Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đọc vui vẻ nha ❤️
------------------------------------------------------------------------------
Sau khi khám tổng quát cho Rosie xong, Jennie và bác sĩ đã có một cuộc nói chuyện riêng .

"Cô Rosie bị chậm phát triển vì có một khói u lành chặn ngay nơi truyền máu lên não và nó không lớn hơn chỉ nằm vậy thôi, nếu được chỉ dẫn có thể cô ấy sẽ hồi phục nhưng chậm. Nếu muốn nhanh hơn thì phải mổ nhưng ở bệnh viện không đủ cơ sở về vật chất, chỉ có thể là sang Mỹ có một bệnh viện chuyên về việc này nhưng chắc cô cũng biết chi phí thì không nhỏ tí nào"

"Vậy nếu không mổ thì có thể đưa cô ấy về đúng độ tuổi không?''

"Tôi nghĩ là không, giờ cô ấy chỉ như cô bé lên ba, nếu tính ra tôi nghĩ cô ấy cũng khoảng 20 tuổi, nếu nhanh thì 1 năm có thể tăng 2 tuổi trong sự tiếp thu của cô ấy, nếu không ai chỉ dẫn chỉ như vậy mãi thôi."

"Quá lâu, tính ra khi cô ấy 40 tuổi thì mới có tính cách của đứa nhóc 15 16 tuổi."

"Nếu phẫu thuật và học hết những thứ cần thiết và tiếp xúc xã hội trong một năm có thể trở về bình thường."

"Số tiền khá lớn và tôi với cô ta cũng không phải người thân gì."

''Nếu có thương cô ấy thì hãy cô gắng dạy bảo cô ấy, chúng tôi sẽ đưa cô địa chỉ trại thiểu năng gần nhất, cô hãy suy nghĩ kỹ."

"Tôi không đưa Rosie vào đó đâu, thật khắc nghiệt." Jennie lắc đầu

"Tùy ở cô thôi."

"Vâng, chào bác sĩ" nàng cúi đầu rồi bước đi.

******

Jennie đi đến phòng chơi của trẻ con rồi đứng từ ngoài nhìn vào tấm cửa kính, Rosie đang cười đùa cùng bọn trẻ nhìn thật đáng yêu, tự nhiên cô có suy nghĩ sẽ đưa cô đi học, nàng sẽ cố thuyết phục cô hiệu trưởng trường cấp 1 bạn thân của mình, liền lập tức móc điện thoại và gọi vào một số.

"Hi, Jennie"

"Hi Yeri, mình cần cậu giúp một việc nhỏ"

"Nhỏ cỡ nào, nói mình nghe thử xem."

mình vừa nhận nuôi một gái, mình thể gửi đến học trường cậu không mình thấy ta ngoài đường nên giấy tờ thật sự chưa thể làm được"

"Wow, cậu định làm mẹ đơn thân sao"

"Không hẳn mẹ đâu, nhưng cậu giúp mình nhé"

"Tất nhiên rồi Jennie, mai đưa đến gặp mình, tên ?"

"Ah, mình đặt tên Rosie"

"Rồi, mai nhớ đưa đến nhé."

"Cảm ơn cậu rất nhiều, Yeri. Bữa nào gặp mình mời một chầu nhé."

Jennie cúp máy , không biết Yeri sẽ thế nào nếu ngay mai thấy cô bé lớn đầu này .

" Xin lỗi cậu, Yeri thật sự không muốn gạt cậu đâu . "

Jennie bễu môi tự nghĩ rồi bước vào dẫn Rosie đi về.

Trên đường đi, cô cứ nhìn cảnh xung quanh cười thích thú , khiến nàng không đành lòng để cái đứa con nít lớn đầu kìa chỉ được nhìn, kêu tài xế ngừng xe và kéo cô xuống lề đường .

"Tôi dẫn cô đi mua quần áo mới, chịu không?"

Rosie gật đầu cười tươi.

Jennie kéo Rosie vào cửa hàng quần áo nữ. Rosie nhìn ngơ ngác vì lần đầu tiên cô được bước vào nơi này, đó giờ cô chỉ được đứng từ ngoài nhìn vào thôi, có khi đứng nhìn còn bị bà chủ đuổi đi nữa .

"Xin chào quý khách." Nhân viên cửa hàng lịch sự cúi chào.

Jennie gật đầu mỉm cười nhẹ rồi quay sang cô hỏi :

"Cô biết chọn đồ không?"

"Chọn?" Cô ngơ ngác

" Là lấy món nào cô thích ấy.

Rosie gật đầu.

"Cứ lấy đi, rồi vào cái phòng đằng kia mặc vào xong ra cho tôi xem."

Gật đầu nhẹ rồi cô tung tăng chọn đồ, cô lấy toàn đồ màu xanh dương.

Rosie đang lựa đồ thì một bà cô trung niên bước tới xoay cô lại và ban cho cô một cái tát như trời giáng .

"Ai cho con ăn mày này vào đây lựa đồ, các cô ăn lương của tôi mà làm việc như vậy hả?! dơ hết đồ thì tôi trừ lương của các cô, đuổi nó ra ngoài cho tôi!!" Bà ta quát lớn định giơ tay tát thêm một lần nữa.

Một bàn tay nắm tay bà ta lại và trả lại cho bà một cái tát rồi xoay sang xoa má Rosie khi thấy nó đang ửng đỏ và mắt cô ấy rưng rưng.

"Tôi là khách và tôi mua đồ, cô ấy là tôi dẫn đến. Bà nghĩ mình là ai mà dám tát người khác, ăn mày cũng là người cơ mà, đây là người nhà tôi và bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát." Lần đầu tiên một Jennie luôn ôn nhu lại toát lên sát khí như muốn giết người như vậy .

Bà cô ấy nghe tới cảnh sát có vẻ hơi sợ sệch vì tiền đóng phạt không ít, có khi còn bị cả án treo tội cố tình gây thương tích nên liền nhẹ giọng xin lỗi.

"Khoan đã, lỗi tại tôi. Tôi không biết đây là người nhà của cô. Cô cứ lấy hết những món đồ vừa chọn đi, xem như tôi chuộc lỗi."

"Bà nên xin lỗi cô ta không phải tôi"

Jennie chỉ vào Rosie và bà cô ấy liền quay sang cô cúi đầu xin lỗi.

"Tôi không cần đồ bà biếu đâu. Rosie, chúng ta đi tiệm khác."

Nàng nắm tay cô kéo ra khỏi cửa hàng đó, đến quầy kem mua lấy hai cây rồi chìa ra đưa cô một cây làm cô ấy mừng rỡ không còn khóc nữa.

"Đây là Kem, có biết chưa?" Jennie chỉ vào cây kem

"Sau này cái gì không biết thì nói " Đó là gì " tôi sẽ nói cô biết được chứ ?"

Cô gật đầu.

Bước vào một tiệm khác, khi Rosie đang trong phòng thử đồ. Jennie cũng đi dạo xem những bộ quần áo ở đó và dừng lại ở một chiếc váy màu hồng, không chừng chừ nàng đem nó đi thẳng vào phòng thử đồ .

Cô và nàng bước ra cùng một lúc, bốn mắt nhìn nhau không ai nói gì. Rosie lúc này đang mặt một quần Jean đen rách, áo sơmi trắng rất hợp với gương mặt búng ra sữa của cô. Nếu như cô bình thường, thiết nghĩ trai và gái đều có thể đổ trước mặt cô.

Còn Rosie lúc này chỉ biết nhìn rồi đơ đơ ra thôi, Jennie quá đẹp trong chiếc váy màu hồng ...

"Cô mặc bộ này luôn đi, Rosie" nàng nói xong quay sang nói với nhân viên." Tôi lấy tất cả những gì cô ấy chọn và cái đầm tôi đang mặc nữa."

"Đẹp" cô khẽ thốt lên.

"Tôi biết tôi đẹp, haha. Cô biết nịnh tôi đó." Jennie cười tươi lộ vầng trăng khuyết trên đôi mắt và Rosie để ý điều này.

Nàng lại tiếp tục kéo cô vào một tiệm làm tóc, đặt cô ấy xuống ghế ngồi rồi nói với chủ tiệm :

"Làm bất cứ điều gì với cô ta để nhìn cô ấy khác hoàn toàn."

Sau 2 tiếng đồng hồ nhuộm tẩy thì Rosie được đưa vào xả tóc rồi sấy khô các kiểu. Cuối cùng cô cũng đã bước ra đứng trước mặt Jennie.

Jennie đang đọc báo trên ghế salon thì thấy có một người đứng trước mặt, cô khẽ ngước lên nhìn rồi mĩm cười. Rosie đã khác hẳn rất hợp với ý cô, tóc màu bạch kim sáng bóng hòa quyện với làn da trắng sữa, gương mặt thanh tú nhìn chẳng khác gì một Idol Hàn Quốc.

"Đẹp đấy, tôi tính tiền rồi về thôi, tôi đói bụng rồi."

Sau một hồi vui vẻ, Jennie đã cởi mở hơn với Rosie. Nàng đang nắm tay cô vừa nói cười rất tươi, cô chỉ nghe và gật đầu, khuôn mặt nghiêm nghị không một nụ cười, không phải cô không muốn cười mà là cô đang tê cả người khi Jennie nắm tay cô.

Đi cả đoạn đường dài, ánh mắt mọi người dồn vào họ rất nhiều, nhìn họ như một đôi vậy, dù cả hai đều là con gái nhưng cũng khiến họ không khỏi ghen tị.

********

Về đến nhà Jennie cũng mệt lừ, thả người xuống giường, do đã ngồi cả ngày trên sở làm và còn đi tới đi lui không nghỉ ngơi nên lưng nàng bắt đầu đau nhức.

"Mỏi lưng quá à!"

Rosie không nói gì chỉ ngồi lên giường xoa bóp vai cái con người đang nằm xấp kia. Do quá dễ chịu nên Jennie nằm im, một lúc sau mới lên tiếng khẽ hỏi.

"Cô biết massage sao?"

"Cái đó là gì?" Cô chỉ vào vật gì đó

"Tivi."

"Trong tivi" cô vẫn chỉ vào và nói .

"Cô tiếp thu tốt đấy. Mà thôi được rồi cô lấy đồ về phòng mang vào tủ, tủ có cái đồ móc móc mà dì Park chỉ rồi nhớ không?''

"Nhớ.''

"Mai đến trường nhé, đi học chữ sẽ hiểu được nhiều từ hơn."

"Không, lại bỏ Rosie" cô leo xuống giường về phòng đóng cửa lại thật nhanh.

" Rosie, tôi thề là không phải chỗ đó, không ai dám đánh cô cả, ai dám đánh cô tôi sẽ đánh người đó như bà hồi nãy được chứ ?" Jennie đứng ngoài đập cửa .

Mọi thứ im ắng đến lạ thường nàng liền chạy vào phòng lấy chìa khóa sơ cửa. Nhanh chóng tra chìa vào ổ và mở ngay cửa ra .

Rosie đang ngồi trong một góc phòng không mở điện, Jennie thật sự không thấy gì nhưng vẫn nghe được tiếng nấc của ai kia, nàng khẽ đưa tay lên công tắc đèn mở lên thì cô lên tiếng :

"Tại sao?"

"Tại sao gì vậy, Rosie ?"

"Jennie bỏ Rosie."

"Tôi không bỏ cô, trời ạ. Chỉ là đi học rồi chiều lại về nhà, đây là nhà, cô hiểu không ?."

"Đau lắm, họ đánh Rosie, đầu Rosie chảy máu, đau lắm, cả người đau ... híc" cô thúc thích pha chút sợ hãi tột cùng... " Rosie sợ, đừng bỏ Rosie mà."

Bỗng cô quỳ xuống, lạy liên tục đến nổi đầu đụng đất đến bật cả máu. Nàng thật sự chịu không nổi cảnh này chạy ào ngăn cô lại.

"Rosie ngoan, Jen không bỏ em , không được làm vậy nữa, không Jen bỏ thật đấy." Jennie ôm gọn Rosie vào lòng, vuốt nhẹ lưng cô ấy như an ủi , nước mắt cô rơi không thể kiểm soát được. Nàng cảm nhận được nỗi đau của Rosie, nàng đau lòng như thể nàng chính là người đang bị những việc đó. Rosie tổn thương quá nhiều rồi, nàng không để nó xảy ra lần nữa đâu, nàng tự hứa với mình .

" Rosie không làm vậy nữa." Cô ngước lên lau nước mắt. "Jennie cũng đừng...khóc.. mà , Rosie xin lỗi..."

"Ngoan nào, đi học giống như Jen đi làm vậy, sáng đi rồi chiều lại về. Mai Dì Park sẽ dẫn em đi học, chiều chị sẽ rước Rosie về chịu không?" Jennie lau hết những giọt nước trên mặt rồi nâng đầu Rosie lên mỉm cười nói.

"Không bỏ Rosie, thật?" Cô bỗng đưa ngón út lên ngỏ ý muốn nghéo tay như một lời hứa.

"Này ai chỉ đấy ?"

"Trong tivi."

"Rồi hứa, Jen không bỏ em. Và đây là nhà em biết không ?"

"Biết !.."

"Giờ thì tắm rồi xuống ăn cơm cùng nhau nhé ?"

Rosie gật đầu lấy một bồ đồ chạy thẳng vào nhà tắm.

********

Ngày hôm sau, trên chiếc Audi đen, một cô gái mặt áo croptop màu trắng bên ngoài là áo khoác nâu đen, trên đầu gắn một chiếc nơ màu hồng nhìn vào là biết stylist là ai rồi. Rosie
bước xuống cùng dì Park, trước khi đóng cửa xe Jennie nói thêm vài câu với con người đang run rẩy nắm tay dì Park kìa

"Ngoan, học tốt chiều tôi sẽ đến rước, để cô giáo quở trách Rosie sẽ bị phạt biết chưa ?"

"Không bỏ rơi Rosie nhé?"

"Đã móc quéo rồi còn gì, thôi học ngoan nhé, tôi phải đi rồi." Jennie chào 2 dì cháu trước khi đóng cửa xe .

********

Dì Park dẫn cô vào phòng hiệu trưởng, Yeri đang cúi đầu nhìn tài liệu nên không để ý.

" Yeri, ta đưa Rosie đến đi học theo lời của Jennie."

"Dạ chào dì, cháu lo việc không để ý , mời dì và cô ngồi, cho cháu xem mặt bé gái mà Jennie nhận nuôi nào, chắc đáng yêu lắm." Yeri cười tươi.

"Đây này, Rosie chào hiểu trưởng đi, con bé đang trong quá trình tập nói nên vào lớp mầm là được cháu ạ."

"Rosie..chào.. hiệu...trưởng ạ!" Cô cúi đầu chào theo những gì nàng dạy ở nhà.

"Rosie đây á?" Yeri ngạc nhiên "Cháu tưởng con bé chỉ 5-6 tuổi , Aigooo!" Yeri vò đầu bức tóc.

" Rosie bị chậm hiểu, đầu con bé giờ chỉ như đứa bé 3 tuổi thôi. Nó rất tội nghiệp, coi như cháu làm từ thiện đi ..." Dì Park nói .

"Thì cháu nhận chứ biết sao giờ nhưng... cháu không tha cho cái tên Mandoo đó đâu, Jennieee !!!!! .

********

Còn lại một mình Rosie và Yeri trong phòng, cô bắt đầu sợ sệt vì sắc mặt Yeri có vẻ hầm hầm.

"Rosie!"

Cô giật bắn mình, sợ sệt đáp :

"Vâng ạ ?"

"Em hình như nói chưa vững, em đi theo cô, trong lớp có rất nhiều bạn nhưng dù em lớn cũng không được ăn hiếp bạn biết không? phải như một người chị gái chăm sóc cho các bạn, chơi cùng các bạn nữa."

"Rosie...không vậy đâu..." Cô xua xua tay .

"Ngoan, Đi theo cô nào."

Vào đến lớp, những đứa bé khoảng từ 3 đến 6 tuổi, đứa đang chạy đùa giỡn, còn nhỏ hơn thì ngồi chơi đồ chơi nhốn nháo cả phòng .

"Em vào chơi với bạn, chút sẽ học chữ cũng các bạn 6 tuổi nhé ?"

"Rosie 6 tuổi ạ ?"

"Ừm em 6 tuổi" Yeri cười gượng hơi nhón chân để xoa đầu cô.

"Vâng, em...chào cô." Nói xong Rosie hòa nhập cùng đám trẻ, đùa giỡn nhìn rất hồn nhiên khiến Yeri cũng thấy đáng yêu khẽ mỉm cười .

********

4 giờ chiều tan học, rất đúng giờ chiếc Audi quen thuộc đã chạy tới, Jennie vừa bước ra khỏi xe thì thấy Yeri đứng bên cạnh Rosie mắt hình viên đạn nhìn cô ...

"Hi! Yeri" Jennie đổ cả mồ hồi hột.

"Tới giờ đón BÉ về rồi cô Kim!"

"Thôi nào, mình chỉ là biết nếu nói ra cậu sẽ không chấp nhận chỉ còn cách này thôi, bất quá đãi cậu lại một chầu."

"Được thôi, mình sẽ vét hết thẻ của cậu vào bữa đó, bây giờ mình còn có cuộc họp."

"Ok, hẹn sau nhé." Nàng cười tươi.

"Tạm biệt cô ạ." Rosie lễ phép cúi chào .

"Ừm, hai người về cẩn thận" Yeri nói xong thì quay đi.

Cả hai bước vào xe, Rosie hôm nay tâm trạng có vẻ cực kì tốt miệng luôn cười tươi.

"Sao rồi, đi học vui không?"

"Vui...hihi"

"Học được gì rồi ?"

"Các bạn nói nhiều lắm, Rosie học gần hết rồi."

"Nói không còn vấp nữa, giỏi lắm."

********

Thời gian trôi qua đã được một tháng, Rosie đã nói rành rọt và cũng cởi mở hơn.

Ngày hôm nay là chủ nhật, cô được nghĩ và đang ngồi trên salon cũng đống bút chì màu và giấy. Cô đang suy nghĩ sẽ vẽ cái gì đó nhưng chưa ra thì thấy tên Tivi đang chiếu về đồng cỏ xanh ngát, thế là cô nhìn theo để vẽ.

Một lúc sau, Jennie cũng từ trên lầu đi xuống nhìn thấy cô đang vẽ vời thì liền bước nhẹ không thành tiếng ra phía sau Rosie rồi chồm lên xem cô vẽ cái gì. Jennie bất ngờ vì Rosie có thể vẽ đẹp như vậy, chắc là năng khiếu bẩm sinh.

"Vẽ đẹp đấy !"

"Ah, Jen làm em hết hồn" cô giật mình "Đẹp hông? Tặng Jen đó, hihi."

"Thôi không thích cỏ đâu, em vẽ cái khác đi."

"Vẽ gì đây?" Rosie bễu môi, gãi đầu

"Thấy gì đẹp thì vẽ tặng Jen, cho em 30 phút trong lúc đó Jen sẽ đi ăn sáng, quay lại phải có đó nha." Nàng nói xong liền đi xuống nhà bếp, bỏ cô một mình ngu ngơ.

"Đẹp nhất là gì ta? À, có rồi" cô hồ hởi cắm cúi vẽ .

Đúng 30 phút sau, Jennie bước ra.

"Sao rồi, có chưa?" Nàng tiến tới gần

"Đứng yên đó, em sắp xong rồi, không được xem trước." Cô la lớn rồi vẽ thêm vài phút thì xong.

" Xong rồi."

"Đâu ? Đưa đây xem nào !"

Cô quay bức vẽ qua cho nàng xem đó là hình nàng cầm ly rượu đứng ngoài ban công, ánh mắt nhìn xa xăm, những nét vẽ rất có hồn làm Jennie khá rầm trồ.

" Rosie à, vẽ đẹp lắm, Món này Jen lấy nhé !"

" Rosie thấy lúc Jen như vậy thật là đẹp, đó là điều đẹp nhất mà em thấy á." Cô cười khờ khạo .

"Yah! Cô biết nịnh bợ tôi lắm, đáng yêu chết được..." Nàng đưa hai tay lên bẹo má Rosie.

"Đáng yêu là gì ?"

"Là dễ thương rất đáng để thương yêu."

"Vậy Jen yêu Rosie đúng không ?"

"Ơ...uhm...yêu Rosie chết được."

" Rosie cũng yêu Jen nữa."

"Sau này khi có người yêu, cô sẽ quên tôi liền thôi, Rosie à. Đừng có mà nịnh tôi."

" Em không yêu ai đâu, thề đấy mình Jen thôi." Cô đưa ba ngón tay lên thề.

" Vậy Rosie không cho Jen có seobang luôn hay sao hửm ?."

"Jen muốn có seobang?"

"Giờ thì chưa nhưng sao này sẽ có."

"Uhm" Rosie bỗng nhiên buồn bã không nói gì nữa mà bước lên lầu

Jennie ngơ ngác không hiểu chuyện gì nên cũng bơ đi đem bức tranh lên phòng.

.End Chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro