Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đọc vui vẻ nha ❤️
_________________

"Em...Em..." Jennie không biết phải làm sao, nước mắt chảy dài trên gò má. "Em không chọn được...Anh là người em yêu nhất, em ấy là người em thương nhất. Làm ơn đừng bắt em chọn..."

"Vậy được thôi, anh sẽ là người ra đi . Em hãy ở với cô ấy cả đời và chăm sóc cô ấy. Anh đi đây."

Jongi quay đi thì Jennie đã nắm tay anh ta lại .

"Oppa à, đừng vậy mà..." Nàng khóc lớn

"Anh đã cố hòa nhập với cô ấy nhưng cô ấy thật sự rất phiền trong tình yêu của chúng ta, em hiểu không? Em có nhớ anh đã năn nỉ em như thế nào mới có thể có những lần đi chơi riêng với em không? Em có nhớ bao nhiều lần em bỏ về ngang khi cô ấy gây ra chuyện gì không? Em có hiểu cảm giác mình không phải người quan trọng duy nhất đối với người mình yêu hay không? Cảm giác san sẻ người yêu mình cùng người khác hay không? Anh thật sự đã quá mệt mỏi, cứ tiếp tục vậy thì tương lai chúng ta sẽ ra sao? Mình ngừng lại đi em."

"Em biết anh đã chịu đựng nhiều, em xin lỗi anh. Em biết anh đã yêu em rất nhiều và em cũng vậy. Đừng vậy mà có được không? Chúng ta đang hạnh phúc mà đúng không?"

"Nhưng em cũng đã thấy rồi đấy, cô ấy luôn là người làm chúng ta gây nhau. Em có thể ở bên cô ấy mãi sao? Em không định có một gia đình hay sao?."

Sau một hồi suy nghĩ, Jennie nhìn sang Rosie bằng ánh mắt khó xử rồi bước lại gần cô áp tay mình lên mặt cô .

"Jen xin lỗi, Jen không thể tiếp tục giữ em bên mình được nữa..." nàng nghẹn ngào "chị còn cuộc sống riêng của mình, Rosie hiểu không ?"

" Jen bỏ rơi Rosie?" Cô cũng bắt đầu khóc"chị hứa gì với em ? Tại sao cứ thất hứa vậy ? Tại em khờ đúng không ? Phiền phức đúng không?."- cô run rẩy

" Rosie à , chị xin lỗi em nhiều lắm . Xem như chị ích kỷ vì bản thân mình..." Nàng lấy điện thoại ra rồi gọi cho ai đó.

"Alo, Yeri. Mai Rosie sẽ qua nhà cậu nhé, mình không thể chăm sóc em ấy được rồi, nhờ cậu nhé."

"Chuyện xảy ra vậy? Cậu khóc sao? Ngay bây giờ mình qua ngay."

Tút...tút...tút

Sau khi nghe những gì Jennie nói , Rosie ngã quỵ xuống đất, ánh mắt cực kì hoảng loạn.

Bỗng từ ngoài Lisa chạy thẳng vào đỡ cô đứng dậy rồi trao cho Jennie ánh mắt đầy căm phẫn.

"Unnie, tình chị em chúng ta hôm nay chấm dứt. Rosie sẽ ở với tôi, unnie hãy ôm lấy cái tình yêu mà unnie xem là hạnh phúc kia đi. Đồ thất hứa." Nói xong với Jennie, Lisa quay sang nhìn cô mà đau xót " Rosie à, không sao Lisa ở đây, tôi không bao giờ bỏ rơi cậu đâu. Về nhà tôi nhé?"

Được Lisa đỡ nên cô cũng đã đứng dậy, cô dùng hết sức lực cuối cùng của mình bước đến gần nàng cúi đầu rồi nghẹn ngào nói :

"Cảm ơn Jennie... đã...đã chăm sóc em, unnie hạnh phúc nhé." Nước mắt cô rơi không ngừng. Đây cũng là lần đầu tiên Rosie xưng hô xa lạ vậy với Jennie rồi bước ngang qua nàng không chút sức lực.

Đi được vài bước thì cô xém ngã quỵ xuống nếu không nhờ Lisa đỡ thì đã ngã nhào dưới đất. Jennie nhìn theo chua xót nhưng lại an ủi hơn khi Jongi ở đằng sau vỗ vai nàng.

Một lúc sau khi Lisa và Rosie đi khỏi thì Jongi cũng về. Chỉ mình Jennie ngồi trên sofa khóc không ngừng.

Phía ngoài cổng, Yeri cũng đã tới bấm kèn in ỏi. Dì Park thì vừa nghe tiếng kèn cũng thôi nhìn Jennie mà ra bấm nút mở cửa, phận người làm như dì chẳng thể làm gì ngoài việc đưa giấy để nàng lau nước mắt.

"Chuyện gì vậy? Tại sao lại đưa Rosie qua nhà mình." Yeri hấp tấp ngồi xuống đối diện nàng.

"Jongi muốn mình chọn giữa Rosie và anh ấy. Mình đã chọn anh ấy." Nói đến đây nàng lại rơi nước mắt.

"Cậu yêu anh ta đến vậy hả? Nếu biết trước như vậy thì nhận nuôi em ấy làm gì?."

"Mình thật sự không nghĩ đến sẽ có ngày này, mình xin lỗi. mình chỉ muốn đưa Rosie cho cậu vài ngày để anh ấy bớt nóng rồi lại đón em ấy về mà thôi."

"Rosie sẽ tổn thương cậu biết không ?"

"Mình không còn lựa chọn, mình xin lỗi."

" Rosie đâu?"

"Lisa đã dẫn em ấy đi rồi."

"Uhm, nhưng tớ muốn hỏi nếu như sau này, Rosie lại về ở với cậu mà cậu lại bị Jongi bắt chọn một lần nữa, lần cuối cùng không thay đổi cậu sẽ vẫn chọn anh ta đúng không ?."

"Các cậu có thể chăm sóc tốt cho Rosie mà đúng không?"

"Tức là cậu vẫn chọn anh ta?"

Nàng gật đầu .

"Cậu là người tắc trách như vậy từ hồi nào vậy, Jennie? Yêu quá nên hóa điên rồi sao? Nếu không có mình và Lisa cậu sẽ đưa Rosie trở lại trại đúng không ?"

"Mình..."

"Đủ rồi cô Kim, 3 tháng nay mình đã thấy hết rồi. Cậu chỉ yêu bản thân cậu mà thôi. Từ này về sau, thật sự mong cậu không còn bất cứ quan hệ nào với Rosie nữa, đừng làm tổn thương con bé nữa." Yeri đùng đùng bỏ đi.

Để lại mình Jennie đang khóc nhiều hơn, không lẽ nàng yêu cũng là sai sao ?

********

Ngày hôm sau, khi Lisa đi dạy. Rosie đã trốn khỏi nhà Lisa mà chạy về lại nhà Jennie. Đến trước cổng thì thấy Jongi cùng Jennie đang bước ra có vẻ định lên xe đậu ở đó.

"Jen à!" Cô khẽ tiến lại gần.

"Em suy nghĩ kĩ đi, anh vào xe, nếu không gì thay đổi 15 phút sau hãy vào xe cùng anh. Còn em thay đổi ý định thì đi theo cô ta vào nhà." Jongi nói xong không đợi nàng trả lời mà ngồi vào trong xe hơi.

"Jen bỏ Rosie thật hả?" Cô lại khóc, mắt đỏ ngầu.

"Jen cần anh ấy, Jen không thể lo cho em cả đời được, xin lỗi."

"Em sẽ người lớn hơn mà, sẽ đi làm kiếm tiền lo cho Jen, sẽ đánh người ăn hiếp Jen, Jen muốn gì em cũng sẽ cố gắng làm chỉ cần chị không bỏ em có được không ?" Cô nắm tay nàng tha thiết cầu xin.

"Rosie à, không phải chỉ cố gắng là làm được đâu. Yeri và Lisa sẽ chăm sóc cho em tốt hơn Jen nhiều. Em về đi." Jennie gỡ tay Rosie ra rồi bước vào xe .

Cô khóc nấc lên từng đợt, cô biết Jennie đã thật sự không cần cô nữa rồi, tim cô thắt lại. Cô đau như sắp chết vậy, nếu không có Jennie cô thật sự sống cũng không có ý nghĩa nữa . Từ lúc nàng nhận nuôi cô thì cô đã giao bản thân cho nàng, sống vì nàng, làm mọi thứ vì nàng.

Lê bước về lại nhà Lisa, trên đường đi cô lại chìm trong suy nghĩ của mình. Cô muốn thành người lớn, sẽ đi làm vì hi vọng một ngày nào đó Jennie sẽ vì thấy cô trưởng thành mà quay lại rước cô về. Nói là làm, Rosie liền móc điện thoại ra gọi cho Lisa.

"Alo, Lisa. t muốn đi làm."

"Cậu làm ?, cậu khờ lắm nên đi học thêm đi."

"Tớ không muốn học nữa , cậu cho t đi làm đi !"

"Không được."

"Tớ không muốn dựa vào ai nữa đâu. t không muốn bị bỏ rơi nữa, làm ơn hãy cho tớ đi làm t học không nổi nữa đâu ."

"Cậu muốn đi làm thì cậu tự kiếm việc, tôi không giúp cậu tìm việc đâu thực sự tôi không muốn cậu đi làm ."

"Tớ sẽ tự kiếm việc, cảm ơn cậu Lisa."

"Nhưng nếu họ ăn hiếp cậu, tôi sẽ không cho cậu đi làm nữa."

"Um mình biết rồi."

Tút...Tút...Tút

Vừa tắt máy, Rosie liền đi tìm những cửa hàng có dán bảng tìm người nhưng vì sự khờ khạo của cô nên không ai nhận. Ngồi đại ở một góc ven đường vì chân của mình đã tê cứng, cộng thêm sáng giờ cô chưa ăn gì nữa , vừa mệt vừa đói.

Bỗng có ai đó giơ một ly bánh cá nóng hổi trước mặt cô, do đang đói quá cô nhận lấy ăn ngấu nghiến. Sau khi ăn xong cô mới ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái có mái tóc bạch kim và làn da trắng sữa giống cô cũng đang cầm một ly bánh cá.

"Cô ăn nữa không ?" Cô gái ấy ngồi xuống kế bên cô chìa ly bánh cá ngỏ ý mời.

"Không." Cô lắc đầu.

"Cô đang tìm việc sao?" Cô gái vừa ăn vừa nói .

"Sao unnie biết?" Cô trố mắt ngạc nhiên.

"Tôi nhỏ tuổi hơn cô đấy, kêu tôi là Jiyoung."

"Sao unnie biết em lớn hơn, em có 6 tuổi thôi, em đang học lớp 1." Cô chu chu môi nói.

"Vậy tôi 5 tuổi, gọi tôi là em đi."

"Unnie 5 tuổi thật hả? Không, không phải nói vầy mới đúng. Em 5 tuổi thật hả ?"

"Ừm, em 5 tuổi, em tên Jiyoung ạ." Jiyoung giả vờ lễ phép cúi đầu. Rồi ném đại cái ly bánh cá sang một bên .

" Trời , sao con phải làm mấy cái trò mèo này vậy "

Jiyoung tự nghĩ thầm .

"Jiyoung, chào em." Cô cười tít mắt, không hiểu sao với cô gái này cô có cảm giác rất thân thiết.

"Chào hỏi xong rồi, giờ nói em biết chị muốn làm gì ?"

"Họ bảo Rosie khờ không nhận Rosie . Rosie muốn cái gì mà Rosie làm được ấy."

"Phục vụ quán đồ ăn thì sao ?"

"Là đem đồ ăn rồi dẹp chén dĩa đúng không? Cái này Rosie làm mỗi ngày luôn á, chị làm được." Cô giơ tay múa chân phấn khởi .

"Rồi mai em sẽ mở một quán ven đường bán xiên nướng, chị sẽ làm ở đó được chứ ?"

"Được được, mà cho chị số điện thoại với địa chỉ nữa ."

"Em có hết rồi, tối em sẽ nhắn tin cho chị. Giờ về đi, vậy nha" Jiyoung bước đi không để Rosie hỏi thêm điều gì .

Cô ngơ ngác đứng dậy đi về, trong đâu cứ tự hỏi có cho số bao giờ đâu mà biết, kì vậy ta? Ủa sao kì vậy? Ủa ? Ủa ? Ủa.

********

Chiều đến Lisa sau khi mở cửa , bỏ giày lên kệ thì bước vào nhà .

"Rosie, cậu đang vẽ nữa à ?"

"Vâng ạ."

"Cậu vẽ gì đấy ?"

" Tớ vẽ mình đó."

"Tại sao lại vẽ bản thân vậy."

"Vì tớ không còn đều đẹp nhất nữa nên vẽ điều xấu nhất." Giọng cô buồn buồn.

"Này !" Lisa ngồi xuống và nhìn vào cô "cậu có thể cho tôi một lần cơ hội làm điều đẹp nhất của cậu được không ?"

" Tớ không biết nữa nhưng tớ sẽ cố "

"Vậy bây giờ chúng ta lại đánh cược bằng X.O đi."

"Cược gì á ?"

"Nếu cậu thắng, cậu có thể làm mọi thứ cậu thích, tôi sẽ không phản đối. Nếu tớ thắng cậu phải coi Lalisa này là điều đẹp nhất hiện tại của cậu và quên điều buồn bã đi, chơi không ?

"Được tớ chơi với cậu."

Thế là Rosie và Lisa bắt đầu chơi và cuối cùng cô vẫn là người thua .

"Lisa thắng rồi, ngay bây giờ tớ muốn cậu quên Jennie đi và tớ là điều đẹp nhất với cậu được không ?"

" Tớ không làm được, tớ không quên Jennie được." Cô bắt đầu rưng rưng.

"Cô ấy đã bỏ rơi cậu đó, cậu còn luyến tiếc gì nữa. Cô ta không còn cần cậu đâu. Chỉ có tôi bên cậu thôi." Lisa tức giận

" Tớ xin lỗi." Cô lại khóc khi nghe những lời đau đớn đó.

"Được rồi, tôi không bắt cậu quên Jennie nữa." Lisa khẽ hạ giọng vì thấy mình cũng hơi quá đáng "Nhưng nếu cậu gặp Jennie hãy tránh xa cô ấy ra hiểu không ?"

"Tại sao vậy ạ?

"Vì nếu cậu lại gần hay nói chuyện với Jennie thì Jongi sẽ làm Jennie khóc như hôm qua cậu thấy đấy. Cậu không muốn Jennie đau lòng hay khóc đúng không ?"

Rosie suy nghĩ một hồi thì gật đầu, khóc lớn nhào vào lòng Lisa. Lisa cũng khẽ đau lòng mà bật khóc, chẳng hiểu sao Rosie phải chịu đau khổ từ lúc này đến lúc khác như thế.

Ting Ting !!! Ting Ting !!!

Chuông điện thoại Rosie vang lên.

Vội lau nước mắt, cô cầm lấy điện thoại rồi đọc tin nhắn.

"Ai nhắn cho cậu vậy ?"

"Người nhận mình làm việc ấy. Em ấy nhắn cho mình địa chỉ sáng mai đi làm.

"Cậu làm gì? Em ấy là sao ?"

"Mình phục vụ quán xiên nướng, hihi. Em ấy nói em ấy có 5 tuổi thôi, thua Rosie thì Rosie phải kêu là em chứ gì nữa."

"Mai tôi đưa cậu đi làm nhé ?"

"Được nha"

"Giờ tôi vào nấu ăn, cậu vẽ đi , xong tôi gọi cậu vào ăn nhé ?"

"Vâng ạ."

*********

Sáng hôm sau Lisa chở Rosie đến nơi làm việc rồi dặn dò mọi thứ rồi mới yên tâm đi làm.

Lisa vừa bước đến lớp thì thấy Yeri đã đợi sẵn .

"Chào buổi sáng , unnie."

"Em để Rosie ở nhà em thiệt hả ?"

''Em đã nói Unnie rồi, em thích Rosie . Unnie đừng lo, em sẽ lo cho cô ấy thật tốt ."

"Em định thừa cơ hội chiếm cô ấy một mình à ?"

"Đương nhiên rồi, giờ cô ấy ở với em . Em sẽ nhanh có được tim Rosie thôi."

"Có giỏi thì cạnh tranh công bằng đi."

"Tình yêu không có công bằng đâu unnie, nếu công bằng Jennie đã không bỏ Rosie rồi unnie ạ." Nhắc tới Jennie , Lisa vô cùng khó chịu

"Này ! Chúng ta là bạn bè đó."

"Được thôi, unnie muốn sao cũng được."

"Mà Rosie em ấy đâu rồi sao không đi học." Yeri nhìn vào lớp thấy chỗ cô trống.

"Nghỉ luôn rồi, Rosie cậu ấy không muốn học nữa . Đi làm rồi."

"Yah ! Em có điên không vậy ? Em ấy thì biết làm gì hả, sao em không cản ?."

"Tại cậu ấy năn nỉ, muốn trưởng thành. Chỗ làm cũng được, mỗi ngày em sẽ đến quan sát cậu ấy mà."

"Làm gì ? Ở đâu ? Cực không ? Có nắng không ?" Yeri hỏi tới tấp.

"Trời ạ, Yeri à. Unnie lo hơi lố rồi đó, hãy để cậu ấy tập trưởng thành có được không ?

Đang nói chuyện thì chuông báo hiệu reo.

"Em không nói với unnie nữa, em vào lớp đây" Lisa nói xong liền đi vào .

********

Chiều đúng giờ Lisa vừa tan ca liên chạy đến rước Rosie, cô cũng đã đợi sẵn, xe vừa tới thì liền leo lên.

"Lisa ahh"

"Sao rồi ? Việc làm có nặng nhọc không ?"

"Không có. Vui lắm, tớ còn được cho ăn xiên nướng thơm phức luôn. Khi nào có lương tớ sẽ bao cậu 1 que nha Lisa."

"1 que thôi hả ? Tôi ăn nhiều lắm, 1 que ăn sao no..."

"Vậy 3 que nhé." Cô tính tính gì đó rồi giơ ba ngón tay lên .

"Haha, cậu dễ thương thật đó. Được rồi ba que đó nha." Lisa đang lái xe quay sang bật cười vì hành động của cô.

Vừa tới nhà thì thấy Yeri cùng vài cái vali đang để kế bên, Lisa cùng cô xuống xe rồi đi lại hỏi.

"Unnie đi du lịch hay sao mà xách đồ nhiều vậy ?"

"Không, unnie qua nhà em ở." Lisa nói trong khi mắt thì đang quan sát những móng tay mới sơn.

"Unnie có nhà qua đây ở làm gì ?"

"Thì cạnh tranh công bằng mà, phải vậy mới công bằng chứ."

"Nhà em có hai phòng thôi, Em và Rosie ở, nên hết phòng rồi."

"Thì có sao đâu, unnie ngủ với Rosie , được không Rosie?" Yeri quay sang cô nựng má .

"Không được, unnie nguy hiểm lắm. Lỡ unnie làm gì cậu ấy hòng chiếm đoạt thì sao." Lisa lấy tay Yeri ra khỏi mặt cô.

"Không nói nhiều nữa, unnie sẽ ở đây." Vừa nói xong Yeri giật chìa khóa nhà trên tay Lisa, ôm vali đi thẳng vào nhà.

********

Tối hôm đó có một trận đấu khẩu kịch liệt tại nhà Lalisa Manoban.

"Unnie lớn em phải nghe lời unnie, unnie sẽ ngủ với Rosie. Em ngủ một mình đi" Yeri ra quyết định.

"Unnie lớn nên ngủ một mình, em và Rosie ngủ chung cho."

"Aigoo, ai để chủ nhà nhường giường cho khách chứ , em ngủ đi ."

"Đã nói không rồi mà, unnie bướng vậy ?..."

"Được" Yeri trợn mắt nói .

"Không." Lisa cũng không vừa gì.

"Được mà."

"Đã bảo không rồi mà..."

...

"Aaaaa ! đủ rồi. Hai người làm em nhức đầu quá !!!." Rosie bực bội bỏ về phòng.

Và tối hôm đó, cô chăn ấm nệm êm trên 1 cái giường to lớn. Còn Yeri và Lisa nằm dành nhau từng cái gối cái chăn trong phòng Lisa . Cả hai đều không dám ngủ vì sợ mình ngủ người kia sẽ sang phòng cô.

Đúng là khổ thân hai người đẹp phải thức đến khi mắt mở không nổi mới lăn ra ngủ .

.End Chap.

Vì Lisa và Rosie bằng tuổi ở trường thì cô em còn về nhà cậu tớ nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro