CHƯƠNG 2_ OAN GIA NGỦ CÙNG PHÒNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đã hai tuần kể từ khi chị chuyển về đây sống, ngày nào cũng phải chạm mặt với Chaeyoung, trên lớp thì lúc nào cũng nằm ngủ, về nhà thì hấy liếc, chị phải sống như thế nào với cái con người này đây, sức chịu đựng của chị cũng kiên cường thật

Như mọi hôm trước khi đến trường chị đều chuẩn bị bửa sáng cho mọi người, tuy là có người giúp việc nhưng chị lại thích làm những việc nấu ăn như thế này nên bảo với họ rằng chị sẽ tự nấu ăn. Hôm nay Park Hanjin đi công tác để lại chị và oan gia của mình ở chung nhà, tuy là có người không cam chịu nhưng vẫn phải nghe theo, thẻ tính dụng của em còn hay mất là do Park ba quyết định, em không thể không nghe theo.

Chị đang lây hoay trong bếp thì Chaeyoung từ trên lầu đi xuống, em ấy tiến đến tủ lạnh lấy sữa rót vào ly và uống. Sau đó quay sang nhìn chị đang cậm cụi nấu ăn trong bếp. Sự câm ghét lại nổi lên, em bắt đầu chăm chọc

_ Không có ba tôi ở nhà, chị không cần phải diễn

_ Dậy rồi sao. -- Nghe câu nói của em, chị  bình thản quay lại nhìn một cái sau đó tiếp tục công việc của mình

_ Đừng làm tôi chướng mắt nữa.. - Em tiếp tục khiu khích

_ Là mắt của em, tôi đâu bắt em phải nhìn với lại tôi không ép em phải ăn những thứ tôi nấu, ba em không có nhà, em có thể ra ngoài ăn những gì mà em muốn, và cũng không phải khó chịu khi gặp mặt tôi nữa. Nếu em không về nhà cho đến khi ba em về nữa thì càng tốt, em đỡ phải tốn thêm tiền sửa mắt sau này

_ Chị là ai mà dám ra lệnh cho tôi chứ

_ Tôi là mẹ kế của em

_ Tôi không thừa nhận chị

_ Tôi lấy ba em không phải lấy em , em không thừa nhận thì mặc em

_ Hai người chưa tổ chức đám cưới, chưa đăng kí kết hôn

_ Sớm hay muốn không quan trọng, nhưng sẽ có thôi

_ Tôi quan trọng hiện tại

_ Em ồn quá, nếu không ăn thì đến trường đi, tôi phải ăn nữa

Chị vừa mang thức ăn để xuống bàn chỗ Chaeyoung đang đứng vừa đuổi khéo em ấy đi

_ Sao tôi phải đi chứ, tôi vẫn chưa ăn sáng

_ Em không thích tôi nên chắc đồ tôi nấu em cũng không muốn ăn đâu, tôi nghĩ vậy

_ Là do chị nghĩ thôi. Tôi chỉ không muốn tốn tiền ra ngoài ăn thôi. Đừng tưởng mình mua chuộc được tôi

Thực ra Chaeyoung rất thích ăn Snack, bánh mì trứng,soup gà và thịt. Hôm nay chị làm bánh mì trứng bảo sao em ấy lại ép mình phải ở lại để ăn những thứ chị làm

Cho dù lúc nãy như chó với mèo nhưng bây giờ hai người lại hòa thuận ngồi trên bàn ăn, ăn một cách thật hòa bình, những người làm thấy được vừa mừng lại vừa lo.

Trong lúc ăn, em có hay nhìn lên chị nhưng chỉ trong tít tắc lại quay lại trạng thái ban đầu. Ấn tượng của em về chị là một người rất xinh đẹp và lạnh lùng. Thỉnh thoảng em cũng có chút ranh tị nhưng rồi lại chuyển nó thành sự ranh ghét, khinh bỉ. Em phải nói sao với mọi người về người mẹ kế này của mình đây, chị chỉ hơn em có 3 tuổi, gọi một tiếng mẹ em có cảm thấy ngượng không?

            ............................................

Tối hôm đó như thường lệ, em đọc sách sau đó mới đi ngủ. Còn riêng đối với chị thì đây là lần đầu tiên chị ngủ một mình ở nơi xa lạ này, xa lạ có nghĩa là không có Park Hanjin ở cạnh. Tuy là cùng phòng nhưng hai người lại ngủ hai giường riêng, nhưng nhờ như vậy chị sẽ đỡ có cảm giác sợ hãi hơn. Bây giờ thì lại khác, chị nhìn quanh căn phòng rồi lại nhìn chăm chăm vào tấm ảnh đó, bất đắc dĩ chị phải ôm gối qua phòng của Chaeyoung

Vừa đặt quyển sách xuống chuẩn bị tắt đèn ngủ thì em nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, em có hơi ngạc nhiên vì nhà này chẳng ai dám làm phiền em vào giờ này cả vậy mà, em thắc mắc người gõ cửa kia là ai. Đắng đo một lát em mới ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, trước mắt em bây giờ là Kim Jennie, người mẹ kế đáng câm ghét của em, không chỉ đi tay không mà chị ta còn cầm theo cả gối nằm. Bất ngờ chuyển sang thắc mắc, em hỏi chị

_ Chị làm gì ở đây?

_ Sang ngủ nhờ

_ Tại sao chứ? Phòng chị sao chị không ngủ, hay thiếu hơi đàn ông nên chị không ngủ được sao.

_...

_ Chị có thể ra ngoài tìm đại người đàn ông nào mà, nhan sắc chị dư thừa để làm điều đó

_ Tất nhiên tôi biết mình đẹp, không cần em phải nhấn mạnh

_ Chị... -- Em ấy tức giận nói không nên lời

_ Tránh sang một bên cho tôi vào

_ Phòng của tôi, tôi không cho

_ Vậy em qua phòng ba em lấy ảnh mẹ em đem cất đi rồi tôi trở về bên đó ngủ

_ Ý chị là sao?

_ Tôi sợ ma được chưa

_ Chị không sợ tôi sao?

_ Em làm gì được tôi, ăn thịt tôi hay gì. Tôi cũng muốn  thử cảm giác ngủ chung với con gái là như thế nào. -- Chị cười gian tà

_ Chị... biến thái... Sắc lang

_ Tôi chưa làm gì em hết. --- Không thèm để ý em có đồng ý hay không, chị hấc tay em  sang một bên sau đó thản nhiên bước vào phòng và nằm lên giường của em, đắp chăn của em

_ Tôi bảo là không cho rồi mà, sao chị lại ngang nhiên như vậy chứ

_ Tôi đã nói nguyên nhân lúc nãy rồi, tôi không muốn lặp lại lần nữa

_ Kim Jennie!

_ Hãy nói chuyện lịch sự một chút. Về gia đình tôi là mẹ kế của em, về xã hội tôi là chủ nhiệm của em . Thẻ tín dụng của em dạo này để nhiều tiền quá hay gì, có cần tôi nói với ba em lấy ít đi một mớ không

Và sau đó em đành phải mang cục tức trở về giường nằm cạnh kẻ thù của em. Park Chaeyoung hóng hách đến cở nào, sau khi nghe đến tiền bạc thì lại ngoan ngoãn đến thế ... Và sau đó em vẫn chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành đến sáng

_____________________________________
"Hoa dù đẹp cũng ở vườn bên cạnh
Em dù đẹp cũng là vợ người ta"

---------------------------------------------------------

Vote đi mọi người 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro