Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: taenylandvn27a
Tên fic: nghịch cảnh
Edit by: Agnes_bo

Mình thấy chuyện này rất hay ngược ngọt có đủ nha, chắc không làm mọi người thất vọng đâu ha. Nhưng mỗi chap rất dài đó khoảng 3000 chữ mọi người chịu khó đọc nha. Đừng quên để lại 🌟 để mình có động lực làm đó.
Vì một chap dài lên thời gian đăng chap sẽ không được thường xuyên như những fic kia được 😢

Đọc vui vẻ nha ❤️
------------------------------------------------------------------------
"Đưa tôi về nhà, cảm ơn" Cô gái bước vào xe với tâm trạng mệt mỏi.

Đó là Kim Jennie, nhà thiết kế của nhãn hiệu đang rất nổi ở trong nước Đại Hàn và đang trong tình trạng lan truyền đến những nước lân cận , đó cũng là lí do nàng mệt mỏi. Nàng đã thức thâu đêm gần 3 đêm liền để làm cho xong những bộ đồ thiết kế, mai sẽ được đưa ngay vào xưởng làm đồ mẫu để các nhân viên sẽ làm tiếp những việc tiếp theo.

Nàng dựa vào thành ghế rồi thiếp đi ...

Chiếc xe dừng lại , tài xế cũng đã bước xuống xe đi vòng sang mở cửa.

"Cô Kim , đã về tới nhà."

"Uhm." Jennie dụi mắt rồi bước xuống xe đi thẳng một mạch lên phòng.

Một lúc sau, nàng hạ mình vào bồn tắm, dòng nước ấm từ từ xâm chiếm cả thân thể nàng, mang đến một cảm giác dễ chịu, khẽ nhắm mắt cảm nhận và thư giãn. Sự dễ chịu này làm sự mệt mỏi của nàng dịu đi được vài phần...

Sau khi mặc lên người một chiếc đầm ngủ, Jennie tự lấy cho mình một ly rượu vang rồi đi ra ban nhìn sang bờ sông trước mặt. Mười giờ đêm, giờ mà các cặp đôi vẫn còn nắm tay nhau đi ở vỉa hè, có đôi thì cùng nhau ngắm cảnh sông rồi nói vài mẫu chuyện vu vơ .

Jennie khẽ nhấm một ngụm rượu, nàng chưa bao giờ yêu ai nên chẳng biết nó như thế nào, nàng cũng từng ước một lần được cảm nhận cái cảm xúc đấy nhưng có lẽ nàng yêu công việc hơn bất cứ điều gì ngay lúc này và lý do để chứng mình điều đó là nàng đẹp, giỏi, có tiền, quyền lực nên cánh mày râu cứ bám lấy nàng nhưng rất tiếc 21 năm qua nàng chưa lấy một tí gì động lòng với họ, tự cười bản thân một cái rồi tự nghĩ rằng chắc nàng sẽ ở vậy và ôm công việc đến cuối đời.

Cánh cổng nhà nàng mở ra nên bất giác Jennie nhìn xuống. Đó là dì Park, quản gia kiêm người làm bếp của nàng, dì ta đang cầm một tô cơm bước ra cổng rồi đưa cho một cô gái, nàng cảm nhận được rằng cô gái ấy đang thực sự rất đói. Hình như cô gái ấy là ăn mày thì phải, quần áo lượm thượm, mặt mày lem luốc, sau khi ăn xong liền cười tươi cúi đầu như cảm ơn rồi tung tăng bước đi, bỗng nàng cảm thấy có gì đó làm nàng thấy xót xa trong lòng. Nàng tự nghĩ cô gái đó chắc nhỏ hơn nàng vài tuổi, tại sao không tìm việc gì làm mà lại đi xin như vậy. Chẳng hiểu sao mà nàng lại tò mò đi xuống gặp dì Park để tìm hiểu .

"Dì Park." Jennie đang đứng trên cầu thang lên tiếng .

"Ơ... cô Jennie." Dì Park giật mình .

"Tối rồi dì cầm tô đi đâu mới về đấy , sao dì không ngủ ?"

"Tôi đem cơm cho một con bé ăn mày, nó tội nghiệp lắm cô ạ."

"Tội nghiệp ?"

"Con bé bị bệnh, đầu óc không được tốt cho lắm, nó cũng không biết nó từ đâu đến, tôi hỏi gì nó cũng chỉ lắc và gật đầu. Tôi biết đến con bé là vào 2 tháng trước lúc cô còn bên Mỹ, cô bé ngất xỉu trước cổng, tôi thấy tội nghiệp nên mỗi tối hay để dành phần cơm cho nó."

"Ở gần đây không ai giúp cô ta à ? Cô ta ở đâu vậy, Dì Park ?"

"Nghe nói là ở nhờ những nhà gần đây nhưng vì khu này cũng là dân bình thường thôi nên họ không thể giúp con bé mãi được nên tôi giúp con bé được gì thì giúp, cô Jennie xin cho phép tôi làm việc này, con bé rất đang thương." Dì Park nói với đôi mắt đỏ hoe .

"Dì Park à , dì nói cứ như cháu ác độc lắm vậy." Jennie bước đến gần dì Park rồi nắm tay bà " Dì cứ tiếp tục làm vậy, cháu không có ý kiến gì đâu."

"Cảm ơn cô" Dì Park cười hiền hậu.

********

Ngày hôm sau , Jennie bước ra khỏi công ty cũng đã 9 giờ tối hơn và về đến nhà cũng đã 10 giờ, nhìn ra phía cửa kính xe thì thấy dì Park đang xoa đầu cô gái ấy, cô ta thì đang ăn ngấu nghiến tô cơm nóng hổi. Bước xuống xe và đi tới gần, cô gái bỗng ngước lên nhìn nàng bằng ánh mặt sợ sệt.

"Ngoan, đây là người cho ta đem cơm cho cháu ăn, không cần sợ, không có cô ấy thì ta không thể cho cháu ăn cơm đâu." Dì Park vỗ về cô bé làm nó có vẻ dịu lại rồi tiếp tục ăn.

"Dì Park, chút vào nhớ đóng cửa cẩn thận, cháu mệt quá lên nghỉ trước."

"Vâng thưa cô Jennie"

Jennie vừa bước đi thì con bé chỉ tay lên phòng của nàng kiểu như hỏi đó là phòng của cô ấy phải không và dì Park hiểu điều đó mà gật đầu .

Vẫn như mọi ngày, Jennie cầm một ly rượu ra ban công nhấm nháp nó trước khi đi ngủ, không biết đó có phải thói quen không nhưng nàng không có rượu thì thật sự khó ngủ. Vừa bước ra thì thấy cô bé đó đang ngước lên thấy hình bóng nàng liền cúi đầu, Jennie tự hiểu như là một lời cảm ơn rồi gật đầu và phẩy tay như kêu cô ấy đi về đi.

Cô gái cười tươi rồi nhảy chân sáo đi. Bỗng nàng thấy có một chút lo lắng không biết rằng cô ta ở đâu, dù sao cũng là con gái, cô ta lại khờ bọn đàn ông có thể lạm dụng hồi nào không hay.

*******

Và những ngày sau đó, cô gái đó sau khi ăn xong đều đứng đợi nàng xuất hiện để cúi đầu cảm ơn, tính ra cũng đã hơn một tháng.

Một hôm, Jennie về sớm và yêu cầu tối nay nàng sẽ là người đem cơm ra cho cô gái kia.

10 giờ tối, cô gái liền xuất hiện trước cổng nhà cô, Jennie bước ra mở cửa và đưa tô cơm cho cô ta. Cô ấy có vẻ bất ngờ rồi cũng ngại ngùng cầm lấy, ăn xong cô gái liền cúi đầu cảm ơn trước khi bước đi. Jennie nhìn theo cô ấy không hiểu sao lại bước đi theo, nàng muốn tìm hiểu giữa trời đông rét buốt như thế này cô gái với bộ đồ mỏng tanh ấy sẽ ngủ ở đâu và làm gì .

Cô gái ấy dừng trước một căn nhà và ấn chuông nhưng một hồi lâu chẳng ai ra mở cửa cả, trong khi tiếng tivi vẫn vang vọng từ trong nhà ra, cô gái lầm lũi bước đi. Rồi đến một căn nhà khác thì bị đuổi thẳng, cô gái cúi đầu và tiếp tục đi tay thì chà sát vào nhau, người run lên bần bật. Đi đến một đống cây khô được làm như một cái hang cô gái chui vào đó ngồi và run rẩy .

Jennie đứng nhìn từ xa, mắt nàng dần đỏ lên, cô gái ấy sống như thế sao ? Nàng tự trách mình sao không làm việc này sớm hơn để biết cô gái này đã khổ sở thế nào. Lau nước mắt bằng tay áo của mình, jenniey bước đến kéo cô gái khỏi nơi đó, cởi áo ấm của mình mặc vào cho cô ấy rồi một mạch kéo cô gái về nhà mình.

Bước vào trong nhà, cô gái có vẻ ngu ngơ nhìn xung quanh , chắc là lần đầu tiên cô thấy căn nhà to như vậy . Dì Park nghe tiếng động liền bước ra khỏi phòng không khỏi ngạc nhiên thấy Jennie đang nắm tay cô gái và cô ta thì đang mặc áo của nàng.

"Dì Park, dì có thể giúp cô ấy tắm rửa và thay một bộ đồ mới, xong đưa cô ấy lên phòng cháu, cháu đi tắm đây." Jennie buông tay cô gái ra bước lên lầu.

Nàng vẫn như thói quen, sau khi tắm xong cầm một ly rượu vang đứng trước ban công, một lát sau thì tiếng gõ cửa vang lên. Jennie rời ban công, đi tới mở cửa.

"Tôi đã tắm rửa và chải chuốt lại cho con bé thì ra con bé cũng rất xinh đẹp." Dì Park kéo con bé đang rụt rè đứng sau lưng mình ra.

Jennie nhìn cô gái chết đơ ra , tim nàng bỗng dưng đập mạnh. Đúng cô ấy rất xinh đẹp, làn da trắng sữa, thân hình cao cao có chút gầy, khuôn mặt như một cô bé khoảng 20 tuổi .

"Dì Park, dì xuống ngủ đi, để cô ta ở đây với cháu."

''Vâng."

Dì Park bước về phòng phía dưới nhà , Jennie nhìn cô gái đang cúi gầm mặt nói :

"Vào đây."

Cô gái bước vào, mặt thì vẫn cúi gầm xuống nhìn như một đứa trẻ làm Jennie bật cười làm đôi mắt cười xuất hiện .

" Cô biết nói không ?"

"Nói ?" Cô gái bập bẹ .

"Như tôi đang nói ra cho cô nghe này." Jennie ngồi lên giường.

"Nói" Cô gái chỉ Jennie "Nghe" Rồi chỉ vào bản thân.

"Đúng rồi, cô tên gì ?"

"Tên ?" Cô gái ngẩng đầu .

"Là cái mà tôi kêu thì cô biết đó là kêu cô đó" Jen lần đầu tiên lúng túng không biết nói thể nào cho đúng.

"Ah ! Ra..."

"Cô tên Râu?" Jennie hỏi .

"Rác rưởi" Cô gái đáp rồi cười .

Jennie nhìn cô gái không nói gì. Nàng nghĩ thầm, đây là cái tên mọi người gọi cô ta sao? Nó là một từ chửi thì đúng hơn. Jennie nhìn người ngây ngô kia mà chua xót, hình như chẳng ai xem cô ấy là con người cả nếu được chắc chỉ xem cô ta như một con chó hoang. Nàng lại một lần nữa lau đi nước mắt .

"Từ nay cô tên là Rosie, không phải rác rưởi hiểu không?"

"Rosie?" Cô gái nói rồi chỉ vào mình.

"Đúng là Rosie."

Cô gái cười khúc khích rồi ngáp dài.

"Buồn ngủ sao?"

Cô gái khẽ gật đầu khi Jennie hỏi.

"Đi theo tôi."

Jennie dẫn Rosie qua căn phòng đối diện của mình .

"Cô ngủ ở đây!"

Rosie bước vào và chui xuống gầm giường nằm cười khúc khích , đối với cô đây chính là chỗ tốt nhất đó giờ mà cô được ở .

"Yah ! Bước ra ngay cho tôi." Jennie la lớn.

Rosie nghe thấy liền rụt rè chui ra khỏi gầm giường, đưa bộ mặt cún còn nhìn cô.

"Nằm trên này." Jennie chỉ lên trên giường.

Rosie liền đi đến nằm xuống, Jennie lại gần kéo chăn lên cho cô.

"Ngủ ngon, có gì sang phòng bên, tôi ngủ bên đó."

Nói xong Jennie bước về phòng mình, thả lòng người và nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

********

Tiếng chuông báo thức khi đồng hồ chỉ đúng 6h30, Jennie dụi mắt ra khỏi giường. Sau khi thay đồ xong, bước ra khỏi phòng, bình thường thì sẽ đi thẳng xuống nhà bếp nhưng hôm nay nàng phải ghé bên phòng đối diện vì có một cô ngốc đang ngủ bên đấy.

Bước vào phòng, giường ngủ trống trơn, nhìn sang nhà tắm vẫn mở cửa. Cô gái đó bỏ đi rồi sao? Jennie hơi lo lắng nhưng liền nhớ sực gì đó, chạy lại nhìn xuống gầm giường và chính xác là có một cục bông đang nằm ở đó, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Rosie!" Jennie nói lớn, với chất giọng khỏe của nàng thì nó như ai đang la hét vào cái loa.

Rosie nghe tiếng la liền giật mình thức dậy, khẽ chui khỏi gầm giường thì thấy Jennie đang khoanh tay trước ngực mặt hầm hầm nhìn cô. Cô cũng bắt đầu sợ .

"Tại sao không ngủ trên giường?"

Rosie không biết nói như thế nào chỉ vào giường và đưa hai tay lên tai, nhắm mắt rồi lắc tay .

"Cô ngủ trên đó không quen?"

Rosie liền gật đầu.

"Yah ! Sao nói thì cô hiểu mà cô lại không nói được vậy?"

Rosie chỉ cúi đầu mếu máo, cô muốn nói nhưng thực sự chẳng biết dùng từ ngữ ra sao.

"Đi tắm rồi xuống ăn sáng với tôi."

"Tắm?" Cô chỉ vào nhà tắm .

"Cô đừng nói cô không biết tắm nha?"

Rosie liền gật đầu .

Jennie đập tay lên trán. Trời ơi ! trên đời này thật sự có người không biết tắm hả trời.

"Bước vào nhà tắm."

Cô liền làm theo, Jennie cũng bước theo sau.

"Đóng cửa lại, đóng như này này." Jennie vặn khóa cửa để cho cô nhìn rồi mở ra lần nữa "Làm thử đi."

Rosie liền làm theo và thích thú vặn tới làm lui.

"Không được như vậy, một lần thôi."

Cô nghe thấy liền đứng im, không dám động đậy.

" Mở hai vòi nước ra." Nàng cứ thao thao bất diệt và cô cứ làm theo.

"Cởi quần áo."

Jennie nhìn Rosie cởi từng món đồ , mà người mặt đỏ bừng .

"Bỏ xà bông vào dùng tay đánh bọt lên, dùng tay quậy quậy vào đó." Nàng nhìn sang hướng khác.

"Rồi bước vào nằm xuống như hôm qua dì Park cho nằm."

Rosie khẽ bước vào nhưng nước nóng quá liền nhảy ra và ôm chặt nàng.

" Ahhh ! Nóng."

"Buông ra, ướt đồ tôi rồi nè."

"Xin..xin lỗi" cô cúi đầu

Bất giác Jennie nhìn vào Rosie rồi hướng thẳng vào cơ bụng đang hiện rõ trên da thịt trắng phau kia, bỗng nàng thấy nó thật lôi cuốn. Đánh tan suy nghĩ của mình nàng quay sang hướng khác nói.

"Mở vòi nước rờ xem cái nào lạnh thì bỏ thêm vào, tôi đi thay đồ khác."

Jennie thay đồ xong thì qua thấy Rosie đang mặc đồ mà không lau khăn, người ướt nên cả bộ đồ cũng bắt đầu thấm nước mà ướt theo, cô bực muốn điên lên được .

"Yah ! Sao cô ngốc đến thế chứ, tốn bao nhiêu thời gian của tôi rồi, cô đúng là đồ tệ hại mà..." Jennie la lớn làm dì Park dưới nhà hoảng hốt chạy lên.

"Dì Park, lo cho cô ta dùm cháu, cháu nhờ cô ta mà trễ giờ mất rồi, Haiz" nàng nhìn đồng hồ, trao cho cô một cái liếc rồi bỏ đi .

Jennie vừa bước đi thì Rosie bắt đầu òa khóc, dì Park thấy vậy liền an ủi .

"Cô Jennie vì trễ làm mới tức giận không phải vì cháu đâu."

"Hic hic, tệ hại...." Cô chỉ vào bản thân nói trong tiếng nấc.

"Không, cháu là Rosie, tệ hại không phải."

"Jennie tức giận ..." Cô vẫn khóc.

Dì Park thoát bất ngờ, Rosie đã biết ghép câu đơn giản. Có lẽ con bé sẽ học rất nhanh nếu như Jennie chịu dạy dỗ.

"Không phải tức cháu đâu, giờ cháu ngoan nghe lời ta chỉ dẫn và nhớ mai tự làm không để cô Jennie giận nữa được chứ ?"

Cô gật đầu lia lìa ra vẻ nôn nóng.

******

Hôm nay Jennie về sớm vì mẫu đã được đưa đến xưởng và hợp đồng cũng đã được ký thì chẳng có gì để nàng phải bận bịu .

Bước vào nhà thì nàng đi thẳng lên phòng thì thấy Rosie đang ngồi trên thành giường .

"Này ! Sau này không được tự tiện qua phòng tôi khi tôi không có nhà biết không ?" Jennie khoanh tay đứng trước cửa nói.

"Xin lỗi." Rosie bập bẹ.

"Lỗi gì chứ?"

"Rosie.học.tắm.rồi."

Jennie bất ngờ to mắt nhìn cô

"Cô ghép chữ được sao?"

"Dì Park?" Cô cười tươi.

Jennie liền chạy xuống nhà tìm dì Park.

"Sao vậy cô Jennie"

"Dì chỉ Rosie nói hả?"

"Lúc đầu Rosie không học được, tôi liền nói cô Jennie sẽ giận thì cô ấy trở nên nôn nóng, đọc 1 phần bài tiếng hàn lớp 1 rồi. Con bé có vẻ thích và sợ cô, chỉ nhắc đến cô Jennie giận thì vừa lo lắng vừa học rất nhanh."

"Vậy là cô ta có cơ hội hồi phục như người bình thường."

"Tốt nhất cô nên đưa con bé đi khám thử."

"Vâng cháu hiểu rồi, à dì đừng gọi cháu là cô nữa, Jennie là được rồi." nàng mỉm cười bước lên lầu.

Rosie mặt vẫn ngu ngơ nhìn nàng

"Đi nào, chúng ta đến bệnh viện."

Bỗng Rosie hoảng sợ chui rút xuống gầm giường hét lớn.

"Không đi , đừng bỏ... bỏ Rosie" cô khóc lớn.

"Yah ! Chúng ta đi khám bệnh cho cô thôi mà."

"Họ nói giống... unnie!"

Rosie nói tên nàng lần thứ hai trong ngày, vẫn cứ rơi nước mắt vì sợ Jennie cũng sẽ như những người kia rồi đưa cô vào trại nuôi dưỡng, cô sợ nàng cũng lừa cô.

Còn Jennie, nàng chết trưng ra thì ra Rosie cũng từng bị người khác đưa vào trại của người thiểu năng, chắc cô tổn thương lắm. Trong đó rất phức tạp, không nghe lời thì đòn roi nhừ cả xương, họ có nuôi dưỡng nhưng nghĩ thử xem nàng mới ở với Rosie một ngày đã muốn phát điên thì những người đã ở với cả trăm người như vậy, chuyện trừng trị sẽ xảy ra và Jennie cũng một lần được chứng kiến. Họ khờ mà, họ không hiểu mà nên họ không làm đúng yêu cầu thì bị các ý tá đến bác sĩ cũng phát điên nhưng luật ngầm khó ai biết, cô cũng chẳng làm gì được. Rosie cũng bị đánh rất nhiều nên mới sợ như vậy .

"Tôi không đưa cô vào trại đâu mà, ra đây đi." Jennie cúi đầu xuống gầm giường nhìn cô.

"Unnie, đừng đưa đi mà, tôi không ở với Unnie là được." Cô chui ra rồi chạy thật nhanh ra ngoài.

Sau vài giây tiếp thu, Jennie cũng chạy theo. Ra đến cửa cô không tài nào mở cửa được, quay lại thấy Jennie đang chạy gần tới, cô hoảng loạn đập cửa đến bật cả máu tay .

Máu chảy dài xuống cánh cửa , nàng hoảng hốt ôm sau lưng cô tựa cằm lên vai cô gái cao hơn đang ngồi dưới đất ấy mà thì thầm.

"Ngoan, bình tĩnh lại, tôi không lừa cô, chỉ muốn xem bệnh có như thế nào rồi ta lại về nhà, đây là nhà cô Rosie à
."

"Thật? " Rosie ngưng mọi hoạt động.

"Thật, cô ở đây với tôi."

Cô bỗng quay người lại rút vào lòng Jennie rồi lát sau ngoan ngoãn theo nàng đến bệnh viện.

.End Chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro