CHƯƠNG 3_ MẮT GẦN MÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sáng hôm sau khi em tỉnh dậy thì không thấy chị đâu nữa, cũng đúng ngày nào chị cũng thức sớm nhất mà.

Em lê thân người vào nhà vệ sinh, chỉ trong tít tắc đã thấy một con người lạnh lùng trên người mặc toàn là màu đen bước từ trên cầu thang xuống

Nhận thấy sự xuất hiện của em, chị cũng chẳng mấy quan tâm mang thức ăn đến bàn. Chị bình thản ngồi đối diện em như chưa từng có chuyện đêm quá xảy ra, nhưng em cũng chẳng khác mấy. Hai người vẫn trở lại mọi ngày, Chaeyoung miệng mồm vẫn sắt bén lên tiếng trước

_ Hôm nay tôi không đến lớp đâu-- Em vừa ăn vừa nói

_ Mặc em, tôi không quản nổi

_ Tốt nhất là như vậy, đừng có mà dở trò sau lưng đi nói với ba tôi. ..

_ Tôi không phải loại người như vậy

_ Tối nay chị cứ tự nhiên về phòng mình mà ngủ đi, tôi đem tấm ảnh đi cất rồi

_ Ừm

_ Tại chị làm chuyện xấu nên mới sợ mẹ tôi sao

_Tùy em muốn nghĩ sao thì nghĩ

_ Chị cũng đâu quản được suy nghĩ của tôi, là tôi thích nghĩ như vậy đó, chị quyến rũ ba tôi sau đó thừa lúc mẹ tôi không còn nữa liền nhảy vào. Mục đích của chị là gia sản của nhà tôi đúng không

Đang ăn thì bị cục tức làm nghẹn ứ ở cổ họng, chị vốn là một người rất yếu đuối nhưng từ lúc bước vào Park gia chị dần trở nên chay mòn với nước mắt, dù ai nói gì làm gì, chị cũng chỉ im lặng rồi xem đó như một cơn gió thoáng qua rồi thôi. Chị không trách ai cả, họ không hiểu chị, chị không quan tâm...

_ Em không ăn nữa thì im lặng, tôi đang ăn không muốn tranh cãi với em

_ Là chị không muốn cãi hay cãi không được, tôi nói đúng như vậy mà

_ Mặc kệ em

Chị cảm thấy cái con người ngồi trước mặt mình đây lúc nào cũng vô lí và ngang ngược đến như vậy, bây giờ chị có nói gì em cũng nghe không lọt tay nên thôi chị chẳng thèm nói nữa.

Im lặng được vài giây sau chị thoáng giật mình khi nghe tiếng kéo ghế ra từ phía em, đưa gương mặt xinh đẹp của mình lên, chỉ cách vài centimet nữa là hai khuôn mặt chạm vào nhau rồi. Park Chaeyoung đang nhìn chăm chăm vào chị, thật ra em đang muốn nhìn xem rốt cuộc trong mắt người con gái này chứa đựng bùa yêu gì lại khiến cho ba của em si mê đến thế. Đang ngồi mang bụng tức thì em lại đột ngột đứng lên chồm người sang phía chị như vậy , chỉ là trong phút chốc đang quan sát đôi mắt của ai kìa, em đâu ngờ rằng có người mặt đang đỏ lên khi nhìn đến say đắm đôi môi đỏ mọng của em.

Những gì em thấy trong ánh mắt của chị là đôi môi của mình, em thu người trở về, ngồi lại xuống bàn ăn, em bắt đầu khêu khích

_ Chị bị biến thái sao

_ Tôi không hiểu ý em. -- Dù mặt có chút đỏ nhưng chị không muốn để cho bản thân phải nhu nhược trước cảm xúc nhất thời

_ Chị. Đã. Nhìn. Môi. Của. Tôi-- Em nhấn mạnh từng từ, từng từ vừa được phát ra

_ Chẳng phải là em đưa mặt sát tôi sao

_ Tôi chỉ tính quan sát xem chị có bỏ bùa trong mắt không, sao lại khiến cho ba của tôi quyết định đột ngột như vậy chứ, nhưng ánh mắt chị cứ nhìn vào môi của tôi... Hay là chị...

_ Tôi thà chết cũng sẽ không có ý định gì với em, nên mong em đừng suy nghĩ những đều không bao giờ xảy ra như vậy

_ Chị, sao lại muốn lấy ba tôi trong khi chị gần bằng tuổi con ông ấy?

_ Chúng ta không thân đến mức tôi phải nói chuyện của mình cho em biết

_ Vậy thì tùy chị, dù gì tôi cũng đoán được nguyên nhân rồi mà

Vài phút sau em rời khỏi bàn ăn lên lầu lấy điện thoại điện cho Lisa rủ em ấy cùng cúp học đi chơi với mình, sau đó em thản nhiền rời khỏi nhà. Có ai sướng như Park Chaeyoung có mẹ kế là giáo viên chủ nhiệm nên muốn học thì học muốn nghĩ thì nghĩ, nói thì nói vậy chứ từ trước đến giờ ai em cũng vậy mà, đâu cần phải là Kim Jennie. Em thích thì sẽ đi học, còn không thì đi chơi ai dám quản em ... nhưng em vẫn chưa biết rằng có người vẫn đang còn ngồi chết châng tại bàn ăn vì nhớ lại hình ảnh lúc nãy, càng nghĩ mặt càng đỏ hơn, Kim Jennie chị trước giờ không quan tâm thiên hạ sao hôm nay lại để ý đến Park Chaeyoung đến vậy. Park Chaeyoung chỉ nhỏ hơn chị 3 tuổi nhưng khoảng cách về suy nghĩ hoàn toàn khác xa nhau, em ấy chỉ biết nhìn vào nổi đau của bản thân mà phán xét người khác , có bao giờ em ấy biết rằng chị cũng đã đau khổ rất nhiều khi phải ép mình chôn vùi tương lai ở ngôi nhà này không

Chẳng biết sao những lời cay độc mà Chaeyoung nói ra, chị không hề cảm thấy đáng ghét chị chỉ cảm thấy trong lời nói của em là hàng vạn nổi đau đang ngự trị ở đó, chị đồng cảm với Park Chaeyoung. Chị nghĩ mình đã thay đổi rất nhiều sau ngày hôm nay ... Nhưng nguyên nhân là gì? Chị không biết và cũng không muốn biết.

__________________________________
"Tương tư cách trở đôi bờ
Người trông hoa rụng
Kẻ chờ trăng lên"

----------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro