Chương 13 : Không rời bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trên đường về hai người cảm thấy trời có vẻ tối tăm, hình như sắp đổ mưa, Trân Ni nói với cô rằng muốn tập chạy xe. Cô lựa quãng vắng rồi ngừng xe lại cho Trân Ni tập chạy, bình thường Trân Ni là một người cẩn tính, học hỏi rất nhanh, thế nên cô dạy chỉ một xíu Trân Ni đã nắm được hết nội dung.

“Chị xuống xe đi, lỡ đâu té thì sao.” Nếu một mình cô chạy thì một mình cô té, mỗi lần té như vậy sẽ có thêm kinh nghiệm. Nhưng nếu chị Thái Anh ngồi trên xe cùng cô, có té cả hai người sẽ cùng té xuống đất.

Thái Anh chỉ Trân Ni cách vào số, còn nói, “Để chị chống chân cho em, nấm lùn như em chống chân không tới.”

“Em không phải nấm lùn!” Trân Ni bĩu môi không đồng ý, không phải cô là nấm lùn, chỉ là cô chưa kịp cao thôi.

“Rồi rồi, em cao, thử rẽ trái thử xem.”

Hai người đang chạy trời bỗng rớt hạt mưa, một hạt rồi lại một hạt, sau đó ào xuống một loạt dọa cả hai sợ giật mình. Trân Ni vội vã buông xe ra, Thái Anh dắt xe chạy vào bên trong lề, cô bé này có một tật hễ sợ hãi liền không biết mình nên làm gì.

Mưa làm ướt hết hai mái đầu xanh, những giọt mưa vương lên gương mặt bầu bĩnh của Trân Ni, vương lên mái tóc nhung huyền. Thái Anh chỉnh lại những sợi tóc ướt mưa bẹp bên trán Trân Ni, yêu thương nói, “Coi em, ướt hết rồi.”

“Haha, chị có mang áo mưa không?” Trân Ni cười hai tiếng ha ha nhưng mặt cô lại nóng như lửa đốt, rõ ràng mưa bên ngoài rất lạnh.

Những ngày cuối tháng bảy, mưa bắt đầu nặng hạt hơn báo hiệu Sài Gòn đã vào mùa mưa. Bên ngoài mái hiên nhà, mưa va đập vào mái tôn phát ra những tiếng nặng nề, hạt mưa vương trên những tán lá, cành cây, làm chúng nghiêng nghiêng trong gió. Mưa nhẹ nhàng rớt xuống chiếc xe Dream của Thái Anh, trắng xóa cả một khoảng đường. Thái Anh cho tay vào bên trong túi quần của mình, vu vơ huýt sáo.

“Chị có mang áo mưa không?” Trân Ni lại hỏi, chị ấy không trả lời cô thì thôi, còn huýt sáo.

Thái Anh im lặng không nói gì, chỉ có tiếng mưa lộp độp rơi xuống đường. Mùi ẩm ẩm của đất bốc lên, thứ mùi dung dị mà từ lâu Thái Anh chưa được ngửi. Cô nhớ quê của mình, nhớ con đường bụi đất mà cô đã lớn lên. Nhớ quãng thời gian chỉ được đứng ở nhà nhìn ra các bạn chạy nhảy vui vẻ dưới mưa, cô không được giống họ, cô dễ bệnh nên phải ở nhà, cô không được tắm cái thứ nước mưa hòa trộn với hơi ấm của đất bốc lên, mẹ cô nói rằng như thế sẽ khiến cô bệnh.

“Mùa mưa năm nay đẹp quá…” Thái Anh giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình ra hứng từng giọt nước mưa trong bàn tay. Nước mưa tụ lại giữa lòng bàn tay của cô một khoảng nhỏ, cảm giác mát lạnh này khiến cô cảm thấy thỏa mãn không thôi.

Trân Ni cũng bắt chước cô giơ bàn tay ra, nhưng cô đẩy tay Trân Ni vào lại trong mái hiên. Trân Ni đang muốn nghịch nước liền bị đánh gãy, theo thói quen liền bĩu môi không đồng tình, “Em cũng muốn nghịch nước.”

“Bệnh cảm không ai mua thuốc đâu.”

“Có chị mua.”

“Tự tin! Ai mua cho em? Chị là chị không mua rồi đó.”

Thái Anh bật cười, cô bé này lúc nào cũng nhỏ nhắn hệt như một chú mèo nhỏ, mà cá nhân Thái Anh rất thích nuôi mèo, cho dù con mèo nhỏ này có hay xù lông với cô cô cũng không bận tâm.

“Chị không mua thì em không uống luôn.” Trân Ni hình như đã nhận biết được đối phương đối với mình cưng chiều như thế nào, vậy nên cô cậy vào đó, không mua cho cô thì cô không uống. Dù sao chị Thái Anh cũng rất quan tâm cô, không thể nào bỏ mặc cô được.

Thái Anh cũng bó tay với Trân Ni, Trân Ni nắm được thóp của cô rồi. Cô biết Trân Ni  cũng nhận ra được rằng cô đối với Trân Ni quan tâm thế nào, vậy nên Trân Ni dựa vào đó mà đối với cô. Cô biết nhưng cô vẫn chấp nhận, ai bảo cô là người dưới trướng của Trân Ni, là một kẻ hoàn toàn không có tiếng nói trong nhà.

“Em bệnh chị mua thuốc cho em.”

Cô bé nhìn Thái Anh bằng đôi mắt hấp háy to tròn, vẻ tinh nghịch thơ ngây chẳng lẫn vào đâu được.

“Chị chăm em suốt đời?”

Trong lòng Trân Ni chỉ mong rằng Thái Anh có thể chăm sóc mình đến cuối cuộc đời. Phàm là con người ai mà chẳng có phần tham lam, cô là một người thiếu vắng tình cảm, nhận được sự chăm sóc dịu dàng của Thái Anh trong lòng cô dần dần ấm áp lệ thuộc. Thứ cô mong chờ chính là Thái Anh chấp nhận lo cho mình đến tận cuối cuộc đời, cô ích kỉ, cô tham lam, cô mong muốn thứ dịu êm mà cô đang có sẽ mãi mãi.

“Chị không dám hứa…” Thái Anh vuốt vuốt mái tóc của Trân Ni, ai dám hứa cả đời lo lắng cho một người? Cô còn trẻ, còn cả một đời dài đằng đẵng, cô không biết có gì sẽ thay đổi cuộc đời mình. Ai lại dám hứa có thể lo lắng cho một cô bé đến suốt đời?

“Chị còn ở bên em ngày nào, chị sẽ chăm em ngày đó.”

“Chị Thái Anh!” Trân Ni gọi, gương mặt đang lém lỉnh bỗng nhiên trắng bệch, “Chị định bỏ em? Thái Anh… Chị bỏ em?”

“Không, chị không bỏ em, có bao giờ chị bỏ em đâu Trân Ni.” Thái Anh cố gắng lay động trái tim thấp thỏm lo lắng của cô bé, cô cũng không biết mình phải giải thích như thế nào. Nhưng mà tương lai là một thứ vô định, cô không dám thề dám hứa, cô chỉ dám đảm bảo rằng chỉ cần cô ở bên Trân Ni, cô sẽ bảo vệ Trân Ni bằng cả khả năng của mình.

“Nếu chị muốn bỏ em, bây giờ chị bỏ em luôn đi.” Trân Ni dùng dằng thoát ra khỏi sự kiềm cặp dịu êm của Thái Anh, cô vùng chạy ra khỏi mái hiên, nơi trú ẩn cho cả hai. Nước mưa thấm xuống mái tóc cô ẩm ướt, cô chẳng bận tâm, cũng không biết mình nên chạy đi đâu. Cô chỉ biết mình phải thoát ra khỏi chốn này, thoát ra khỏi người đang muốn rời bỏ mình.

Thái Anh giữ cổ tay của Trân Ni lại, nhanh chóng năn nỉ, “Bé Ni! Chị đâu có bỏ em!”

“Có! Có! Có! Chị có!” Trân Ni hét lên trong màn mưa, nước mưa nhạt nhòa gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của cô.

Thái Anh kéo rịt Trân Ni vào lại bên trong mái hiên nhưng Trân Ni dùng dằng muốn tránh khỏi, cô quát, “Trân Ni! Nghe lời chị một chút đi, bệnh rồi sao?”

“Bệnh chết luôn, chị có cần em nữa đâu.” Nói rồi lại khóc oa oa lên, Thái Anh đau đầu thật sự, tự nhiên nhà lại có thêm một trẻ con cần phải chăm, mà trẻ con này tính tình như lai tạp giữa bà trẻ và trẻ con, khi thì con nít không thể tả, khi thì già dặn kinh hồn. Cô nhìn Trân Ni khóc mà buồn cười, nhịn không được phì cười.

“Chị quan trọng với em như vậy sao?” Cô trêu Trân Ni, Trân Ni đang khóc bỗng im lặng một chút để suy nghĩ, cái miệng đang há ra để khóc bỗng chốc lại khép lại ngay lập tức. Thái Anh càng được thế càng cười sâu đậm hơn, “Trân Ni, sao em nhìn tếu vậy?”

“Chị đòi bỏ em, em có bao giờ bỏ chị đâu?” Trân Ni bĩu môi, nước mắt trên mắt đã bị mưa làm nhòe đi, không còn dấu vết.

“Chị không bao giờ bỏ em, Trân Ni. Dưới cơn mưa này chị hứa với em, không bao giờ chị bỏ em.”

“Thật sao?”

“Thật, chị hứa.”

“Em cũng không bỏ chị… không bao giờ…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro