CHƯƠNG 25_ CÂU CHUYỆN HAI NGƯỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


......

_ Tôi là bạn của Jennie và Chaeyoung

_ Ra là vậy

_ Trong lúc tôi không ở đây, nghe nói Chaeyoung vẫn thường hay đến đây đúng không?

_ Chị ấy lúc trước thì thường đến lắm nhưng mấy hôm nay lại không thấy đến nửa

_ Em ấy không đến thăm bạn gái mình luôn sao ?

_ Bạn gái? Em không phải là bạn gái của chị ấy. Chúng em chỉ là bạn bình thường thôi. Trong lòng của chị Chaeyoung chỉ có mỗi một người tên là Kim Jennie thôi

_ Sao em biết?

_ Em đoán là như vậy, 2 tuần trước chị ấy còn đến đây khóc một trận đến sưng cả mắt mà
Hai tuần trước, đó chẳng phải là khoảng thời gian chị vừa gặp lại em sao, hay đó là hôm em đặt chị ở sofa và bỏ lại tờ giấy có đúng không? Chị thầm nghĩ

_ Chaeyoung có thường kể với em về Jennie không?

_ Rất nhiều là đằng khác

_ Em ấy đã nói những gì vậy?

_ Em không nói được, nếu Chaeyoung biết chị ấy sẽ giận em mất

_ Không đâu, chúng ta không nói, Chaeyoung sẽ không biết

Chần chừ một lát cuối cùng Karina cũng bị chị mê hoặc mà kể ra hết mọi chuyện cho chị nghe. Kể lại từ lúc em mới gặp Chaeyoung sau đó là sự kiện ra đời của Blue dark và kể luôn những gì mà Chaeyoung không muốn cho chị biết nhất

_ Chaeyoung bảo chị ấy rất yêu Kim Jennie nhưng cũng rất hận chị ta, lúc đó Chaeyoung mới 17 tuổi, những chuyện tình cảm tưởng chừng với chị ấy là không tồn tại nhưng sau đó mẹ kế của chị ấy lại động lòng với chị ấy. Chị ấy bảo khoảng thời gian đó đối với chị rất khó khăn, cả hai cứ lẫn tránh nhau phải nói là còn khó chịu hơn lúc hai người đấu võ bằng miệng nửa.... Sau đó Chaeyoung còn nói, khi mới biết được sự thật đó chị ấy đã rất kinh tỏm nhưng không biết tại sao ban thân lại không muốn bát bỏ tình cảm của người kia, cứ ung dung để rồi cho mẹ kế của mình một chân bước thẳng vào cuộc sống của chị mà không cần bất cứ gào cản nào....

Karina chăm chú nói, chị chăm chú nghe

_ ... Nhưng chẳng biết tại sao mẹ kế của chị ấy lại đột ngột biến mất mà không nói lời nào trong khi họ vẫn đang bình thường. Sau hôm đó, chị ấy đã khóc rất nhiều ,có cả những lần bỏ ăn bỏ ngủ. Chị tin không Chaeyoung nói với em chị ấy từng phải nhập viện hai lần vì kiệt sức, lúc đó em bảo chị ấy rất ngốc nhưng nếu đổi lại em là chị ấy em cũng sẽ như vậy thôi...

_ Sau đó thì như thế nào? --- Chị tập chung hỏi

_ ... Sau đó... Chị ấy không khóc nửa mà thay vào đó là đến quán bar thường xuyên hơn, có những lần không phải do chị ấy kể lại mà là em tận mắt chứng kiến, chị ấy say đến nổi vừa vào đến cửa quán đã ngã người xuống đất, miệng cứ luôn kêu tên của Kim Jennie, em lúc đó thật sự rất đau lòng thay cho chị ấy. Vài tháng sau chị ấy bắt đầu tập chung cho công việc hơn, em nghĩ là mọi chuyện đã ổn nào ngờ người con gái đó lại quay trở về, trái tim của Chaeyoung lại vì như vậy mà tan nát ra thêm lần nửa. Hôm đó như đã nói, chị ấy đến đây bảo là " Chị ấy trở về rồi " , lúc đầu Chaeyoung còn bình thường kể cho em nghe về ngoại hình của chị, Chaeyoung bảo cho dù là hai năm trước hay bây giờ người con gái đó vẫn rất đẹp, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến cho chị ấy rung  động lại lần nửa nhưng một lát sau im lặng chị ấy lại khóc rất thê thảm...

_....

_ ... Chaeyoung không muốn gặp lại Kim Jennie một chút nào, khoảng thời gian tuổi mười 17 là khoảng thanh xuân đẹp nhất của mỗi người, nếu thời điểm đó là hạnh phúc thì sẽ rất hạnh phúc còn nếu là đau khổ thì chắc chắn sẽ là nỗi đau mang theo suốt cuộc đời . Nếu em là Park Chaeyoung thì khi gặp lại cái chị Jennie gì đó, em chắc chắn chỉ muốn hỏi một câu thôi...

_ Sao ngày đó chị lại nhẫn tâm đến vậy?

Nói đến đây, nước mắt của chị lại lã chả rơi, giá mà Park Chaeyoung biết được chị đã phải đau khổ như thế nào khi ép mình phải từ bỏ em. Nếu lúc đó chị ích kỷ một chút thì đã không có Park Chaeyoung hôm nay rồi... Nhưng Park Hanjin từng nói, xã hội ở Hàn Quốc bây giờ vẫn còn nhiều định kiến về giới tính trong tình yêu lắm, đâu phải chỉ cần hai người yêu nhau thì sẽ bên nhau được trọn đời. Với chị thì không sao cả, chị có thể nghe người ta kinh thường miệt thị nhưng Park Chaeyoung thì không thể , em còn Park thị, em còn tương lai. Một người con gái chân yếu tay mềm như chị làm sao có thể đứng ra thay em chóng đỡ phần đời còn lại đây, em nên cần một người đàn ông có thể giang tay ra ôm lấy em khi em vấp ngã chứ không phải là một người thấy em khóc sẽ khóc theo em.

Trong câu chuyện của Park Chaeyoung chị thà làm người xấu cũng được, nhưng trong câu chuyện của chị, chị đã là người anh hùng cứu vớt cuộc đời em , như vậy với chị đã đủ lắm rồi

Có lẽ lần này gặp lại em là lỗi của chị. Park Chaeyoung của chị lại bị chị làm tổn thương một lần nữa rồi

Thấy chị im lặng mà rơi nước mắt, Karina thắc mắc lên tiếng

_ Chị sao lại rơi nước mắt?

_ À... Không có gì, chỉ là bụi bay vào mắt thôi. Xin lỗi tôi có việc phải đi trước, khi nào rảnh tôi sẽ lại đến

Karina cũng gật đầu để chị đi nhưng lại vô cùng khó hiểu, người gì mà bỏ tiền đến đây chỉ để nghe chuyện của người khác rồi khóc sau đó lại lủi thủi đi về, ly capuchino kia còn chưa được đụng đến nửa là.....

___________________________________

" Đánh rơi một nỗi nhớ,
Nhặt lại hai nỗi buồn.
Đánh rơi một ánh mắt,
Nhặt lại vài tổn thương. "

-------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro