CHƯƠNG 4:Dì nghe rõ không? Chaeng yêu dì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jennie nhắm lại đôi mắt lắng nghe tiếng nức nở khuấy động trong không khí, len vào lòng cô, ma nữ đau đớn gấp trăm lần so với Chaeyoung, nước mắt của cô bé như mũi tên xuyên qua thân thể Jennie lạnh buốt, cô biết rõ, từ lâu tình yêu đứa bé này dành cho cô đã biến chất, đúng là cô biết, nhưng chẳng những không ngăn cản mà ngày ngày còn khiến nó lớn dần theo năm tháng, không phải Chaeyoung sai mà tất cả đều là lỗi của cô, tất cả đều là sai lầm của một mình cô, hiện tại những điều cô đang làm điều là vì bản thân sữa chữa chỗ sai.

Jennie cắn chặt răng hối hận tột cùng, mắt lần nữa chậm rãi hé mở.

"Làm gì có chuyện Jennie không cần con chứ, con biết không, con người sống được là nhờ họ ăn thức ăn và hấp thụ không khí, dì tuy không còn là người nhưng để tồn tại dì cũng phải "ăn", ngôi nhà này bao nhiêu năm qua đã "nuôi sống" dì rất nhiều , mọi người trong nhà đều vô tình trở thành thức ăn của dì, nếu dì nhẫn tâm "ăn" thêm nữa, con cũng hiểu chuyện gì sẽ xảy ra mà phải không Chaeyoung, dì không thể ở lại nếu trong nhà không còn vật thể nuôi sống dì nữa, không còn thức ăn đồng nghĩa với việc dì sẽ hồn phi phách tán, tan thành mây khói" Jennie nữa thật nữa giả ôn tồn giải thích từng chút cho Chaeyoung, cô bên nó có hại là thật nhưng ngoài vô tình bào mòn sinh lực làm cơ thể con người xanh xao yếu ớt thì cũng không đến nổi phải chết, cô nói thế chỉ mong con bé sẽ hiểu ra cô là một mối đe dọa, rất nguy hiểm mà dẹp bỏ đi tình cảm với cô mà thôi. Chaeyoung cũng đã lớn rồi không lẽ con không phân biệt được tốt xấu hay sao?
"Con..Chaeyoung sẽ làm thức ăn cho dì mà, vì dì Chaeng nguyện hi sinh tất cả, dì cứ..cứ ăn Chaeng đi chỉ cần ở lại bên Chaeng thôi" Chaeyoung gấp gáp xoay người Jennie lại, hơi thở gấp hòa vào cơ thể Jennie, nhìn ra được con bé có bao nhiêu khẩn trương.

Jennie vuốt ve má Chaeyoung, lông mày cô nhíu thành một đường, cô lại thất bại sao?, cô không thể cảnh tỉnh con bé được!, cô quá kém cỏi hay thật sự cô đã không quyết tâm, cô càng không muốn thừa nhận thì sự thật càng chứng minh tình cảm của cô đối với Chaeyoung cũng đã biến chất tự lúc nào, cô không hề muốn lìa xa nó như cô vẫn hay nói...ông trời nói cô phải làm thế nào mới đúng đây.

"Còn cha mẹ con phải làm sao đây...nếu Chaeyoung thật sự thương dì thì hãy ra ngoài thật nhiều, sống hòa đồng vui vẻ, hãy kết bạn và đến lúc thích hợp thì..thì hãy kết hôn đi, con làm như thế cha mẹ con cũng rất vui, còn không ép dì trở nên xấu xa" Jennie biết những điều mình đang làm hoàn toàn đúng đắn nhưng tâm khảm của cô như đang rứm máu, từng giọt từng giọt tan vào không khí!! .

"Dì sẽ vui khi Chaeng làm thế sao" Chaeyoung mặt đối mặt ôm lấy Jennie vào lòng.

"Chaeng làm thế...ba mẹ con sẽ vui, bạn bè xung quanh con sẽ vui, bản thân con rồi cũng sẽ nhận ra đâu mới là cuộc sống chân thật nhất, dì, chỉ là một cơn ác mộng thuở bé con sợ nhất thôi, khi con thức giấc, tất cả sẽ tan biến, cuộc sống tươi đẹp sẽ trở về với con.

Chaeyoung cắn răng đem từng chữ từng chữ nghe thật kĩ, dì của cô!, Jennie của cô đang nói gì vậy!, cô ấy đang kể một câu chuyện hài hước nhất trên đời sao !?!, haha , dì có nhận ra rằng chỉ một câu nói của dì cũng đủ sức biến giấc mơ tươi đẹp của cô thành ác mộng...khủng khϊếp nhất hay không?.

"Ngay bây giờ Chaeng sẽ nói cho dì biết,CHAENG YÊU DÌ, PARK CHAEYOUNG LÀ ĐỨA Biếи ŧɦái NHƯ VẬY ĐÓ, CHAENG ĐÃ BẤT CHẤP TẤT CẢ ĐỂ YÊU DÌ, CON ĐÃ YÊU DÌ THÌ CÓ THỂ XEM DÌ LÀ ÁC MỘNG HAY SAO???, CÓ PHẢI ĐÓ LÀ ĐIỀU DÌ KHÔNG MUỐN NGHE NHẤT HAY KHÔNG!?!, DÌ KHÔNG MUỐN NGHE CHAENG CÀNG PHẢI NÓI, CHAENG YÊU DÌ.CHAENG YÊU JENNIE. PARK CHAEYOUNG YÊU JENNIE...YÊU ĐẾN MỨC KHÔNG THỂ QUAY ĐẦU, DÌ THẬT SỰ KHÔNG BIẾT HAY LÀ GIẢ VỜ KHÔNG BIẾT!?!, KẾT HÔN??? DÌ THẬT SỰ QUÁ TÀN NHẪN VỚI TRÁI TIM CHAENG.."- Chaeyoung khóc nấc, đứng phắt dậy, vô tình xô ngã đèn ngủ thủy tinh cạnh giường tạo ra âm thanh đỗ vỡ thật lớn, cô cố sức tránh thoát khỏi Jennie càng xa càng tốt, nổi lo sợ của cô thật sự sắp thành sự thật rồi, đã đến lúc dì đẩy cô đi rồi sao, những lời cô ấy nói cô biết chỉ là cớ để rời xa cô mà thôi, ông trời đã không thành toàn ước mơ nhỏ nhoi của cô, Jennie muốn bỏ rơi cô thật rồi.

Chaeyoung!! Dì.. - Jennie cứng họng, đau lòng như điên, cô đoán được chứ, cô biết hết thảy rồi cũng sẽ ngã bài , nhưng không ngờ lại thành ra kết cục bi thương như vậy, Chaeyoung quá bướng bỉnh.

Tình yêu con bé dành cho cô đã sâu đậm tới mức nào, cô làm sao làm sao có thể không biết, ai đã cho cô ấm áp, cho cô biết đến nụ cười trở lại, ai đã từng nắm lấy tay cô ngây ngô nói chỉ cần mình cô, tất cả chỉ mình Park Chaeyoung ban cho cô, thế cô đáp trả bằng gì nào, bằng cách gϊếŧ chết nó từng ngày một vì sự ích kỉ của bản thân, bất kì ai cũng được, xin chỉ cho Jennie cách để bảo vệ Park Chaeyoung đi, bảo vệ...người mà cô yêu nhất!!, làm ơn!!..Chaeyoung đáng thương của cô "đủ rồi, Park Chaeyoung!! chỉ có 1 con đường để con chọn mà thôi!! nếu không như vậy, dì sẽ ra đi..dì và con sẽ không có kết cục tốt đẹp nào đâu.
"CHAENG KHÔNG MUỐN...không muốn, Jen đừng rời xa Chaeng, chúng ta cứ sống bên nhau như vậy đi mà, đừng ép Chaeng, Chaeng thật sự làm không được" Chaeyoung khóc như chưa bao giờ được khóc, lòng cô đang thắt lại, chính cô cũng không ngờ sẽ có một ngày cô ấy rời khỏi cuộc đời cô nhanh đến như vậy, cô biết, chỉ cần đi ra ngoài kia sống vui vẻ, kết bạn rồi lại kết hôn, rất đơn giản bình thường, nhưng sao điều đơn giản bình thường như thế lại khiến cô đau đớn thế này, cô không muốn bất kì ai bước vào cuộc đời cô ngoài Jennie, cô chỉ cần cô ấy thôi mà!!!

Jennie chua xót, cắn chặt răng, bay thẳng vào tủ đem kết giới chốt chặt bất cứ ai cũng không thể xâm nhập nữa.

"ĐỪNG, Jen..- Chaeyoung bị bất ngờ, mắt mở to từ trên sàn thoắt cái chạy về hướng cửa tủ, nhưng muộn rồi, dù cô có dùng sức cách nào đi nữa vẫn không thể mở nó ra được, cô khóc lóc cô kêu gào cũng chỉ nhận lại sự im lặng đáng sợ không hồi đáp.

Cánh cửa phòng được đẩy mở, người mẹ vẫn như năm đó chạy vội vào, hoảng sợ ôm lấy thân thể nhỏ bé đang chồm như điên dại về phía chiếc tủ của con gái chủ cũ, bà không cần biết có chuyện gì đã xảy ra, chỉ bắt lấy liên tục dỗ dành đứa con của mình, Chaeyoung nhào vào lòng mẹ khóc lóc kêu gào cho đến khi ngất xỉu trong lòng bà.

Jennie 2 mắt 2 dòng lệ máu "thế gian người xứng đáng có được hạnh phúc rất nhiều thế nhưng trong đó khẳng định không có Jennie...dì không thể làm lu mờ bất cứ ai xuất hiện bên cạnh con...xin lỗi Chaeyoung!!!"

Sau nhiều đêm không ngủ trong bệnh viện, Chaeyoung dần thay đổi, trở thành cô gái vui tươi, không còn tự nhốt mình trong phòng nữa, còn xin phép mẹ ra ngoài đi chơi giáng sinh với bạn, mẹ cô bé mừng rỡ đồng ý ngay, nhưng khi một mình suy nghĩ lại vẫn thấy cô bé thay đổi quá nhanh, hình như là sau lần nó khóc xong rồi mê man cả một tuần, cảm thấy mình đã bỏ lỡ tâm tư nào đó trong mắt con gái khiến nổi bất an không biết từ đâu hình thành.

Jennie ngược lại không được "tốt" như vậy, mặc dù cô đã cởi bỏ được mối lo luôn canh cánh trong lòng, nhưng tâm trạng vẫn luôn tồi tệ không khởi sắc nổi, cô không muốn bước ra ngoài một bước kể từ ngày đó, sợ nhìn thấy Chaeyoung thì bao nhiêu quyết tâm đều trôi mất.

Trốn ở đây. Không còn ai kể chuyện, không ai cười, không ai ôm, không quấn quít lấy cô nữa, hết thảy đều trở về ngày chưa có Park Chaeyoung xuất hiện trong cuộc đời tự do tự tại, nhưng sau tất cả, đáng lẽ Jennie phải tự hào về việc tốt mình đã làm.. thì sự tiếc núi đáng chết lại hình thành trong thâm tâm như muốn dằn xé cô, cô luyến tiếc sự dịu dàng, luyến tiếc ánh mắt, nụ cười ngây thơ, cái ôm ấm áp, luyến tiếc cả cảm xúc xuyến xao vừa đâm chồi chớm nở.

Jennie bây giờ cũng không dám mong ước, có ai sẽ đến giải cứu cô khỏi chiếc củi cô đơn mà ông trời đã ban nữa, cô muốn ở đây trong không gian chật hẹp này tự kiểm điểm, tự chôn chặt lấy tình cảm ngổn ngan bất ổn của bản thân, nhìn thời gian trôi qua trong ánh mắt để khi chân chính bước ra khỏi cách cửa này, cô lại lần nữa đủ mạnh mẽ để bầu bạn với cô đơn mãi mãi, nhưng..chỉ mới ít lâu,mà..
Cô thật sự nhớ Chaeyoung quá, hiện tại Jennie nhớ Park Chaeyoung nhớ chết đi được!!

Cô phải ngủ. Chỉ có ngủ mới không nhớ nữa, phải, ngủ..!!!! Chuyện xưa hãy cứ xem như cơn gió, thoảng qua một lần rồi sẽ bay mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro