43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jennie nhìn Jinyong ở trước mặt, đôi tay thoăn thoắt gắp thức ăn cho mình, bận rộn cắt từng miếng thịt, xếp từng cọng rau. Nàng thở dài, sao lúc nào có chuyện anh ta cũng biết hết vậy.

- Em mau ăn đi, để lâu nguội đấy, bữa này anh mời. - Anh cười nói vui vẻ, mà không biết trong lòng Jennie đã thầm cảm thấy không thoải mái.

- Vậy em không khách sáo đâu, hôm nay em sẽ uống đấy. - Jennie gọi thêm vài chai Soju, thú thật thì đã rất lâu rồi mới trở lại Hàn Quốc, cũng muốn thử lại Soju như thế nào đi.

Anh nhún vai bất đắc dĩ đồng ý. Jinyong bám đuôi nàng từ hồi mới sang Mỹ, đến giờ thân thiết trên mức tình bạn, nàng vui, nàng buồn anh đều nhìn ra. Hiện tại chỉ cần cái gật đầu của Jennie, anh liền có thể bày biện ra một bữa cầu hôn linh đình để ở bên nàng. Nhưng mà, mặc dù biết rằng "chồng" của Jennie tồi tệ đến mức khó tin, nàng vẫn nhất quyết không đồng ý anh. Jinyong luôn không hiểu tại sao, lúc hỏi Jennie qua loa trả lời là còn nhiều khúc mắc.

Anh tặc lưỡi, Park Chaeyoung không phải anh không biết. Trước khi qua Mỹ, anh từng làm ở Kim thị, lúc vô tình đi ngang phòng chủ tịch, thấy bóng lưng khổ sở quỳ dưới nền gạch men. Đến tận bây giờ khi đã nhiều lần xác định, chắc hẳn người năm ấy là cô đi. Chỉ là hiện tại cũng không hiểu cô và chủ tịch Kim có vấn đề gì.

- Em vừa mới phẫu thuật xong, dù sao thì vẫn nên giữ sức, uống ít một chút. - Jinyong không bằng lòng để nàng động chạm rượu bia, nhưng cũng tuyệt nhiên không dám ngăn cản. Kim Jennie mà tức giận thì thật không hay chút nào.

- Chậc, lo cái gì, có uống thì cùng uống, không thì anh về trước đi. - Jennie nhíu mày rót rượu vào ly.

-  Được được, uống thì uống.

Tâm trạng nặng nề cộng dồn với men rượu trong người ngày càng tăng, bóng dáng của Park Chaeyoung với nụ cười tươi cứ quanh quẩn trong đầu nàng. Đồ ngốc nhu nhược kia chưa bao giờ thôi buông tha cho tâm trí của Kim Jennie. Những ngày đầu ở nước ngoài, không có vòng tay ấm của cô, nàng không tài nào ngủ được. Mỗi đêm đều sẽ đem ảnh của cô nhìn đến muốn thủng mới chịu thôi. Kì thực, nàng chỉ bỏ đi vì buồn bực cô không chia sẻ với mình, chứ chẳng phải hết yêu gì cả.

Về sau Han Jinyong cứ liên tục đeo bám lấy mình, Jennie ê đầu vì anh đến mức chẳng có thời gian nhớ về người kia nữa. Nàng từng thẳng thắn từ chối, vậy mà tên cứng đầu này vẫn một mực không buông nàng ra. Anh ta mỗi sáng sẽ đến đón nàng đi làm, buổi trưa sẽ tự động mang cơm đến, tan làm có mặt trước cổng đợi nàng. Cứ như vậy cũng thành quen, Jennie bất đắc dĩ cho anh bước vào cuộc sống của mình.

- Vì cái gì mà anh cứ thích tôi vậy? - Nàng ngà ngà hỏi, dù đây chẳng phải lần đầu nhưng nàng vẫn cần biết lý do.

- Không có biết, em...hoàn hảo. - Anh xua xua tay rồi lại ngập ngừng.

Rượu vào người, cả hai chẳng còn ai đủ tỉnh táo để nghiêm túc nói chuyện. Park Chaeyoung ở bàn đối bên cạnh nghe thấy tất cả nhưng im lặng tiếp tục chờ đợi. Mặc dù ngồi rất gần, nhưng cô quay lưng về hướng họ nên chắc rằng không ai nhận ra đâu.

- Tôi có chồng rồi đó, là Park Chaeyoung đó, còn có con với em ấy nữa.

- Ò chồng em kì cục lắm, người ngoài người nhà đối xử trước sau như một, băng...lãnh.

- Im đi im đi anh lo mà ăn cho hết, đừng có nói bậy bạ.

...

- Yah ông chủ, tại sao món này lại nhiều ớt vậy, bạn của tôi không ăn được cay nha. - Jinyong trong cơn say đập bàn muốn làm loạn, vị chủ già cũng thật nhanh chạy ra xem sao.

- Cậu trai à, cậu gọi lẩu Tứ Xuyên, làm sao mà không cay cho được?

- Không quan tâm, cô ấy không ăn được...

Ông chủ bất lực, Jennie ngồi đối diện cản anh ta lại không nổi. Rõ ràng là đưa nàng đến để cho nàng giải toả, rốt cuộc lại thành anh ta say đến mụ mị đầu óc. Nàng nhìn sang ông chủ ánh mắt cầu khẩn, ông thở dài rồi đi vào bên trong, dù sao cũng là người say không thể chấp nhất.

- Kim Jennie, Kim Jennie, Jennie quá xinh đẹp. - Anh nghêu ngao hát. May mắn là khách trong quán thưa thớt, bằng không nàng sẽ đánh anh ta cho nhừ tử một trận.

- Về thôi. - Giọng nói vốn ấm áp bị nén cho thấp nhất, Chaeyoung kéo tay Jennie đứng dậy.

Đột nhiên bị xốc cánh tay, nàng khó chịu nhìn sang người đang đứng ở bên cạnh. Dáng người gầy gò với chiếc áo ấm quen thuộc, mái tóc vàng óng buộc phía sau, sao mà giống Chaeyoung quá.

"Không phải chứ???"

- Tiền đã thanh toán rồi, nếu không phiền em đưa chị và anh ta về nhà. - Jennie không hiểu tại sao Chaeyoung cũng ở đây, lại còn ngồi gần như vậy nữa. Như vậy chẳng phải từ sớm đến giờ Jinyong nói xấu cái gì đều nghe sao?

- Nè, em có định làm gì bọn tôi không đó? - Nàng bắt chéo hai tay trước ngực, ánh mắt dè chừng, vốn muốn chọc ghẹo cô nàng một chút.

- Có đó, Miss Kim.

Han Jinyong vốn dĩ là một thanh niên cường tráng, anh ta mỗi ngày đều tập tạ, chiều cao cân nặng so với nàng là quá sức, vậy mà Park Chaeyoung kia lại bỏ đi trước để nàng dìu anh đi thế này.

"Park thù dai." - Nàng thầm mắng.

Cô mở cửa xe của mình, liếc mắt muốn nàng tự đưa anh chàng say xỉn kia vào ghế ngồi. Jennie híp mắt nhìn cô oán giận nhưng cũng bất đắc dĩ đẩy anh vào trong rồi nàng cũng vào ngồi bên cạnh. Thấy vợ mình mệt lả trên ghế vừa thương vừa buồn cười nhưng vẫn muốn trừng phạt nàng một chút, dù sao cũng nên nhớ đến người “chồng” này.

Thế nhưng rồi xem ai phải đỏ mắt chứng kiến cảnh Han Jinyong vô tư chiếm tiện nghi của người ngồi bên cạnh kia. Jennie lần này coi như lật kèo, mặc dù không thoải mái nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường để cho Jinyong dụi mặt vào cổ, tay quàng sang eo. Nàng biết ai đó đang quan sát bọn họ qua kính chiếu hậu nên yêu kiều vờ đẩy anh ta ra khỏi người, bờ hông hơi uốn éo, mắt lén nhìn Chaeyoung ở ghế lái.

"Hay lắm Kim Jennie." - Cô nắm chặt tay lái nghiến răng phẫn uất.

_____________________

ủa mặc dù biết fic tui flop lắm nhưng mà tui luôn trong tình trạng sẵn sàng ẩn fic tránh bão nha.

6.3.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro