là chung thủy với "người đặc biệt" của nó thôi mà.

Trên bàn cơm mẹ Chaeyoung hay nói đùa với Chaeyoung rằng bà cảm giác nó ngày càng giống cái ống tre di động, vừa xanh vừa ốm chỉ là không được cao, bằng không là y hệt không khác một chút, cần phải tẩm bổ thiệt nhiều, Chaeyoung chỉ cười nhưng Jennie lại có cơ hội quan sát cô bé, thật sự là tại cô sao, cô..haizzz phải làm sao đây?? Cô phải có biện pháp nói chuyện với Chaeyoung thôi.
Tối giáng sinh lạnh lẽo, bông tuyết phủ một lớp dầy lên bệ cửa sổ, bố mẹ Chaeyoung đều đã đến nhà thờ dự lễ nhưng Chaeyoung lại không muốn đi, cô muốn ở nhà với dì qua ngày giáng sinh như mọi năm, khi không có cha cô hay đi lễ với mẹ nhưng bây giờ khác rồi mẹ đã có người đi cùng, cô cũng không cần phải đi nữa, dì cũng không muốn ra ngoài, nên ôm dì trong lòng là ấm áp nhất...cô gái nhỏ hoàn toàn không nhận ra cơn ác mộng của đời cô sắp bắt đầu.

"Chaeyoung con không quan tâm bên ngoài đồn đại gì về bản thân sao, dì thấy được cha mẹ con rất lo lắng cho con" Jennie nhẹ nhàng khuyên nhủ, đôi mày hơi nhíu, được Chaeyoung ôm nhẹ trong ngực "ở bên cạnh dì nhiều , sẽ không tốt cho con đâu!"

Những lời này không biết ma nữ đã thốt bao nhiêu lần.

"Con chỉ thích ôm Jen thế này, Chaeng đã nói nhiều lần rồi mà, dì đừng để ý nhiều quá, làm mẹ buồn là lỗi của Chaeng, con sẽ có cách an ủi mẹ, còn người ngoài nói gì dì đừng quá quan tâm, quan tâm cho Chaeyoung là được rồi" Chaeyoung siết chặt cái ôm , miệng cười hạnh phúc nhưng mặt mày kiên định bướng bỉnh, đáp lại từng câu mà bao nhiêu năm qua cô nghe đã quá quen tai...thì cũng tại Jennie và mẹ con bé quá nuông chiều nó mà ra.

Chaeyoung đã lớn rồi cô hiểu và biết được "người" cô đang ôm không giống mẹ cũng không giống những người nhiều chuyện ngoài kia, mẹ cô không biết bay, không biết xuyên tường cũng không thể nhấc đồ vật bằng mắt được, quan trọng là con người sẽ già đi, còn dì dù có bao nhiêu năm trôi qua vẫn xinh đẹp khiến tim cô say đắm như vậy, bản thân cô đáng ra nên sợ hãi thật nhiều mới đúng nhưng sự dịu dàng ngọt ngào, thân thuộc như từng cánh tay nhỏ gầy níu chặt lấy trái tim Chaeyoung, khiến cô nguyện chết chìm trong mật ngọt đáng sợ này, cô chỉ biết cơ thể của "người con gái" cô đang ôm tuy lạnh nhưng cái lạnh này sẽ không làm cô bị ốm, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng thật sự thật sự rất xinh đẹp, bàn tay xương xương nhưng nắm lấy lại vừa khít, cơ thể nhỏ nhắn khiến cô muốn ôm mãi không bao giờ buông ra, cô muốn nhìn thấy ánh trăng trên mắt cô ấy mỗi khi cười cô muốn ngày ngày rỉ vào đôi tai đáng yêu từng mẫu chuyện nhỏ thu lượm được ở trường, kể cho cô ấy nghe, vườn hoa cô trồng tặng cô ấy nay đã nỡ rộ đẹp như thế nào, mặt trời ngoài kia ấm áp ra sao, điều duy nhất mà Chaeyoung không muốn kể là ở trường cô nhận được rất rất nhiều thư từ tỏ tình lung tung, căn bản điều đó không cần thiết, điều cô thấy không cần thiết thì sẽ không kể cho dì nghe.
Dì chẳng cần lên tiếng vẫn khiến trái tim cô rung động, điều ước ấp ủ nhỏ nhoi của Chaeyoung là suốt đời được ở bên cạnh người con gái của cô. Nhưng câu tiếp theo của cô ấy lại khiến cô thấy lạnh, cái lạnh từ trái tim tổn thương tràn ra từng mạch máu nhỏ.

"Chaeyoung con nên ra ngoài kia tìm kiếm một cuộc sống tốt hơn đừng quá dính lấy dì" thân thể Jennie như sương khói đang nằm trong lòng cô gái nhỏ, ngón tay gầy chơi đùa ngón tay ngắn ngắn non non nhưng đáng yêu của Chaeyoung cố hết sức làm như không có gì, nói lên lời cô để trong lòng đã lâu, nếu Chaeyoung cứ dính lấy cô như thế này con bé sẽ không màng đến thế giới bên ngoài nữa, trở nên khác người. Bất ai cũng được chỉ trừ con bé ra.

"Dì?!!" Chaeyoung kích động, 2 mắt mở to nắm chặt bàn tay đang chơi đùa ngón tay của mình "dì...không cần Chaeyoung nữa rồi sao?" từng giọt nước mắt trượt nhanh trên má xuyên qua thân thể Jennie rơi thẳng xuống chăn niệm, lập tức thẩm thấu, biến mất như chưa từng xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro