Chương 12 : Vũng Tàu, ngày có em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng ở năm 2002 không quá ồn ào như 2018, đôi khi có tiếng chú bánh mì nóng hổi chạy ngang qua, đôi khi có tiếng của chú mát xa đấm bóp chạy xe đạp phát ra tiếng leng keng gọi khách. Đang ngủ thì phát hiện trong vòng tay của mình là một thứ gì đó mềm mại, Thái Anh mở mắt dậy nhìn thì thấy Trân Ni đang nhìn mình chằm chằm mình, thấy cô nhìn Trân Ni nhoẻn miệng cười ngây ngô, “Chị dậy rồi.”

“Chị dậy rồi…” Thái Anh ngáp dài một tiếng, cô theo thói quen kéo Trân Ni lại sát gần mình hơn, ôm chặt trong lòng. Cô bé cũng không vùng vẫy tránh khỏi, chỉ ngoan ngoãn cho cô kéo lại sát rồi ôm siết trong vòng tay. Trân Ni nằm yên trong vòng tay của Thái Anh cho Thái Anh tỉnh hẳn giấc, đến lúc thấy đủ rồi Thái Anh mới bẹo má cô, đôi mắt cũng có thần hơn nhiều.

“Chị!” Trân Ni vui vẻ gọi.

Thái Anh ừm hửm trong miệng thay cho câu trả lời.

“Hôm nay chị chở em đi Vũng Tàu đúng không?” Trân Ni vui vẻ hơn gấp bội, cô ngồi hẳn dậy nhìn Thái Anh. Hôm nay mẹ cô bảo rằng anh cô sẽ phụ bán kem một tuần, cô có thể đi du lịch với bạn. Cô nghe đến đây liền muốn nhảy cẫng lên, vội vã chạy vào giường len lỏi vào vòng tay của Thái Anh gọi Thái Anh dậy.

“Sao em không gọi chị dậy sớm?” Thái Anh dụi dụi mắt mình, cô không biết đi giờ này có kẹt xe không nữa. Nhưng mà mở mắt dậy đã thấy cái balo đựng đầy đồ của hai người rồi, có vẻ như Trân Ni đã dậy từ sáng sớm, tỉ mỉ dọn dẹp quần áo rồi mới gọi cô dậy.

Thái Anh cảm thấy buồn cười, cô kéo Trân Ni vào lòng mình, hỏi, “Em dậy sớm dọn đồ?”

“Dạ.” Trân Ni gật đầu, buổi sáng bốn giờ cô đã nghe tiếng điện thoại reo, mẹ gọi bảo hôm nay không cần ra quán kem, đi Vũng Tàu đâu thì đi đi. Cô nghe đến vậy mừng hết lớn, dọn dẹp đồ đạc xong không kiềm chế được háo hức, cô mới gọi chị Thái Anh dậy.

Cô sợ Thái Anh chần chừ nữa sẽ trễ nên kéo Thái Anh vào nhà vệ sinh tắm rửa thay đồ, Thái Anh cũng hết cách, bèn thay đồ thật lẹ. Hai người mua hai ổ bánh mì, đổ xăng đầy bình rồi kiểm tra lốp căm rồi bon bon lên đường xuống Vũng Tàu. Con đường xuống Vũng Tàu vẫn chưa như thời hiện đại, vẫn còn rất hoang vắng, chưa có dân phượt nên vẫn chưa trở nên phổ thông đại chúng. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Trân Ni sợ Thái Anh buồn ngủ nên kể hết chuyện trên trời dưới biển cho Thái Anh nghe.

Qua câu chuyện của Trân Ni, Thái Anh cảm thấy bạn bè của Trân Ni không thích con bé. Nhưng tính tình của Trân Ni rất được, nếu mà ghét Trân Ni chắc có lẽ tại Trân Ni năng nổ hơn các bạn khác, gần gũi giáo viên hơn các bạn khác.

“Bé này, tới biển rồi chị muốn ngủ thêm một lát.” Thái Anh nói, mới sáng sớm đã dậy chạy xe, chạy mất ba tiếng mới xuống tới Vũng Tàu, vừa đi vừa hỏi đường, cô sớm mệt lả.

“Dạ, tới Vũng Tàu rồi ngủ.”

Cuối cùng hai người cũng tới bãi biển Vũng Tàu, Thái Anh mướn một nhà nghỉ gần biển, ném cái balo của mình xuống đất rồi ngã người xuống giường. Ôi cái lưng của cô, nó sắp gãy luôn rồi.

Trân Ni xoay người Thái Anh lại giúp Thái Anh đấm đấm lưng, mặc dù bàn tay nhỏ của Trân Ni đấm chẳng có mấy lực nhưng vẫn rất tận sức đấm, cô thấy có lỗi khi bắt chị ấy chở mình quãng đường dài như thế.

Thái Anh ngủ một giấc thật dài, đến khi dậy trời đã gần tối. Cô thấy Trân Ni đang ngồi nhìn ra cửa sổ ngắm biển, có lẽ đang rất muốn dạo biển nhưng vì cô ngủ nên không dám ra ngoài. Cái cô bé ngốc này…

“Bé Trân Ni, lại chị nói nghe.” Cô gọi.

Người con gái ngốc đang ngắm biển kia nghe gọi mình liền lật đật đi về phía cô, cô áy náy vô cùng, rõ ràng là muốn cho cô bé đi chơi, thế nào lại ngủ mất một ngày.

“Đợi chị lâu lắm hả? Chị xin lỗi.”

“Có gì đâu, chị dậy rồi mình đi chơi cũng được.”

“Em đói bụng chưa? Mình đi ăn nha.” Thái Anh đi vào nhà tắm rửa sơ mặt, khoác thêm một cái áo khoác rồi cùng Trân Ni đi ra biển. Chưa kịp đóng cửa phòng Thái Anh đã nói, “Em vào lấy áo khoác ra mặc, gió biển lạnh bệnh chết.”

“Dạ.”

Bây giờ Thái Anh nói gì Trân Ni sẽ làm đó, ai dẫn Trân Ni đi chơi, người đó là lớn nhất!

Hai người đi bộ ra bờ biển mua đồ ăn. Đã có đôi lần Thái Anh được cha mẹ chở đi Vũng Tàu chơi, Vũng Tàu Thái Anh biết đã là Vũng Tàu khang trang với công viên, cầu thang dẫn xuống biển tắm. Nhưng Vũng Tàu của bây giờ thật sự rất khác, mọi người được phép mướn ghế trên bãi biển rồi ăn trực tiếp. Vì hôm nay không phải dịp cao điểm nên hàng quán đều rất vắng, Thái Anh chọn một quán có vẻ khang trang, hỏi giá kĩ càng rồi mới ăn. Ai chứ Vũng Tàu vào năm này vẫn còn vụ chặt chém khách.

“Em ăn gì?” Thái Anh đẩy menu sang chỗ Trân Ni cho Trân Ni chọn món, Trân Ni lại đẩy menu lại chỗ cô kêu cô chọn món đi. Cô đành chọn vài món rồi mới hỏi Ngọc xem món nào được, Trân Ni gật đầu món nào cô liền chọn món đó.

Hai người một uống nước ngọt một dùng bia, cùng nhau ăn ghẹ, ăn ốc, bên ngoài là gió biển mát lạnh, sóng biển rì rào vỗ. Biết được Trân Ni một thời gian, đây mới là lúc cô thấy Trân Ni vui nhất, cứ vừa ăn vừa cười. Cô lắng nghe tiếng sóng vỗ ngoài xa, tiếng tuy hay đó, nhưng lại không hay bằng tiếng cười nhàn nhạt của Trân Ni. Từ bao giờ Trân Ni trở thành duy nhất của cô, là thứ tốt đẹp nhất trên đời.

Ăn xong cô dắt Trân Ni đi ra biển chạm chân vào nước biển, hai người cùng nhau đi dạo. Trân Ni kể hồi còn rất nhỏ cô nhớ có một lần mẹ đã dẫn cô đi biển rồi, nhưng lúc đó còn nhỏ quá, không vui như bây giờ.

“Em thích thì chị dẫn em đi.” Từ trước đến giờ uống năm bảy chai cô vẫn chưa say, hôm nay lại thấy người lâng lâng đến lạ. Hai người cùng nhau đi dạo trên bờ cát vắng, Thái Anh thấy một đám thanh niên quây quần lại thành hình tròn, cùng nhau đàn hát. Thái Anh mỉm cười vì nghĩ đây chính là dân phượt đời đầu.

Hai người càng lúc càng tới gần đám người, Thái Anh bắt chuyện với họ, gia nhập vào đoàn người cùng nhau hò hát. Trân Ni hơi ngại anh chị lớn hơn mình nhưng vẫn tiếp nhập "vòng tròn" của mọi người, im lặng làm một người vô hình trong nhóm.

“Em hát chào sân đi.” Một người hô lên, thành ra cả đám người cùng hô lên, ép cho Thái Anh chịu hát mới thôi. Đáng lẽ ra Thái Anh chỉ muốn gia nhập với mọi người để xem mọi người từ đâu đến nơi này, bao nhiêu tuổi, cô chỉ tò mò một chút lại bị đám đông biến thành bạn của họ, còn bắt cô hát.

Cô ngước mắt lên thì thấy Ngọc đang mỉm cười nhìn mình, cô bé có vẻ vui khi cô gặp nạn.

“Được được, để em hát.” Thái Anh nhận lấy cây đàn ghita rồi bắt đầu thử đàn, mọi người thấy cô biết đàn liền hú hét dữ dội. Có người hát mào đầu bài cây đàn sinh viên, mặc dù với Thái Anh, bài này có hơi sến nhưng ở 2002, bài này vừa ra một năm đã trở nên vang dội, thành bài tiêu biểu của sinh viên lúc bây giờ. Cô đành nhắm mắt hát theo mặc dù cũng không cảm được bài hát lắm.

“Chị hát dở thật chứ.”

Sau khi hai người về tới phòng Trân Ni mới chê cô, cô bật cười ha hả, mắng, “Không thấy chị hát hay à?”

“Không.” Trân Ni phồng má, hát dở thật mà!

“Vậy không hát cho em nghe nữa.”

Trân Ni định phản đối nhưng nghĩ gì đó lại thôi, cô hạ thấp giọng nói, “Thôi thì… hát có dở em cũng nghe được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro